Hắc Ám Vương Giả

Chương 26: Mười Ngày

- Các ngươi nhìn, nơi này có dấu chân.

Thân ảnh khôi ngô bỗng nhiên nói.

Ba người kia lập tức nhìn về dấu chân cùng vết kéo trên mặt cát, nữ tử thướt tha giận giữ, nói:

- Có dấu chân trẻ con, đáng chết, tên luyện kim thuật sĩ này đang làm "nhân thể thí nghiệm", ta đi xuống xem một chút.

Nói xong, nàng từ lỗ hổng nhảy xuống.

Một lát sau, nàng lại từ bên trong thả người nhảy lên, vững vàng rơi vào mặt cát, nếu Đỗ Địch An ở chỗ này sẽ cả kinh trợn mắt hốc mồm, phải biết mật thất này có độ cao hơn ba mét, mà nữ nhân này lại chỉ nhún người đã nhảy là có thể đạt tới ba mét, đây là thể năng cỡ nào a?

- Vị luyện kim thuật sĩ này lại là tam tinh Luyện Kim Sư!

Trong tay nữ tử thướt tha cầm một cái huân chương đen kịt, phía trên có ba viên ngôi sao năm cánh, lấy ngôi sao làm tiêu chí là vì tín ngưỡng của luyện kim thuật sĩ, bọn họ không tin tạo vật chủ cùng Phụ Thần, mà tin tưởng Tinh Không trên đỉnh đầu, thậm chí có một ít luyện kim thuật sĩ điên cuồng lấy luyện chế ngôi sao trên trời là mục tiêu cuối cùng!

Bên trong những tên luyện kim thuật sĩ này có không ít người từ bỏ nửa đường, đổi nghề thành một nghề nghiệp khác được xưng Tinh thuật sư.

Mặc dù chỉ là người xem bói nhưng đám người Tinh thuật sư này vẫn là đối tượng truy nã của Quang Minh Giáo Đình, lý do rất đơn giản, ý chỉ của Phụ Thần sẽ chỉ truyền lại cho Quang Minh Giáo Đình, mà cũng chỉ có Giáo hoàng vĩ đại mới có thể lý giải, bất kỳ ai dám mưu toan phỏng đoán ý chỉ của Phụ Thần đều được cho là tà giáo có dụng ý khó lường!

- Không nghĩ tới lại là một nhân vật lợi hại.

Thân ảnh khôi ngô tỏ vẻ bất ngờ,

- Người này có thể được chứng nhận là tam tinh Luyện Kim Sư hẳn là đã đạt được lực lượng vượt mức bình thường, xem ra người gϊếŧ chết hắn hơn phân nửa cũng là một vị tam tinh Luyện Kim Sư, thậm chí... có thể là tứ tinh Luyện Kim Sư!

Sắc mặt nữ tử thướt tha âm trầm nói,

- Đứa trẻ bị hắn bắt đã không thấy đâu, bên trong có một đống cát, hơn phân nửa là bị chôn ở bên trong rồi, quay đầu lại để cho người tới đào thi thể của hắn ra, tra xem tên gì rồi cấp cho cha mẹ hắn chút tiền an ủi, dù sao cũng là vì hành động lần này mà chết.

- Chỉ mong còn có thể phân biệt ra hình dạng của hắn.

Bóng đen dáng lùn thở dài.

Vẻ mặt nữ tử thướt tha hơi co lại, không nói gì.

- Các ngươi ở phụ cận tìm kiếm manh mối, ta xuống mang thi thể tên luyện kim thuật sĩ này lên, thông tri cho kỵ sĩ dự bị tới vận chuyển trở về, thuận tiện mang theo những đồ vật bên trong.

Thân ảnh khôi ngô kia phân phó, nói xong liền nhảy xuống.

Nữ tử thướt tha cùng bóng đen dáng lùn liếc nhau, riêng phần mình nắm lấy binh khí đi tìm tòi ở chung quanh.

...

...

Trong nháy mắt, mười ngày đi qua.

Phía tây hoang mạc, bốn người Đỗ Địch An dựa người vào một bức tường vây được đắp lên bằng thực vật sa mạc cùng đất cát, bão cát chung quanh chẳng những nóng bức mà còn thổi khô lượng nước trong cơ thể bọn họ, trong bão cát có vô số hạt cát nhỏ li ti rất dễ dàng ngăn chặn lỗ chân lông, dẫn đến nhiệt độ cơ thể tăng cao.

- Mười ngày...

Migcan buồn bã ỉu xìu, trong miệng nhai nhai sợi cỏ, nói:

- Chúng ta còn phải tự mình đi trở về sao, ta đã không còn sức lực.

Sam tức giận nói:

- Ngươi phải biết thỏa mãn đi, nếu không phải dựa vào chủ ý của Đỗ Địch An, chúng ta có thể chống đỡ mười ngày hay không đều là một vấn đề, nếu như bị đào thải thì chúng ta đã liên lụy gia đình táng gia bại sản.

Migcan liếc mắt, tức giận nói:

- Cái này còn cần ngươi nói sao, Địch An là ân nhân cứu mạng của ta.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Còn nói ta là ân nhân cứu mạng của ngươi a, tối hôm qua bảo ngươi đi đào chút nước người cũng không chịu.

Migcan mặt đỏ lên, nói:

- Ta đây không phải là quá mệt mỏi sao, chờ trở về thì ta mỗi ngày sẽ rót nước cho ngươi uống, tuyệt đối hầu hạ ngươi như ông ngoại ta.

- Coi như xong.

Đỗ Địch An tức giận nói:

- Ta cũng không muốn làm ông ngoại ngươi.

- Ngươi nằm mơ đi, muốn chiếm tiện nghi của ta.

- Được rồi, ngươi còn có sức lực nói chuyện a, ta nóng đến sắp bốc khói rồi.

Rage làm vẻ mặt sắp chết nói.

- Vậy ngươi bốc khói cho ta nhìn đi, để lão sư biết chỗ chúng ta còn có người sống.

- Ngươi! chờ trở về, nhìn xem ta có đánh ngươi không.

- Ta sai rồi, ngươi tuyệt đối đừng, tuyệt đối đừng chờ trở về mới ra tay, bây giờ liền tới, bây giờ ta rất cần a, tới đi, có sức thì ngươi tới đi!

- Ngươi vô sỉ.

Rage trợn trắng mắt.

Mười ngày ở chung với nhau, bốn người cùng một chỗ trải qua, cùng chung hoạn nạn, cùng sinh tồn, sớm đã thân như huynh đệ, nói chuyện cũng không còn bận tâm cái gì. Mà kết quả này lại để cho ba người Đỗ Địch An cùng Sam, Rage cảm nhận được một tính cách khác không muốn người biết của Migcan, là bỉ ổi!

Người này tuyệt đối là nói chuyện nói khiến người ta tức chết, hơn nữa còn là một kẻ lắm lời.

Điều này khiến Đỗ Địch An bất đắc dĩ, hắn không ngờ tới nhiều năm về sau, không chỉ là hắn cùng hai người Sam, Rage, mà toàn bộ thế giới đều bị vị "bỉ ổi thuật sư" này tổn thương, hơn nữa còn được ghi vào sử sách.

Đinh đinh!

Bỗng nhiên một trận linh đang vang lên.

Mấy người lập tức ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một con lạc đà cao gần năm mét từ trong bão cát dần dần đi tới, phía sau kéo lấy một tấm ván gỗ dài hơn mười thước, mà dưới đáy tấm ván gỗ này có thật nhiều bánh xe gỗ nhỏ, giờ khắc này có có bảy tám đứa trẻ đang ngồi ở đó.

Đỗ Địch An kinh ngạc đến ngây người, mặc dù biết bức xạ hạt nhân sẽ cải biến thế giới rất lớn, nhưng không nghĩ tới một con lạc đà đều bị phóng xạ đột biến gen trở nên to lớn như thế, ngoại trừ thể tích cao hơn gấp đôi thì bốn vó chân lạc đà được bao trùm bởi lân phiên như rắn, tựa như một con chiến tranh Cự Thú!

Lúc trước hắn nhìn thấy hắc mã cao ba mét hoàn toàn không so sánh được với con lạc đà biến dị này.

- Là lạc đà lớn!

Rage nhận ra kinh hỉ nói:

- Là lạc đà chuyên vận chuyển người trong hoang mạc, ha ha...

Hắn vừa cười to liền bị gió thổi một nắm cát vào miệng, ho sặc sụa không thôi.

Đỗ Địch An nhận ra được những đứa trẻ ngồi trên ván gỗ đều là người tham gia khảo hạch sinh tồn cùng bọn họ, mặc dù không biết những người này làm sao tìm được bọn hắn, nhưng dù sao thí luyện đã kết thúc thuận lợi, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi, thuận tiện nhìn xem bản chép tay luyện kim kia, đối với nhà khoa học ở thế giới này, hắn vẫn có chút hiếu kỳ.

- Tới!

Ngồi trên lạc đà lớn là một nữ nhân mang mạng che mặt, hướng bốn người Đỗ Địch An nói.

Mấy người Đỗ Địch An lập tức gắng gượng lôi kéo thân thể mệt mỏi đi qua, ngồi xuống ván gỗ ở phía sau.

- Bốn người các ngươi vậy mà đều tồn tại?

Lúc này, một đứa bé trai gầy yếu trên ván gỗ nhìn thấy bốn người Đỗ Địch An, mặt mũi tràn đầy giật mình nói.

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nhớ tới người này tên là Will ở phòng ngủ kế bên, mỉm cười không nói gì.

Migcan đắc ý nói:

- Đúng thế, ngươi cũng không nhìn một chút chúng ta là ai, chúng ta là tổ đội bốn người mạnh nhất, chỉ là sinh tồn mười ngày tính là gì, lại đến hai mươi ngày đều không sao cả.

Sam thấp giọng nói:

- Ngươi không bốc phét thì chúng ta còn có thể làm bằng hữu.

Rage nhún vai nói:

- Bản tính đã bại lộ, không thu về được rồi.

Migcan cũng không thèm để ý cười ha ha một tiếng, lập tức bầu không khí tĩnh mịch trên ván gỗ cũng sinh động lên mấy phần.

Bé trai gầy yếu kia thở dài, nói:

- Ba người cùng phòng ngủ ta không thể kiên trì, đáng tiếc a, nơi này quá ít nguồn nước, các ngươi thật là may mắn, haizz!

Nói xong, trên mặt hắn có chút cô đơn cùng tiếc nuối, dù sao cũng là đồng bạn ở chung mấy tháng, từ hôm nay trở đi phải tách ra khó tránh khỏi có chút không nở.

Những đứa trẻ khác nghe hắn nói cũng không nhịn được mà vẻ mặt ảm đạm.

Đỗ Địch An không nói gì mà ngẩng đầu nhìn nữ nhân trên lưng lạc đà, trong lòng đang suy nghĩ một vấn đề... Nàng leo lên bằng cách nào?

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa