Mưa Tai (mùa mưa kéo dài tạo thành thiệt hai)
Mưa to nói đến là đến, bầu trời mới vừa rồi còn tản mát ánh nắng trong khoảnh khắc đã bị mây đen bao phủ, mưa rào tầm tã trút xuống nhanh chóng khiến người của khu dân cư nghèo còn đang ý định ra ngoài hoạt động một chút lập tức bị dọa về phòng tránh mưa, sợ bị nước mưa tung tóe lên người.
Nước mưa tích tụ trên đường phố rồi nhanh chóng tràn khắp khu dân nghèo, một ít phòng ở xây tại địa thế thấp trũng đã bị ngập đến đến ngưỡng cửa, mà hệ thống thoát nước lâu nay không có sửa chữa cũng không có bất kỳ tác dụng gì trong thời khắc này, trong chốc lát, bên ngoài phòng ở đã trở thành một vùng đại dương mênh mông.
Trong cô nhi viện Mai Sơn.
Trước cửa phòng, một người phụ nữ nhìn qua hơn ba mươi tuổi dẫn theo mười đứa trẻ từ bảy tám tuổi đến mười một mười hai tuổi, vội vội vàng vàng vận chuyển bao cát đã sớm chuẩn bị chồng chất ở trước cửa để cách trở dòng nước mưa mãnh liệt.
-Đỗ Địch An, còn không mau tới hỗ trợ!
-Gọi hắn cũng vô dụng, hắn chính là kẻ ngu.
-Thật là đáng giận!
Mấy đứa bé trai ôm bao cát vừa mệt mỏi vừa mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy một đứa bé trai lẳng lặng đứng trước cửa sổ cách đó không xa tràn đầy tức giận, nhưng cũng biết nói cũng vô dụng mà chỉ có thể khẽ cắn môi, tiếp tục chuyển bao cát trong tay tới trước cửa.
Bé trai đứng trước cửa sổ khoảng chừng bảy tám tuổi, dáng người gầy yếu nhưng khuôn mặt lại như một đứa bé trai mười một mười hai tuổi, mà bắt mắt nhất chính là màu da hắn cực kỳ trắng nõn, thậm chí hơi tái nhợt như người bệnh, so sánh với những người khác bị cường quang cùng tia tử ngoại chiếu đến đen kịt thật không hợp nhau, điểm này khiến không ít người hâm mộ.
Nhưng Đỗ Địch An lại thở dài trong lòng, đây chính là di chứng do kho đông lạnh tạo thành, mặc dù hắn đã rời đông lạnh kho hơn ba tháng nhưng thân thể này còn không có khôi phục lại, toàn thân không chút sức lực, theo như y học hiện đại chính là chứng bệnh cơ bất lực.
Đứng yên đã là cố hết sức chớ nói chi là đi vận chuyển bao cát chắn nước mưa.
Bất quá tình huống như vậy đã coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Dù sao khi tai nạn lan đến gần Hoa Hạ, sở nghiên cứu mới vừa vặn tạo ra kho đông lạnh thứ nhất còn chưa kịp tiến vào giai đoạn thí nghiệm, ai cũng không biết nó sẽ xuất hiện trục trặc như vậy, hắn có thể ngủ say trong kho đông lạnh ba trăm năm mà không chút tổn hại đã là nho nhỏ kỳ tích.
Chỉ là chuyện này thực sự không tính là chuyện vui gì.
Hắn còn sống mà cha mẹ cùng tỷ tỷ hắn, người đã chế tạo ra kho đông lạnh đã bị tai nạn nuốt hết, cho dù họ may mắn sống sót nhưng ba trăm năm qua đi đã trở thành bụi bặm từ lâu, thế giới này thật lớn thật mênh mông nhưng cảnh còn người mất, vốn quen thuộc lại vừa xa lạ.
Leo ra từ kho đông lạnh, hắn thậm chí cho rằng trên trái đất chỉ còn lại có một mình hắn, cảm giác cô độc lấp đầy l*иg ngực nho nhỏ của hắn, thẳng đến hắn đi ra khỏi bãi rác chôn dấu kho đông lạnh mới phát hiện Nhân Loại không có bị diệt tuyệt, trong vụ tai nạn kia tựa hồ có số ít người may mắn còn sống sót, đồng thời trải qua ba trăm năm sinh sôi phát triển đã có được quy mô không tệ.
Tiếc nuối chính là, có vẻ như văn minh cùng khoa học kỹ thuật ở ba trăm năm trước đã bị tai nạn phá hủy toàn bộ, Nhân Loại chẳng những đã mất đi lực lượng chinh phục viên tinh cầu này mà ngay cả sinh hoạt cơ bản đều cực kỳ gian khổ.
Sau một tiếng, bão tố dần dần ngừng.
Nhìn mực nước bên ngoài cánh cửa đã ngừng dâng cao, tất cả mọi người trong phòng như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, dường như đã trải qua một trận ác chiến bền bỉ, tất cả mọi người đều có cảm giác tinh bì lực tẫn.
Lúc này, vị phụ nữ trung niên kia nhìn sắc trời một chút, thấy mây đen dần dần tản đi liền lộ ra sắc trời vẩn đυ.c, biết một lát sẽ không có mưa xuống, liền nói ngay:
-Chuẩn bị đi căn tin ăn cơm đi, nhớ mặc giày cỏ.
Tất cả hài tử nghe được hai chữ “Ăn cơm” đều sáng mắt lên, mệt mỏi vừa rồi cũng bị quét sạch sành sanh, nhanh chóng trở lại trong phòng mặc vào giày cỏ, rồi xếp thành đội ngũ khéo léo.
-Địch An, nhanh mang giày chuẩn bị ăn cơm đi.
Lúc này, trong đội ngũ truyền ra một thanh âm kêu Đỗ Địch An, nói chuyện chính là một bé trai tầm bảy tám tuổi, hắn vừa nói xong, giống như nhớ tới cái gì vỗ đầu một cái, tiến lên vỗ vỗ bả vai Đỗ Địch An, dùng một cánh tay múa múa chỉ hướng phòng ăn, mà một cánh tay áo khác lại trống rỗng.
Đỗ Địch An nhớ kỹ đứa bé này gọi là Barry, chính là một trong số ít trẻ mồ côi trong nội viện này có thiện ý thiện với hắn, nói chung vấn đề nằm ở trên người hắn, ba trăm năm nên ngôn ngữ sớm đã đổi mới, lúc hắn mới tới cô nhi viện đã nghe không hiểu người khác nói cái gì cũng không biết nói tiếng nói của bọn họ, chỉ có thể giữ im lặng, dần dà tất cả mọi người đều cảm thấy hắn ngu ngốc ngơ ngác, khả năng là đầu óc có vấn đề.
Cho nên một cách tự nhiên, hắn được phân đến nhóm dị dạng như Barry.
Trẻ con trong cô nhi viện được phân làm hai nhóm, một loại là thân thể kiện toàn bị phụ mẫu vứt bỏ, một loại là thân thể dị dạng bị phụ mẫu vứt bỏ, ở cái thế giới này cho dù là trẻ con, từ lâu đã học được phải ôm đoàn thể mới có thể sinh tồn.
Đỗ Địch An gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó cùng Barry đi vào trong đội ngũ. Barry vừa định gọi Đỗ Địch An trước đi thay giày cỏ, trong lúc vô tình cúi đầu xem xét, lại phát hiện dưới ống quần Đỗ Địch An sớm đã mặc một đôi giày cao màu xanh nhạt không khỏi yên lặng.
Ở cái thế giới này không còn nhựa plastic, giày cỏ áo cỏ đã trở thành vật dụng thường dùng nhất, đây là một loại cỏ biến dị tự nhiên chỗ nào cũng có thể bắt gặp, phiến lá lớn, mặt ngoài có hiệu quả cách trở nước mưa phóng xạ, nó đã trở thành vật phẩm thiết yếu của từng nhà.
Đám người cẩn thận từng li từng tí đi trên con đường nhỏ hẹp được trải một lớp đá, mưa tai chỉ ngập đến chỗ mắt cá chân, nếu là vô ý ngã vào trong nước, cho dù là người trưởng thành cường tráng nhất cũng không tránh khỏi một trận bệnh nặng.
Đến nhà ăn, tất cả mọi người lập tức bắt đầu chiếm chỗ ngồi trước, chỗ ngồi có hạn lập tức bị những đứa trẻ thân thể đầy đủ khỏe mạnh giành hết, Đỗ Địch An cùng Barry còn có những đứa trẻ thân thể dị dạng đã sớm thành thói quen đi vào chỗ hẻo lánh, nơi này có mấy hòn đá chồng chất lên chính là bàn ăn của bọn họ.
-Nghe nói không, lần này trong đám người tới nhận nuôi có y sinh cùng người xây dựng tường.
-Dì lớn đã nói chúng ta phải bắt lấy cơ hội lần này, biểu hiện tốt một chút.
-Nếu như có thể được y sinh nhận nuôi liền quá hạnh phúc.
-Ta lại hi vọng được người xây dựng tường nhận nuôi, nói không chừng có hi vọng leo lên trên cự bích Sylvia nhìn xem thế giới bên ngoài cự bích.
Đồ ăn còn không có đưa tới, Barry cùng cái mấy đứa bé khác nhỏ giọng hàn huyên, những đứa trẻ này hoặc là thiếu một cái lỗ tai, hoặc là nửa bên mặt dều là mấy viên thịt lồi, không có một ai là bình thường.
Đỗ Địch An nghe được bọn hắn nói, mắt sáng lên giữ im lặng.
-Đáng tiếc đầu óc Địch An không tốt, nếu không lấy tướng mạo cùng thân thể của Địch An khẳng định sẽ được những người kia chọn trúng.
Trò chuyện trong chốc lát, Barry bỗng nhiên thở dài nhìn Đỗ Địch An một chút, tiếc nuối nói ra.
Những đứa trẻ khác nhìn thấy Đỗ Địch An không có phản ứng đều lắc đầu thở dài.
Bọn họ đã sớm thương nghị tốt, vô luận là ai được nhận nuôi đều muốn dùng hết khả năng của mình trở về đến giúp đỡ những người còn lại, nếu chỉ đơn thuần xét về vẻ bên ngoài, không hề nghi ngờ Đỗ Địch An chính là người có hi vọng nhận nuôi nhất, nhưng đầu óc lại có mao bệnh còn nghiêm trọng hơn so với thân thể bị thiếu hụt, tỉ như đứa trẻ nửa bên mặt đều là viên thịt kia, mặc dù nhìn qua kinh dị dọa người, nhưng tay chân đầy đủ, trí thông minh bình thường, chí ít có thể lao động tìm được một công việc.
-Hừ, một đám không trọn vẹn còn muốn cùng chúng ta tranh giành cơ hội nhận nuôi.
Lúc này, có một đứa trẻ gầy yếu ngồi ở phụ cận nghe được mấy người Barry trò chuyện, hừ lạnh khinh miệt nói ra.
Hắn lập tức gây nên chú ý của những người khác, trong lúc nhất thời, từng ánh mắt xem thường cùng chán ghét nhao nhao rơi vào trên người Đỗ Địch An cùng bọn người Barry.
So với dị dạng, bọn họ đều là những người có thân thể đầy đủ lại bị vứt bỏ, tự nhiên đáy lòng có lệ khí càng nặng.
Đỗ Địch An nhàn nhạt nhìn những người này một chút, không nói gì, mặc dù hắn cũng là trẻ con, nhưng từng trải hơn nhiều, cả người có một sự trầm tĩnh mà không ít người trưởng thành cũng không có được.
Mà bộ dáng hắn như vậy rơi vào trong mắt những người này, lại chính là “Ngu ngốc”.
-Nhìn kẻ ngu này, mắng hắn đều nghe không hiểu.
-Cái đồ đầu óc không được bình thường, khó trách bị vứt bỏ!
-Còn muốn được nhận nuôi? Ngoan ngoãn chờ đến mười ba tuổi rồi bị ném vào quặng mỏ đi lấy quặng đi!
Những đứa trẻ này không chút nào che giấu sự khinh bỉ cùng chán ghét, cũng lấy thế làm vui.
Lúc này, đồ ăn đưa tới, người phụ niên lúc trước quát khẽ:
-An tĩnh một chút, đều không muốn ăn nữa đúng không?
Nghe nói như thế, những đứa trẻ này nhanh chóng thu liễm lại, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội tựa hồ vừa rồi không có phát sinh chuyện gì.
...
Ngày kế tiếp.
Đám mây đen dần dần tản ra, ánh nắng rơi xuống khu dân nghèo.
Tại mưa tai này, đây đã là thời tiết sáng sủa khó gặp.
Vừa lúc hôm nay cũng là một ngày lễ lớn đối với những trẻ con trong Mai Sơn cô nhi viện —— ngày nhận nuôi!
Tất cả gia đình đã sớm hẹn trước cũng nhao nhao chạy đến cô nhi viện chọn lựa đứa trẻ mình cảm thấy hài lòng.
Sáng sớm, Đỗ Địch An liền đúng giờ rời giường, mặc dù thế giới này đã không có đồng hồ báo thức nhưng đồng hồ sinh học của hắn lại chưa bao giờ phạm sai lầm, sau khi rời giường thì sắp xếp đệm chăn, dùng nước giếng tùy tiện rửa mặt đánh răng sạch sẽ, cầm lấy một bộ quần áo vải thô đã được giặt đến trắng bệt ở đầu giường, vừa mới chuẩn bị thay, bỗng nhiên sờ đến một thứ mềm mại, mò ra xem xét, chính là một cái khăn tay màu tím đã bị vò thành cục .
Đỗ Địch An hơi run lên, không khỏi nghĩ đến một bé gái dẫn mình đi vào cô nhi viện này trong đêm tối rét lạnh kia, chỉ tiếc sắc trời đen kịt nên không thể thấy rõ bộ dáng của đối phương, ở cô nhi viện ba tháng qua, hắn tự nhiên biết người có thể sử dụng vải vóc tinh xảo như thế tuyệt đối là nhân vật thượng lưu ở ngoại bích.
Trên khăn tay còn lưu lại vết đen do hắn lau mặt, tẩy không sạch sẽ.
Im lặng hồi lâu, Đỗ Địch An nhét khăn tay vào trong ngực sau đó thay quần áo rồi đi đến khu đất trống bên ngoài cô nhi viện.
Mặc dù trong lòng của hắn thì cha mẹ chỉ có một nhưng hắn không thể không mong mình nhanh chóng được người nhận nuôi ra ngoài, nếu đến mười ba tuổi vẫn không có người nhận nuôi sẽ bị cô nhi viện từ bỏ dưỡng dục đưa vào quặng mỏ đằng sau Mai Sơn cô nhi viện thuộc quản lý của “Thương hội Mỏ Khoáng Mai Sơn” để lấy quặng, trở thành lao động miễn phí vĩnh cửu cho đến mệt chết, chết già, vĩnh viễn không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
Giống như Đỗ Địch An, một ngày này thì tất cả trẻ con trong cô nhi viện đều “Trang hoàng lộng lẫy”, từng đứa trẻ đều rửa ráy sạch sẽ, mặc lên người bộ quần áo đã thật lâu không nỡ mặc, mà những bộ quần áo vải này đều được phát khi bọn họ mới vừa vào cô nhi viện.
Bởi vì nếu như cả người tản mát ra mùi vị khác thường sẽ không người nào nguyện ý tới gần các ngươi.
Đây là lời khuyên bảo của dì lớn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, đám trẻ con đứng trong khu đất trống đằng trước cô nhi viện nhưng ẩn ẩn chia làm hai phe, kiện toàn cùng dị dạng.
Chờ tất cả đều đầy đủ, dưới sự dẫn đầu của đại a di cùng những người chăm nom khác trong cô nhi viện, những người lớn đến đây nhận nuôi đi đến trước mặt bọn nhỏ, đánh giá những đứa trẻ mồ côi có thể sẽ trở thành con nuôi của mình.
-Các chú các dì mạnh khỏe.
Dưới sự chỉ bảo của dì lớn, ngoại trừ Đỗ Địch An cùng mấy đứa trẻ dị dạng không biết nói chuyện, tất cả những đứa trẻ khác đều khéo léo chào hỏi, con mắt đen lúng tràn ngập vẻ ngây thơ, mặt mũi tràn ngập khát vọng cùng chờ mong nhìn thẳng vào mắt những người lớn, ánh mắt nóng bỏng như thế thật sự khiến không ít người cảm thấy thổn thức cùng không đành lòng.
Thời gian chớp mắt, Đỗ Địch An một đứa trẻ có dáng người gầy yếu, nhưng cái đầu cao gầy đã trở thành mục tiêu đáng chú ý nhất, bởi vì làn da trắng tái nhợt như tuyết thực sự quá bắt mắt, hơn nữa khí chất trên người hoàn toàn khác biệt so với những đứa trẻ chung quanh, cụ thể là khác biệt nơi nào thì bọn họ không nói nên lời, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này mười phần bình tĩnh, có một loại quý khí, không sai, chính là quý khí.
Điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới trong cô nhi viện ở khu dân nghèo còn có một đứa trẻ đặc biệt như vậy.
Trong lúc nhất thời, đám người lớn tâm động rồi.
Editer: ƯngVinh95
Biên: KhangaCa
*Cự Bích: Vách tường to lớn
*Cự Bích Sylva (tên gọi)
*Ngoại Bích: Bên ngoài bức tường