Trên đùi Odio là cặp chân bé xinh lắc lư thư giãn theo điệu nhạc vang vọng làm nền cho cuốn sách em đang đọc, nhạc giao hưởng chưa bao giờ là lựa chọn tồi cho cả em và hắn để cùng nghe, hắn ngồi trên chiếc ghế xoay còn em ngồi trên chiếc ghế bành cạnh đó, chân gác lên đùi hắn. Cả hai đều đang đọc sách trong phòng làm việc của hắn và có một buổi tối êm đềm cho đến khi Odio xoa xoa chân em kèm một câu hỏi.
"Em chắc là mình không muốn tham gia trại hè vào năm nay chứ?" một câu hỏi vô cùng bình thường nhưng với Rosie nó lại gợi lên cho em rất nhiều thứ khá hay ho trong ký ức. Cô nhỏ có vẻ ngạc nhiên khi người yêu hỏi như thế, chẳng lẽ hắn đã quên rồi sao? Bé con hạ tay cầm sách xuống nghiêng đầu nhìn gã đàn ông đầy khó hiểu.
---------
Mùa hè năm lớp tám.
"Năm nay đi du lịch không được sao? Con muốn đi du lịch với người." chiếc nĩa lia trên khẩu phần ăn của em, cứ ghim vào đồ ăn mà chẳng đưa lên miệng bởi em đang trong trạng thái bị phân tâm bởi vướng phải một tai họa sắp ập đến - Trại hè! Hồi tháng một hắn đã nói có thể hè năm nay sẽ đưa em đi du lịch nhưng vì cái đêm tỏ tình trắng trợn đó khiến hắn quyết định phải đưa em đến trại hè bằng bất cứ giá nào.
"Con sẽ đến trại hè như các bạn. Hè này ta bận lắm, không thể đi chơi xa được." giọng nam tính chắc như đinh đóng cột vang lên phía sau vài lớp giấy mỏng to đùng che đi chân dung hắn.
"Không! Nó chán lắm, con đã đi hết hai năm rồi còn gì. Năm nay con sẽ phát ốm nếu đến đó lần nữa."
"Đâu phải năm nào cũng giống năm nào, con sẽ thấy sự khác biệt khi đến đó." mắt hắn dán vào tờ báo buổi sáng, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng lại quên đi việc hút nó vì em cứ mãi càm ràm bên tai làm hắn phân tâm.
"Nhưng con không muốn đi. Ở đó chả có gì vui cả, con không muốn phí thời gian ở đó để lặp lại những gì mình đã làm vào mùa hè năm trước. Nó chán phèo!"
"Con phải đi. Nó tốt cho con." thật không công bằng! Hắn chả đoái hoài gì đến cảm xúc của em, lại còn muốn giấu mặt. Mùi thuốc lá khiến em khó chịu đến chẳng muốn thở nữa, loài người thật phức tạp, tại sao không thể tiếp thu oxi qua tế bào da mà lại phải qua phổi chứ? Bé con đứng dậy rời bàn ăn đi đến bên hông Odio giật lấy tờ báo cùng điếu thuốc cháy dở rồi dập tắt nó bằng cách bỏ vào ly nước của hắn. Tay khoang trước ngực, giọng em khó chiều pha lẫn ấm ức:
"Có phải tại con tỏ tình nên người mới..."
"Rosie!" hắn nhấn mạnh tên em nhằm răn đe lời em sắp nói, hắn không thích em nhắc lại chuyện đó.
"Con vẫn sẽ phải đến đó. Ăn nhanh rồi tự đi học, ta đi trước."
"Người không thể làm thế với con!" em lớn tiếng trách móc.
"Có, ta có thể." hắn quay lại nhấn mạnh câu nói và tiếp tục quay lưng bước ra khỏi nhà.
Một tuần sau em được đưa đến khu dãy núi Alps và bắt đầu một kỳ nghỉ hè với các hoạt động vui chơi học tập vui vẻ. Nó chưa bao giờ là nhàm chán và em chỉ nói sai sự thật với Odio vì em thực sự muốn đi du lịch cùng hắn. Cuối cùng em bị tống đến đây và buộc phải rời xa hắn trong vòng sáu tuần dù ở nhà em cũng sẽ chẳng gặp được hắn là bao nhưng nhìn thấy được một chút vẫn đỡ hơn là không được thấy. Ở đây họ chẳng cho dùng điện thoại, họ tịch thu hết những thiết bị có thể liên lạc và nếu em muốn gọi về nhà em sẽ phải đến gặp gã quản lí nhưng hắn ta là một tên dê cụ. Mỗi lần nói chuyện với các bạn nữ trông xinh xắn thì hắn ta đều có những động chạm như nắm vai, dùng ngón cái xoa xoa xương vai của bạn ấy hay nắm cánh tay này nọ nhưng vì chỉ có thế, hắn ta chẳng làm gì hơn nên chẳng có ai dám nói gì hắn ta cả. Romanica em xin thề thà chết còn hơn là phải đến trước mặt hắn ta xin một cuộc gọi về nhà, hắn sẽ sàm sỡ em mất, em không thể chịu nổi cảnh đó nhưng nếu không làm vậy thì làm sao có thể nghe được giọng nói trầm ấm của bố nuôi?
Ngày thứ ba của tuần đầu tiên em đã không thể chịu được nữa, bứt rứt trong lòng và đánh liều đi gặp gã quản lí để xin một cuộc gọi. Đúng như em nghĩ, gã đâu cho em nhanh chóng gọi điện về nhà, thay vào đó gã vòng vo đủ thứ chuyện và tìm một thời cơ thích hợp để trải nghiệm làn da mềm mại của em nhưng may mắn thay em mặc kín cả người. Thế mà gã cũng đâu có vừa, vẫn đặt tay lên vai em và nắn chúng sau đó còn vuốt tóc em. Thề là em rất muốn chạy đi ngay lập tức nhưng đã đến mức này rồi mà bỏ đi thì uổng quá, đành nghĩ cách khác.
"Cháu xin lỗi nhưng chú đừng chạm vào cháu được không? Cháu không thích người khác chạm vào mình cho lắm. Chú thông cảm cho cháu nhé." em cười áy náy và đẩy tay gã ra khỏi cánh tay em. Hiển nhiên mặt gã cứng lại vài giây lại tiếp tục giở trò.
"Em không khỏe ở đâu à?" tay gã di lên trán em cố tình lướt nhẹ qua gò má. Làn da trắng đằng sau lớp quần áo nổi sựng lông tơ lên và em hoàn toàn cảm nhận được điều đó một cách triệt để. Đôi Converse xanh rêu lùi lại một vài bước, em ái ngại chuyển chủ đề, mong nó có thể giúp em thoát khỏi con yêu râu xanh mang danh "người quản lí đầy trách nhiệm" này.
"Cháu ổn, cháu có thể gọi về nhà được chưa ạ?"
"Được rồi, đi theo anh." gã vỗ vỗ đầu em sau đó dắt em đến phòng làm việc ra sau chiếc bàn và rút dây điện thoại bàn vừa lúc em quan sát xung quanh căn phòng. Khi Romanica đã đứng trước bàn làm việc thì hắn vờ nhấc điện thoại thử máy sau đó làm bộ ngạc nhiên, hắn đặt điện thoại trở lại chiếc hộp rồi một lần nữa nhấc lên áp lên tai sau đó hắn đưa cho em nghe thử.
"Anh xin lỗi nhưng điện thoại bị hỏng rồi, anh sẽ gọi người đến sửa, ngày mai em quay lại gặp anh để được gọi về nhà được không?"
"Không còn cái nào khác sao ạ?"
"Chỉ có mỗi cái này."
"Cháu mượn điện thoại của chú được không?"
"Xin lỗi nhưng điện thoại anh chẳng còn đồng nào cả. Hết công việc cho hôm nay anh sẽ đi nạp tiền sau."
Hắn nói dối! Nhưng biết làm sao bây giờ, hắn đã không muốn cho em gọi về nhà em có xin thế nào cũng vậy, ngày hôm sau đến biết đâu hắn lại dùng lí do chưa nạp tiền và chưa gọi thợ vì quá bận rộn thì chẳng phải em vừa chẳng đạt được mục đích mà còn bị lạm dụng nữa sao? Sau đó em đã đi hỏi thử quản lí của các đội khác và họ bảo rằng hãy đến gặp quản lí của em, điện thoại hư thì hãy đợi. Cuối cùng em nghe được một vài bạn đang có ý định lén lấy lại điện thoại trong phòng làm việc của quản lí và họ đã cho em tham gia cùng, mừng phát điên, cơ hội cuối cùng của em.
Đêm thứ tư cả bọn bị bắt gặp khi đang cạy khóa tủ phòng quản lí bởi bác bảo vệ già khó tính thế là cả đám bị cấm túc ở một ngôi nhà tác biệt với trại cộng thêm các nhiệm vụ gia tăng như kéo cờ, dọn vệ sinh tất cả các trại và tạm không được tham gia các hoạt động của trại hè. Và tên quản lí đó còn chưa buông tha cho em, hắn canh me mỗi khi em làm việc một mình lại đến kiếm chuyện.
Ngày thứ sáu em cực kì nổi sùng và cùng một vài đồng minh quậy phá chịu chơi đi trộm pháo hoa dùng cho đêm vui chơi cuối cùng ở trại hè. Cả bọn cũng ghét gã quản lí lắm chứ có riêng gì em, lần này các em quyết định sẽ chơi gã một vố thật lớn.
Một sáng chủ nhật êm đềm mà không phải bước ra khỏi nhà vì có Romanica, Odio ngồi trên ghế dựa ngoài vườn thưởng thức trà buổi sáng và đọc báo cuối tuần. Thỉnh thoảng vu vơ nghĩ về bông hồng nhỏ, hắn hy vọng em sẽ vui vẻ ở trại hè và nếu có thể thì hắn mong em sẽ tìm được bạn trai ở đó và quên hắn đi, sau đó hắn mới có thể bình thường trở lại, không trốn tránh xua đuổi em nữa. Hòa với bản nhạc phát ra từ máy hát loa kèn cổ điển từ trong nhà, chuông điện thoại kéo nhẹ vài đoạn tí tách báo cuộc gọi đến từ một số lạ. Hắn từ tốn nhấc máy.
"Anh là phụ huynh của em Romanica Pasteur?" là cuộc gọi từ nơi hắn đã đăng kí cho em tham gia trại hè.
"Vâng, là tôi, có chuyện gì sao?" bỗng hắn có linh cảm xấu về em. Con gái cưng của hắn bị gì sao? Đuối nước? Lạc trong rừng? Bị bắt nạt? Tai nạn?
"Con gái của anh cùng một vài đứa bằng tuổi khác đã cố đốt cháy quản lí của các em bằng pháo hoa trộm được trong kho chúng tôi và đã làm cháy một căn nhà gỗ. Trước đó em ấy còn cố gắng lục tủ của quản lí để lấy điện thoại di động và rất vô lễ với quản lí."
"Cô nói gì? Cô có nhầm với đứa trẻ nào khác không? Xin cô hãy xem lại vì con bé nhà tôi không thể phá phách đến cỡ đó được. Con gái tôi rất ngoan và cô bé sẽ không bao giờ làm hại ai cả."
Trong lúc đó tại trại hè
"Hắn đáng bị đốt mà. Hắn đã quấy rối tôi nhưng mấy bộ não ngu si của các người đã không nhận ra điều đó! Vì thế hãy đưa cho tôi điện thoại hoặc hãy gọi cho lão già chết tiệt của tôi và bảo ông ta ĐƯA TÔI VỀ NHÀ NGAY!" Romanica chẳng cần biết lễ phép với mấy người chẳng dành nổi cho em một sự quan tâm xứng đáng như họ đã quảng cáo "chúng tôi luôn tận tụy và quan tâm đến các bạn học sinh". Vậy mà kẻ thì chẳng thèm ngó, kẻ thì "quan tâm" đến phát tởm. Em buông thả cho sự tức giận bùng ra ngoài, như con mèo nhỏ xù lông trước kẻ thù em hét vào mặt đám quản lí.
Tại nhà Pasteur
"Chúng tôi không hề nhầm lẫn. Chúng tôi xin phép trả em ấy về nhà, hy vọng anh có thể đến trong hôm nay hoặc ngày mai để rước cháu."
"Cho tôi nói chuyện với con bé được không?"
"Vâng, anh đợi một chút nhé...." thông qua điện thoại, hắn nghe thấy em được gọi vào và ngay khi điện thoại đã áp vào tai đối phương, hắn liền bị làm cho giật mình bởi em gần như hét vào điện thoại:
"RƯỚC CON NGAY!....tút...tút..."
Những ngày sau đó hắn bận túi bụi vì phải giải quyết hậu quả cho em từ phí đền bù thiệt hại và viện phí cho gã quản lí bị bỏng một bên mông cùng cánh tay, cả bịt miệng đám báo chí lùm xùm. Romanica cũng phải trả giá cho việc đó bằng hình phạt tách biệt với các loại thiết bị điện tử như ti vi hay máy nghe nhạc, điện thoại, laptop... trong một tháng, lí ra em phải trải qua "thời kì tối cổ đó" đến hết hè nhưng vì hắn đã rủ lòng thương xót cho sự bám víu năn nỉ hắn ngày đêm nên được giảm còn một tháng.
Hè năm lớp chín em phải cắm đầu vào học bởi sự cổ vũ nồng nhiệt của Luke với mục đích em có thể đỗ vào trường của anh ta và có một khoản thời gian nhàm chán bên kẻ mà mình chẳng có tí cảm xúc.
_____________
"Được thôi, em sẽ tham gia và đốt thứ gì đó lớn hơn."
"Đừng đốt người là được." hắn cười cười, ôm con mèo tinh nghịch vào lòng và hôn lên đầu em.
"Em đâu có cố tình đốt gã quản lí, chỉ là hướng bay của pháo hoa không được thẳng cho lắm thôi. Em cùng mấy bạn chỉ muốn hù dọa gã thôi nhưng có chút ngoài ý muốn. Hắn dê cụ muốn chết, ai cũng ghét. Em kể anh rồi đó nhưng anh chẳng chịu nghe."
"Anh nghe nên mới giảm cho em còn một tháng."
"Xì...Hoặc em sẽ không đốt và gây hại đến ai cả. Có thể em sẽ mang về một cái bụng bầu cho anh. Sau đó anh sẽ được làm ông ngoại tuổi ba mươi hai, già hơn Nam Hyeon-soo hai tuổi rồi." cô nhỏ láu cá nhớ đến bộ phim "ông ngoại tuổi ba mươi" vừa xem lại gần đây mà trêu ghẹo quá đà và quên bấy đi luật nhân quả không chừa một ai. Mắt Odio thẫm lại làm nụ cười trên môi em dần mất tự nhiên.
"Em xin lỗi, em chỉ đùa thôi...á...đừng..."