"Sao cậu không trả lời anh Luke đi? Anh ấy chờ cậu lâu rồi đó." Sophie đang nói về chàng hoàng tử đưa kẹo cho em hôm lễ tình nhân.
"Mình nói với anh ấy rồi, mình không có tình cảm với anh ấy."
"Cậu kén chọn quá, anh ấy vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa có tài mà cậu còn chê." Sophie bĩu môi làm em lắc đầu cười. Đẹp trai kiểu gì cũng không bằng gã đàn ông ở cùng nhà với em, học giỏi có tài thì sao chứ? Em không cần những thứ đó, em cũng có tài mà, chỉ là em không học giỏi bằng thôi.
"Tại sao cậu lại muốn mình đồng ý làm bạn gái anh ấy chỉ vì anh ấy đẹp trai, có tài, học giỏi? Tâm hồn và hợp cạ thiếu hụt thì cũng bằng không."
"Chứ cậu còn muốn gì nữa? Người ta hoàn hảo đến vậy rồi." cô ấy nhún vai ra vẻ đương nhiên.
"Sophie à, tâm lý mỗi người khác nhau, với cậu thì đó là hoàn hảo. Nhưng với mình thì không."
"Chứ theo cậu thế nào mới là hoàn hảo?"
"Khi cậu thực sự yêu một ai đó, người ta sẽ ngay lập tức trở thành hoàn hảo nhất trong mắt cậu." em mỉm môi cười, nhìn ngắm đám mây trên trời.
Dạo này em cứ nghĩ đến Odio, em và hắn không còn thân thiết như trước nữa, kể từ sau cái hôm hắn say và này nọ với em, những nụ hôn chúc ngủ ngon cũng biến mất theo cùng những cái ôm, em không còn được thấy tấm lưng trần của hắn, thay vào đó là những chiếc áo thun đơn sắc. Giống như hắn đang giữ kẻ với em vậy. Làm em nhớ da diết về khoảng thời gian em còn được ngồi trong lòng hắn trước đây, còn được gần gũi với hắn, chạm vào hắn.
Có hôm hắn vào trường, để xem tiết mục văn nghệ phần biểu diễn piano của Rose, được xếp ngồi hàng đầu bởi hắn có đầu tư một số vốn cho trường em, hắn bước đi từ ngoài vào trong, ai cũng nhìn theo gã đàn ông lịch thiệp gợi cảm.
"Hey hey cậu nhìn kìa. Trai đẹp, trai đẹp."
"Đâu? ....Chúa ơi đẹp trai quá..."
"Xem anh ấy kìa, tớ biết rồi. Là Odio Pasteur, anh ấy là một trong những doanh nhân giàu có của nước mình đó."
"Thiệt hả? Trời ơi, hôm nay mà mình ở nhà thì sẽ là một tội ác."
Những ngón tay em vân vê lướt trên phím đàn, âm thanh du dương cả một hội trường. Hắn quan sát em không bỏ lỡ một chi tiết nào cho đến khi bản nhạc kết thúc, mọi người vô tay rôm rả, sau buổi diễn, em đã rất lén lút đi gặp hắn và hắn đã xoa đầu em, bảo rằng em đàn rất hay. Qua ngày hôm sau, bỗng em nổi tiếng hơn, các bạn vây kín em và hỏi han đủ thứ.
"Hey Rosie, khỏe không?"
"Hey Romanica, anh chàng đẹp trai hôm qua là ai vậy?"
"Cậu là họ hàng của ngài Pasteur à?
"Ê anh chàng hôm qua là ai vậy? Anh trai cậu à Rosie?"
"Hey, tối thứ sáu này nhà mình mở tiệc, cậu có muốn đi không Rose?"
"Rosie, Rosie..."
Tất cả mọi người ai cũng cao lớn bu chặt lấy em, họ hỏi em đủ thứ về Odio nhưng em chẳng khai gì cả, bắt đầu từ khi em bước vào cấp hai, em rất ít khi nói về gia đình mình cũng như không để ai biết em là con nuôi của Pasteur, chỉ đơn giản là hắn đã bắt đầu nổi tiếng trong giới kinh doanh cũng như trên các tờ báo, trước đây còn có một số công ty muốn mời hắn làm người mẫu thời trang, người mẫu cho quảng cáo nhưng hắn từ chối không kiên nể vì hắn nghĩ ai đời giám đốc một công ty lại đi làm ba cái đó... Thế đấy, nên em cảm thấy rất phiền phức nếu bị ai đó biết chuyện và rồi em sẽ bị dồn ép như bây giờ. Lẽ ra em không nên mời hắn đến xem màn trình diễn của mình nhưng thật đáng buồn nếu không để hắn biết em đã đàn giỏi được đến đâu và được mọi người ngưỡng mộ cỡ nào.
Mất một khoảng thời gian để giám thị chạy đến và cứu lấy em khỏi đám người hiếu kì kia, nhưng em biết giám thị sẽ không ở bên em mãi được nên cứ hễ tới giờ giải lao thì em núp vào nhà vệ sinh, đến giờ ăn trưa em tìm chỗ nào đó kín đáo mà ăn, đến chiều khi chuông vừa reo, em xách cặp lao nhanh ra ngoài như một cơn gió và ngồi lên xe hắn.
"Sao con chạy ghê vậy?" hắn bất ngờ nhìn em đóng sầm cửa xe, mặt đỏ bừng hơi thở bất ổn như vừa bị chó rượt.
"Vì người nổi tiếng quá đấy, bọn họ cứ vây lấy con mà hỏi về người."
"Ờ." hắn cười cười.
Tối thứ sáu, em nằm nghe album của Cigarettes After Sεメ và lướt Facebook, rồi vô tình thấy từ khóa Sugar Daddy, như một thói quen của sự tò mò, em bấm vào xem và hiểu được ý nghĩa của từ ấy, đó là giao dịch giữa một người đàn ông lớn tuổi giàu có và một cô gái trẻ hoặc cũng có thể là một chàng trai trẻ nếu họ đồng tính, các ông lớn sẽ cung cấp vật chất hay tiền cho những người trẻ đa số là các cô gái để họ dành thời gian với ông ấy và có cả quan hệ tìиɧ ɖu͙© với ông ta.
Tiếp theo là Daddy kink, một loại quan hệ chủ yếu là trong quan hệ tìиɧ ɖu͙©, người thống trị sẽ được gọi là Daddy và "bố" sẽ là người chi phối trên công chúa của họ - Princess hoặc cũng có thể gọi là mèo con - Kitty.
Thế giời này đầy ấp những điều thú vị, thật mừng khi em được sinh ra là một con người, có thể tiếp thu được nhiều thứ hay ho trên cuộc đời này. Em tự hỏi, nếu như Odio và em trong một mối quan hệ Sugar Daddy hay Daddy Kink... Hắn là một gã giàu có, đã ba mươi và bên cạnh không có lấy một người phụ nữ nào, hắn luôn mua đồ cho em, trao cho em những thứ em cần, em cũng ở nhà, đôi khi dành thời gian quan tâm chăm sóc cho hắn và hắn cũng chăm sóc cho em. Là một người đàn ông thành đạt trưởng thành, chín chắn, hắn luôn cho em những thứ mà em muốn, tất nhiên là trong giới hạn nhất định.
Hắn chỉ khác các Sugar daddy ở chỗ hắn trẻ đẹp hơn nhiều và không có khái niệm về Sugar daddy - điều này em không chắc lắm, còn khác ở chỗ em và hắn không có quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Còn Daddy kink? Em còn nhớ khoảng thời gian em hay giả tiếng mèo kêu để đối thoại với Mini - con mèo nhỏ mà hắn mua cho em. Sau đó hắn cứ gọi em với Mimi là Kitty lớn, Kitty nhỏ, hồi bé hắn thường đưa em đi chơi, cũng hay gọi em là công chúa, còn em thì luôn gọi hắn là daddy. Cũng chỉ khác ở chỗ em và hắn không quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Quan trọng hơn hết, tại sao em lại có suy nghĩ như thế với cha nuôi của mình? Nhưng hắn và em cũng đâu có quan hệ ruột thịt, hắn chỉ là bạn của bố ruột em thôi mà. Với em, hắn chỉ là một người giám hộ, cũng là một người đàn ông mà em có thể thích và yêu...
"Này Sophie,..."
"Hửm?"
"Cậu biết gì về Daddy không?"
"Bố tớ á? Hay bố cậu?"
"Không phải, từ khóa ấy, dạng như Sugar Daddy hay Daddy Kink, Daddy Dom gì đó."
"À biết, chi vậy? Cậu muốn tìm một bố già cho mình à?"
"Không. Mình vừa thấy nó trên mạng hôm qua, làm sao các cô gái trẻ có thể chấp nhận quen một ông chú trạc tuổi cha mình, già và có sở thích kì lạ... còn làʍ t̠ìиɦ với ông ta nữa chứ?"
"Bọn họ vì tiền mà, hơn nữa trai già có cái sức hút riêng. Họ trầm tĩnh, nhiều kinh nghiệm, không choai choai như bọn trai trẻ, rất tâm lý và nuông chiều "cô con gái" của mình. Loại đàn ông từng trải đời sẽ khiến các cô gái đắm chìm ngây ngất trong khối suy nghĩ chín chắn của anh ta."
Chiều hôm đó em cúp học và đi dạo vòng quanh thành phố cùng Sophie, là thành phố tình yêu, khắp nơi đều vẫn khiến em rạo rực và cảm thấy thật lãng mạn dù em đã từng thấy qua hàng trăm hàng vạn lần, Sophie kéo em vào một con hẻm nơi ẩn giấu một quán cà phê cổ điển, thể loại mà em cùng cô bạn rất thích. Các em chui vào đó và tận hưởng không gian cổ kính mang đến cảm giác thư thả.
"Đừng nói với mình là cậu ngắm vào bố nuôi của dậu đấy." Sophie chơi cùng em từ hồi em mới chuyển đến đây học, cũng là cô bạn mà hồi bé em đã "nuôi" cô ấy với sữa hộp mà Odio nhét vào cặp. Dĩ nhiên, cô ấy là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em, một cô bạn hiểu chuyện, kín miệng và rất quan tâm đến con bé nhỏ xíu như em. Vậy nên không lạ gì mấy khi cô nàng biết em là con nuôi của Odio Pasteur, thậm chí còn biết cả tâm lí cô bạn nhỏ muốn gì.
"Làm gì có?" em đỏ mặt.
"Đừng có giấu, mình biết là cậu có gì đó với chú ấy." Sophie híp mắt lườm em.
"Nếu có thì thế nào?"
"Thích thì tới thôi, đời người có được bao nhiêu chứ? Đừng lãng phí tuổi xuân của cậu." tay cô bạn khuấy ly nước trái cây.
"Thật ra thì mình cũng không biết là mình có tình cảm với Odio hay không nữa, nó rất mơ hồ."
"Mơ hồ thế nào?" Sophie nhấp một ngụm nước rồi chăm chú nhìn em.
"Thì, dạo này mình rất hay hồi hộp khi đến gần chú ấy, mình hay nghĩ về chú ấy, hay có những suy nghĩ.. ừm thì... khác với suy nghĩ quan tâm bình thường, mình hay liên tưởng đến chú ấy và mình... nói chung đại loại vậy." em không biết làm thế nào để miêu tả cảm giác của mình nữa.
"Vậy thì cậu thích người ta chắc rồi chứ cái gì nữa mà mơ hồ?"
"Vậy mình phải làm sao đây? Cậu có nghĩ chú ấy sẽ điên lên và mắng mình một trận nếu mình nói với chú ấy mình thích chú ấy không?" em ôm mặt.
"Trời ơi ai mà làm vậy? Mà cũng có thể lắm. Thì cứ thử đi rồi biết, cùng lắm bị phạt hay bị tránh mặt thôi chứ có gì đâu, còn hơn cứ thấp thỏm thế này."
"Trời ạ.. mình là một con nhỏ biếи ŧɦái, tại sao mình lại có tình cảm với một ông chú làm giám hộ cho mình vầy nè.." em mè nheo với Sophie.
"Thôi bớt đi, biếи ŧɦái cái gì? Chuyện này bình thường mà."
"Bình thường gì chứ? Ai đời con gái lại đi có tình cảm với bố nuôi?" em tì mặt lên cánh tay, đôi mày buồn phiền khẽ nhíu.
"Mắc gì không? Tình yêu chứ có phải gì đâu mà cậu làm gì ghê vậy? Khi nào chú ấy là bố ruột của cậu thì nó mới biếи ŧɦái."
"Chỉ là mình cảm thấy điều này không bình thường, thật khác người. Rồi người ta sẽ nói gì nếu như họ biết mình đang ôm ấp một tình cảm sai trái?"
"Ôi trời, bộ không giống người ta thì sai à? Vậy thì thế giới quan của chúng ta đã chẳng có tồn tại và biện luận hay hùng biện cũng biến mất toi..."ngừng một chút, bạn nói tiếp:
"Tại sao cậu lại sợ mọi người nói gì? Bắt đầu từ khi nào mà cậu quan tâm đến lời của những kẻ ngoài cuộc vậy? Tình cảm của cậu không sai, nó là một viên kim cương, nhưng thay vì nằm ở ngoài như tình cảm của bao người khác thì nó lại được bao trong một hòn đá, một thằng nhóc ném viên đá ấy đi vì thiếu vốn kiến thức, nó đã chẳng biết bên trong viên đá đó là kim cương. Một nhà địa lý có vốn kiến thức sâu rộng đã tìm được viên đá ấy và bán được nó với giá hàng tỷ đồng vì nó hiếm và mới lạ."
"Vậy mình phải đối mặt với nó à?" môi em trề ra, bất mãn nhìn xuống mấy giọt nước đọng lại trên thành ly.
"Chứ sao nữa? Que Sera Sera, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, vậy cậu muốn nó đến sớm hay đến muộn?" bạn ấy nhắc lại bài hát mà cả hai đã cùng nghe rồi nói lý lẽ với em.
"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như..."
"Tới đó rồi tính."
"Phải rồi, haiz.. nếu mình có bị đuổi đi thì cho mình ở ké vài ngày nhé?"
"Ờ."Sophie cười cười rồi nói tiếp:"Mình bắt đầu thấy có hứng thú với chuyện tình của cậu rồi đấy, có gì phải kể mình nghe hết đó."
"Tùy chuyện." làm sao mà chuyện gì cũng kể được chứ? Em tin bạn nhưng cũng có chừng mực thôi chứ đâu phải cái gì cũng có thể kể ra hết?
"Xì. Đồ keo kiệt lùn tịt."
"Ờ, xem ai đang nói kìa." em cười cô bạn lớn con nhờ sữa hộp của em.
Tối đó em cứ bồn chồn vì đã xác định mình thích Odio, vậy nên cứ mỗi lần chạm mặt hắn ở nhà là hai má em đỏ hồng lên. Em cảm thấy tò mò nhiều hơn về hắn, em muốn chạm vào hắn nhưng mà ngại chết đi, đến xem ti vi, ngồi kế hắn thôi em đã muốn thở không ra hơi.
"Con sốt hả?" bàn tay to tính đặt lên trán em xem thử nhưng rồi thôi...
"Đâu có." đôi mắt em chớp chớp căng thẳng, không nhìn hắn.
"Sao mặt con hồng vậy?"
"Không có gì, người ngủ ngon." rồi em vội vã đi về phòng để lại Odio cùng bộ phim chiếu dở trên ti vi. Hắn biết em thẹn thùng cái gì đó nhưng em giấu, có lẽ là do chuyện hôm nọ làm em ngại hắn...