"A...... Còn chưa ẩm ướt..." Chu Tường vặn vẹo bờ mông, vịn bệ cửa sổ kêu lên.
Tiêu Độ một mặt nắm chặt eo nàng, một mặt cầm lấy vυ', chậm rãi đưa dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu bên trong, giống như đau nhức giống như thoải mái mà thúc giục, "Không muốn ăn khổ, tự mình động."
"Ngươi quá lớn..." Chu Tường mềm giọng phàn nàn, hoa tâm bị lấp đầy trướng, khẽ động đã phảng phất muốn vỡ ra.
Nàng co rút lại mị thịt, quấn lấy qυყ đầυ, bài tiết dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ.
Chu Tường khẽ động, Tiêu Độ chỉ cảm thấy bên trong có ngàn vạn cái miệng nhỏ nhắn đang mυ'ŧ vào, gắt gao siết chặt lấy, giữ lấy gậy thịt, lực đạo ngón tay xoa nắn đầṳ ѵú nàng cũng lớn hơn chút ít."Nàng không tự hỏi xem mình đã sinh ra như thế nào, những ngày này, một chút cũng không có lỏng."
"Ưʍ... Là bệ hạ chưa đủ nỗ lực..." Chu Tường biên độ nhỏ nuốt côn ŧᏂịŧ vào, đẩy toàn bộ trách nhiệm trên người hắn.
Tiêu Độ vỗ vỗ mông nàng, "Nhỏ nhắn giống như nàng, trẫm nỗ lực như thế nào, nhanh động đi."
"Ôi..." Chu Tường nhẹ giọng nức nở nghẹn ngào, phun ra hơn phân nửa côn ŧᏂịŧ, lại hung hăng nuốt vào một cái, qυყ đầυ to lớn va chạm mị thịt non mềm, hoa tâm "Phốc" tuôn ra một đóa bọt nước.
Dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tung tóe vào mã mắt qυყ đầυ, Tiêu Độ sướиɠ đến than thở, cúi đầu ngậm lấy vành tai của nàng, "Đã biết Tường Tường có biện pháp, rất mẫn cảm, rất thích."
Bụng dưới Chu Tường kéo căng, nàng cố ý đυ.ng vào chỗ yếu ớt, kɧoáı ©ảʍ vừa đến, tê dại bên trong truyền khắp toàn bộ âʍ đa͙σ, làm cho toàn thân như nhũn ra.
Nhưng hắn còn mυ'ŧ vành tai, dúm vê đầṳ ѵú, hai chân nàng run lên, "Đừng làm ta, đừng làm ta nữa..."
Răng môi Tiêu Độ cọ mài thùy tai trắng nõn, đầu ngón tay kéo đầṳ ѵú nặng nề xoa bóp, "Không làm nàng thì làm ai? Mới vào một cái, phía dưới cũng đã buộc chặt rồi!"
"Ôi ôi... Đừng làm nữa..." Chu Tường ngẩng cần cổ tinh tế, đong đưa bờ mông, "Ta động để ta động..."
Tiểu huyệt như một cái miệng nhỏ nhắn gào khóc đòi ăn, nhanh chóng nuốt côn ŧᏂịŧ, mang dâʍ ŧᏂủy̠ ra dọc theo chỗ giao hợp róc rách trôi xuống.
"Tường Tường, giỏi quá." Tiêu Độ bỏ mặc nàng phun ra nuốt vào, hai tay cầm lấy bầu vυ' mềm mại, chỉ vào lúc mãnh liệt cắm tới hoa tâm mới thẳng lưng chạm vào nhau.
"Mạnh quá... A!" Chu Tường bị làm đến hai mắt trắng dã, nhìn ánh trăng cũng mơ hồ, toàn tâm ngưng tụ ở trên cây cự vật sau lưng kia.
"Ôi ôi... Bệ hạ sảng khoái..." Nàng từ trước đến nay không keo kiệt biểu đạt cảm thụ với Tiêu Độ, nàng biết rõ, hắn thích nhìn loại mị thái bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà không khống chế được này của nàng.
Nàng từng có quá khứ, thân thể hoàn toàn vì hắn trầm mê, mới có thể để cho nam nhân không khúc mắc trong lòng.
"Thoải mái ở đâu?" Tiêu Độ nghiền nát vào chỗ sâu trong hỏi.
"Tiểu, tiểu huyệt... Sảng khoái..." Chu Tường rơi lệ khóc nấc nghẹn, kɧoáı ©ảʍ như nước, từng vòng đẩy ra trong người, nàng lập tức, lập tức sắp bay lên đám mây bên cạnh ánh trăng!
Tiêu Độ nắm cằm Chu Tường qua, xem khuôn mặt nàng kiều mị đỏ hồng, truy hổi: "Chỗ nào tiểu huyệt thoải mái?"
"Hoa tâm hu hu..." Chu Tường mở to hai mắt sương mù, nước mắt rơi vào cánh tay hắn, giương cái miệng nhỏ nhắn run rẩy khóc, "Sắp tới rồi, sắp tới rồi..."
Tiêu Độ tất nhiên là cảm nhận được nàng càng xoắn càng chặt, hắn chọc lấy mị thịt mềm mại, "Cái gì muốn tới rồi hả?"
"Cao, triều..." Chu Tường run rẩy không thành tiếng, không chịu nổi sung sướиɠ quá kịch liệt, cắn ngón tay khóc nức nở nói, "Bệ hạ... Cho cao trào... Sắp tới rồi... Ôi ôi a..."
Huyệt thịt bắt đầu co rút lại, hoa tâm bắt đầu co rút, nàng nhắm mắt lại, chờ đợi kɧoáı ©ảʍ như hồng thủy bộc phát ngập đầu.
Đợi một hơi, côn ŧᏂịŧ lại không chuyển động trong huyệt, Chu Tường khó nhịn rêи ɾỉ, chỉ thấy Tiêu Độ một bộ dạng không nhanh không chậm, bình tĩnh bàn quan, lập tức hiểu ra, mềm mại cầu xin, "Cao triều... Cầu bệ hạ cho Tường Tường cao trào..."
"Không phải bệ hạ." Tiêu Độ uốn nắn.
"Ôi ôi cầu Như Phác... Cầu phu quân, cho Tường Tường cao... A a a!"
Lời còn chưa dứt, hoa tâm hung hăng bị cắm vào hơn mười lần, thân thể Chu Tường mềm nhũn, nằm ở trên bệ cửa sổ, dâʍ ŧᏂủy̠ dọc theo đùi chảy ào ạt trên mặt đất.
Tiêu Độ bị tưới đến eo run lên, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, kéo người qua ôm vào trong ngực, ngón tay vuốt tiểu huyệt vẫn còn chảy nước của nàng, trêu đùa: "Đời này nàng sợ chính là Thủy yêu chuyển sinh, sao có thể phun như vậy?"
Chu Tường run rẩy liên tục, "Ngươi, ngươi quá biết làm..."
"Da^ʍ như vậy, quyến rũ như vậy, thực muốn làm chết nàng luôn." Hai ngón tay Tiêu Độ vào huyệt, đào khoét hoa tâm, kéo dài dư vị cao trào của nàng.
Lúc rút ra xương ngón tay nơi các đốt ngón tay lau cọ qua vách da^ʍ thịt dày đầy nếp uốn, Chu Tường siết bụng "A" mà một tiếng kêu sợ hãi.
Tiêu Độ trở tay dò xét, chống đỡ khối da^ʍ thịt kia, "Nơi đây?"
Hắn chúi xuống, bụng dưới Chu Tường lại trướng lên, một cảm giác muốn tiểu không nín được vọt lên, cự tuyệt nói: "Đừng đừng..."
Nàng như vậy, Tiêu Độ chắc chắc đó là một điểm mẫn cảm bất thường. Hai ngón tay hắn trêu chọc da^ʍ thịt, dùng lực xung đột qua lại.
Da^ʍ thịt càng trướng càng lớn, Chu Tường kêu khóc giãy giụa, "Không muốn không muốn..."
Tiêu Độ quấn chặt eo nàng, hai ngón tay chuyển một cái, dùng ngón giữa cứng rắn nặng nề khuấy đảo da^ʍ thịt.