Mọi thứ trôi qua thật nhẹ nhàng, ba ngày nghỉ ngắn ngủi cũng đã nhanh chóng trôi qua. Hàn Thiên Ngạo chào tạm biệt người trong nhà rồi trở lại thành phố.
Trước lúc đó, anh tự mình tìm đến thư phòng của Hàn Thiên Ngụy. Kết quả vẫn là không như mong đợi, thời đại nào rồi mà còn “ cha mẹ đặt đâu con nằm đó”. Chỉ vì hai chữ lợi ích dành về cho gia tộc mà phải hy sinh cả nửa đời hạnh phúc của mình có đáng hay không? Anh không can tâm nhưng không đủ sức mạnh để chống lại bố mình.
Dù có nắm trong tay 37% số cổ phần, trở thành người có quyền hạn cao nhất ở Hàn thị. Dù cho có khả năng hô mưa gọi gió ở cái thành phố này. Nhưng vẫn tồn tại một sự thật là Hàn Thiên Ngạo vẫn dưới trướng bố mình.
Thứ người khác nhìn thấy chỉ có cuộc sống đầy hào nhoáng của anh, chứ chẳng có một ai biết đến quá khứ không mấy gì tốt đẹp mà anh đã từng trải.
Năm xưa bố và mẹ anh vì chữ yêu mà đến với nhau, bà là không có địa vị lẫn gia thế chỉ là gái tiếp rượu ở hộp đêm, đó cũng là cách mà hai người họ gặp gỡ nhau. Mẹ anh thua Hàn Thiên Ngụy tận gần mười tuổi nhưng bà đã nói rằng tình cảm của bà dành cho ông ấy là thật lòng, không màng đến khoảng cách của địa vị và tuổi tác. Hai người họ khó khăn lắm mới vượt qua mọi rào cảng để đến tới hôn nhân; thanh thuần, hiền lương chỉ là vỏ bọc bên ngoài để bà qua mắt mọi người. Đến khi sinh con mới chào đời được tám tháng tuổi, người đàn bà này đã không còn xứng làm con dâu nhà họ Hàn.Trong một lần bất cẩn bà ta đã bị phát hiện có quan hệ bất chính với người khác ở bên ngoài, không chỉ với một, mà với rất nhiều người. Vì đứa con còn rất nhỏ nên bố anh âm thầm giữ kín chuyện này, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bà ta. Ngựa quen đường cũ, bà ta ruốt cuộc vẫn không bỏ được bản chất của loại gái gọi còn *** loạn với người trong công ty đang hợp tác với Hàn thị, bán đứng cả Hàn gia.
Hàn Thiên Ngụy lần này không còn nhân từ tống cổ mẹ anh ra khỏi nhà không một đồng trong tay, chấm dứt hợp đồng từ mặt công ty đã từng có ơn nâng đỡ nhà họ Hàn.
Từ đó ông ấy xem con mình như cái gai trong mắt, để người hầu nuôi dưỡng nó, nhồi nhét vào đầu những vấn đề về lĩnh vực kinh doanh khi chỉ mới tám tuổi. Mười sáu tuổi đã biết chơi nhạc cụ, khiêu vũ, toàn bộ lễ nghi đều thuộc lòng, đạt nhiều giải thưởng lớn nhỏ trong nước và ngoài nước,... Ông ta biến anh thành con rối cho mình, chỉ cần không nghe lời sẽ bị đánh cho một trận sống chết. Mỗi lần như vậy đều lập đi lập lại một câu: “ Bố đã hối hận khi lấy mẹ mày. Mày muốn sống và trở thành thứ rẻ rách bẩn thỉu như con đ* đó sao? Chỉ đến khi tao chết thì mày mới thoát khỏi sự kiểm soát của tao có biết chưa...v.v.v...”
Hàn Thiên Ngạo cúi gầm mặt, cúi đầu chào bố mình một tiếng, không nói gì sau đó bỏ đi.
Suy cho cùng, sinh ra trong một gia tộc quyền lực và giàu có cũng không hề sung sướиɠ gì hơn những đứa trẻ nghèo đói, lang thang khắp đầu đường xó chợ kia cả. Chỉ là được ăn sung mặc sướиɠ, khoác trên người vàng bạc châu báu nhưng về mặc tinh thần thì lại vô cùng là thậm tệ. Cả một đời phải đấu đá, tranh giành cho đến khi chỉ còn cái thân tàn ma dại, cho đến lúc hơi thở cuối còn sót lại.