Sau khi Thái Quyển đi, trước khi Điền Điền còn chưa tới, tất cả thủ tục đều cần Tiểu Viên phải tự mình lại làm, chẳng ai có thể giúp cô.
Cô ở nhà xác, cầm giấy chứng tử trên tay, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc thương tâm. Cô nghe tiếng nhìn đến, thấy hai người trẻ tuổi một nam một nữ cũng đi theo giường bệnh mà khóc lóc, khóc không thành tiếng: "Mẹ ơi, mẹ ơi......"
Một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút bước chân chầm chậm đi theo phía sau, khuôn mặt người đàn ông âu sầu đau thương mà nhìn chiếc giường từng bước từng bước được đẩy vào nhà xác, thở dài một tiếng, rồi xoay hướng về phía cửa sổ giải quyết nghiệp vụ để đi đăng ký.
Người phải làm những việc này không có thời gian buồn thương.
Tiểu Viên bỗng nhiên hiểu được, bởi vì không thể ngã xuống, cho nên không có thời gian buồn thương, dù sao thì cũng phải có người đi làm những thủ tục này.
Sau khi đăng ký nhà xác vào sổ thì sẽ cùng dịch vụ của nhà tang lễ, nơi này sẽ kêu người nhà đi qua bàn bạc trao đổi, thời gian nhận xác dự tính, điền vào biểu mẫu, cho biết tên họ, địa chỉ, tuổi tác, giới tính, nguyên nhân cùng thời gian tử vong của thi thể; nơi ở hiện tại của thi thể, nơi ở trên hộ khẩu của người qua đời; tên họ, địa chỉ, điện thoại của người nhà, cùng quan hệ với người qua đời; có muốn mặc hay cởϊ qυầи áo hay không, muốn trang điểm hay không, muốn cử hành truy điệu và kiểu nghi thức cáo biệt hay không.
Tiểu Viên đã bỏ thời gian rất lâu mới điền xong, giữa chừng có rất nhiều lúc không viết vào được, hoặc là có chỗ mắc kẹt. Nhân viên đăng ký với khuôn mặt không chút biểu cảm bảo cô nghỉ ngơi, rồi lại bảo những người khác tiến vào.
Cô đi ra ngoài thoáng bình tĩnh lại, trong khoảng giữa lại đi viện điều dưỡng một chuyến, nhận một ít đồ vật của mẹ cô.
Rạng sáng hai giờ, cô cầm theo đồ đạc ngồi ở ghế sau xe taxi, giống như mất hồn mà nhìn ánh đèn neon liên miên lộng lẫy ngoài cửa sổ.
Về tới bệnh viện rồi, điền bảng khai xong, giao nộp vào. Qua một lát sau lại đi xác nhận, xác định không có sai lầm, đóng dấu.
Sau đó lại đi xử lý thủ tục xuất viện.
Lúc sau xong xuôi thì chờ nhà tang lễ sắp xếp ổn thỏa, rồi thông báo cho cô. Bên kia gọi một cuộc điện thoại tới trước, nói ca đêm của bọn họ xếp kín rồi, phải buổi sáng mới có thể qua đây, Tiểu Viên đồng ý.
Sinh lão bệnh tử, có lẽ thật là một chuyện bình thường.
Không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì, lẽ nên như thế đi, mà lại cảm thấy có một sự thương cảm về đổi thay không ngừng.
Thật ra cô có thể trở về nghỉ ngơi rồi, nhưng cô chẳng chọn đi, mà là ngồi xuống hành lang không xa nhà xác.
Bên ngoài lại chỉ còn một mình cô, cô ngồi hết một lát, mới nhớ tới di động của cô, vội vàng lấy ra tới thì còn dư lại một chút xíu pin. Cô xoa xoa đôi mắt nặng trĩu mà ê gắt, nghĩ phải đi lấy cái đồ sạc. Còn chưa đợi cô đứng lên, thì mí mắt của cô đã mệt đến dính vào nhau rồi.
Không biết ngủ đã bao lâu, di động thoáng rung, cô cũng liền lập tức bừng tỉnh.
"Chị Tiểu Viên!" Là giọng của Điền Điền.
Cô bé ngồi ở bên cạnh, thấy cô tỉnh lại thì đưa bình giữ ấm qua, còn vặn ra thay cô.
Tiểu Viên đáp lại một cách vô hồn, mở miệng thì mới phát hiện cổ họng vừa khô lại khản: "Cảm ơn."
Nhận bình nước rồi, uống vào một hớp lớn, là trà sữa ấm Điền Điền tự làm, thơm nồng vừa miệng. Cô tìm về được một chút nhiệt độ cùng ý thức, thoang thoáng giương môi: "Đến khi nào vậy?"
"Đã đến được một chốc ngắn ạ," Điền Điền thấp giọng mà nói, Khi cô bé tới thì Tiểu Viên co rụt thân thể mà ngủ mất, bèn không đành lòng đánh thức cô.
"Vất vả em rồi, vốn dĩ muốn để em nghỉ phép đàng hoàng một chút......"
Lúc Thái Quyển chạy trở về thì đã là chuyến bay cuối cùng rồi, mà mấy ngày nay là kỳ nghỉ của Điền Điền. Điền Điền là em gái hết sức cần mẫn, trừ mấy ngày nghỉ đông ra thì những ngày nghỉ khác cô bé đều không nghỉ. Lần này là Nguyễn Thanh kiên quyết cho cô bé nghỉ phép, để cô bé đi tìm bạn bè chơi. Sau khi nhận được điện thoại của Nguyễn Thanh thì cô bé để bạn mình lái xe đưa cô bé lại đây, may mà cách thành phố Bằng không tính là quá xa.
"Chị, đừng nói như vậy." Điền Điền khẽ nói: "Chị ngủ chốc lát nữa đi."
Tiểu Viên mệt mỏi mà khép mắt lại lần nữa, chẳng bao lâu, lại bị di động đánh thức.
Điện thoại là của nhà tang lễ, thông báo cô tới liền để nhận thi thể được rồi. Cô dụi dụi đôi mắt, muốn đứng lên mà vẫn hơi xây xẩm, lại chậm rãi mà đứng dậy, chân đã tê rần.
Điền Điền xoa xoa cho cô, cô khẽ xua tay, đợi tại chỗ một hồi, chờ cảm giác đau đau tê tê kia qua đi, mới đi đến nhà vệ sinh, nước lạnh vỗ lên mặt, cô không nhịn được rùng mình một cái, giương mắt nhìn chính mình trong gương.
Hai mắt lờ đờ mà sưng đỏ, mặt cũng hơi sưng, mặc nguyên bộ đồ thoải mái màu đen có nón (*), làn da khô cằn mất đi vẻ lóng lánh, còn đâu chút xíu nào vẻ nở mày nở mặt cùng rạng rỡ tươi tắn của cầm thưởng mấy ngày trước?
(*) kiểu như vậy:
Cô khẽ nhếch khóe miệng chua xót một cái, lấy kem dưỡng ẩm từ túi xách bên mình, ấn một ít ở lòng bàn tay, xoa cho nóng rồi bôi lên phía mặt một cái.
Bỗng chốc, tất cả ký ức cũng đều đã trở lại.
Không phải nằm mơ, là hiện thực trần trụi.
Cô thoáng cuộn tròn lại đau khổ, che lấy mặt thút thít thật sâu.
Chờ cô hoảng hốt lên xe nhà tang lễ, khi lấy di động ra để xem thời gian thì mới phát hiện di động hoàn toàn không còn pin.
Điền Điền qua tới, ngẫm nghĩ, lấy ra một cái bao lì xì từ trong túi, đi đến phía trước nhét gửi cho tài xế, sau đó lại giải thích với Tiểu Viên: "Đây là cần có, để tài xế lái được ổn một chút, đường của dì đi cũng bằng phẳng tí."
Tiểu Viên thoáng lặng yên, tiếp đó cảm ơn cô bé: "Chị cũng không biết mấy cái này."
"Em cũng là nghe người lớn tuổi nói."
"Sao em có bao lì xì?"
Điền Điền làm rõ thắc mắc của cô: "Cái bao lì xì kia là bao em cho bạn thân em, con trai của cô ấy vừa mới một trăm ngày......"
Tiểu Viên rất muốn cười một chút, nói vậy sau này bù cho em, nhưng lúc này nói cái gì lại cũng không thành lời được. Điền Điền bị cảm xúc của cô ảnh hưởng rõ rệt, cũng im lìm.
Không khí yên tĩnh mà mang theo khổ đau.
Nơi ngực Điền Điền cũng trở nên ê ẩm đến gay gắt, bỗng nhiên phát hiện một chuyện, kêu lớn "Ôi" một tiếng, nói ảo não: "Em đi đến gấp, để quên cục sạc dự phòng lại rồi."
Tiểu Viên: "Không có pin không sao đâu, chị mang thẻ rồi, chị chỉ là lo lắng tình huống của anh trai."
Điền Điền: "Vậy em gọi cho chị Thanh nói một chút, gọi điện thoại của em, chờ lát tới bên kia rồi thì chúng ta lại đi sạc pin."
"Ừ......" Tiểu Viên gật gật đầu, chợt nhớ tới hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ hai mươi." Điền Điền thoáng nhìn thời gian.
Tiểu Viên cụp mi, nói một chút, gần như không thể nghe thấy: "Cũng sẽ không có người tìm chị......"
Cô ghé mắt nhìn ngoài cửa sổ, lúc này ánh nắng buổi sáng thấm sương sớm mùa đông, đã chiếu rọi thế giới đến sáng choang.
Phía dưới mặt trời, cũng chẳng chuyện gì mới.
Xe chạy tầm nửa giờ thì tới được nhà tang lễ, người nhà phải tới phòng nghiệp vụ, nộp kiểm tra giấy chứng tử, giấy tờ, vv...
Nhân viên công tác hỏi có cần đặt trước phòng cùng với cả làm nghi thức tưởng niệm hay không, Tiểu Viên khẽ lắc đầu, từ chối khoản này.
Rất nhiều nghiệp vụ của nhà tang lễ đều là thuê ngoài, đây là việc làm đã thiêng liêng lại thật rất bình dị.
"Đúng rồi, trước khi hoả táng, chúng ta có cái nghi lễ nhập quan (*), vừa vặn hôm nay có lò, cô muốn lập tức hoả táng, hay là? Còn có, chúng tôi cũng có mức giá khác nhau với hủ tro cốt......"
(*) Chỗ này nguyên gốc là 开光, tức khai quang, nhưng mình google thì ở Việt Nam, khai quang là nghi lễ dùng để "mở mang, nhận biết" cho những loại vật chất được chế tạo để mang hình tướng của Phật, Thánh, Thần, linh thú... trong việc thờ phụng, trấn yểm. Về cơ bản "Khai quang" là quy trình làm sạch, tẩy uế vật chất đó cho hết tạp khí, thường thì có thể dùng rượu trắng đập gừng hay ngũ vị hoặc các chất có tính làm sạch, sát khuẩn và tạo mùi thơm. Sau đó có thể thêm bằng việc xông trầm hương, bột hương liệu hay các thảo dược khác. Còn theo một bài viết trên zhihu, thì nghi lễ này tóm lược gồm các bước chính: người con trai cả (hoặc cháu trai cả) ôm đầu người đã khuất từ trong tủ đông, những người khác ôm xác vào nhà xác, suốt quá trình mang thì vị trí ôm đầu của người con cả không được thay đổi. Bắt đầu làm lễ thì người con trai sẽ cầm một chiếc tăm bông nhúng rượu rồi thoa vào xác người đã khuất, gọi là "khai quang", để hồi sinh các chức năng của cơ thể. Thứ tự là từ đầu đến chân, sau đó là đầu, mắt, mũi, miệng, tai, ngực, tay phải, tay trái và bàn chân. Suốt quá trình vừa xoa vừa nói theo người chủ trì làm lễ. Trong lúc làm lễ thì người nhà không được khóc. Làm lễ xong thì giao lại thi thể cho nhân viên trang điểm, chuẩn bị thủ tục sau đó. (tóm lược tổng hợp). Do đó, mình đã sửa lại cho hợp lý, có thể không chính xác do mình không rành về chủ đề này.
"Với lại các cô có đốt tiền giấy không? Chọn vật chôn theo chứ? Có thỏi vàng, ngọc như ý, chăn vãng sinh (*) này đó......"
(*) Chăn vãng sinh (往生被): dùng che đậy thi thể của người đã khuất, theo quan niệm thì có thể tiêu trừ được nghiệp chướng và tội lỗi, có thể cứu người đã khuất khỏi bị kẻ thù và yêu quái trong quá khứ làm tổn thương. (theo baidu)
Tiểu Viên kiên nhẫn nghe ông ta nói một lần, lấy thẻ ra: "Hủ tro cốt phải dùng cái tốt nhất, lò cũng thế, tiền giấy thì không cần, với lại cần nhanh hơn."
Nhân viên công tác lúc này mới ngẩng đầu nhìn kỹ Tiểu Viên một chút, dường như lúc này mới trông thấy dáng vẻ của Tiểu Viên. Ông ta nhìn đến chăm chú mà lại còn mang theo chút nghi hoặc, tựa như nhớ lại: "Trông cô thật giống như......"
Điền Điền mau chóng nói chen vào, ngăn lại Tiểu Viên, nói lời hay chuyển dời đi: "Thật ngại quá chúng tôi đuổi cho kịp thời gian, cảm phiền ông nhanh một chút."
Nhận giấy chứng nhận hoả táng rồi, xong xuôi thì thanh toán chờ khoản thủ tục. Các cô đi ra ngoài, Tiểu Viên thở dài ra một hơi thật sâu, thoáng nhìn Điền Điền.
Nhà tang lễ rất lớn, mùa đông ở thành phố Bằng còn có thể thấy được cỏ xanh rậm rạp, tùng bách xanh tốt dài lâu. So với sức sống tự nhiên dưới màn trời mênh mang, thì buồn vui của loài người dường như bé nhỏ không đáng kể.
Hai người ở trong nhà tang lễ đi được một chốc lát thì nghe được tiếng khóc từng đợt một, đoán chừng là đang làm nghi thức cáo biệt ở sảnh lớn đây, Tiểu Viên không muốn đi qua tới.
"Chị Viên à, em đi tìm xem có thuê sạc dự phòng hay không." (*)
(*) kiểu như vậy:
"...... ừ được."
Cô đau đầu đến ghê gớm, hiện tại vừa bị ánh mặt trời chiếu, có chút suy yếu, chỉ có thể tìm một vị trí yên tĩnh ngồi một chút, thoáng giở túi, nghĩ đến sắc mặt bây giờ của cô nhất định là nhợt nhạt như quỷ, cô bèn tìm son môi tô một chút.
Hồi còn nhỏ, nhìn thấy mẹ tô son môi, cho rằng sau khi bà tô lên thì thật xinh đẹp, nhao nhao rằng mình cũng muốn tô.
Mẹ cười rồi tô cho cô, cười ôm cô đến đầu gối: "Oa, miệng rộng thật xấu á!"
Đã chọc cười mẹ cô, bà cười rằng: "Chờ con lớn lên rồi tô thì đẹp thôi."
Mẹ cô trong gương đẹp hết sức, mà khuôn mặt nho nhỏ của cô lại vẽ một cái khuôn miệng to đo đỏ, nhìn vô cùng buồn cười.
"Sau này con muốn mua thật nhiều thật nhiều son môi, con muốn tô cùng với mẹ."
"Được, vậy nói thì phải giữ lời nha!"
"Nhất định!"
Chuyện cũ đột nhiên ập đến không ngờ, Tiểu Viên cầm son môi, không nhịn được che môi khóc nức nở.
Khi Điền Điền chạy qua tới thì vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, cô bé không cách nào tiến lên được, bèn xoay người đi, lau nước mắt không ngừng.
Cách hết một chốc sau, Điền Điền lau khô nước mắt rồi, đi lên tới đưa di động cho cô, sau đó kéo cô đi ăn cái gì đó. Cũng 10 giờ rồi, cô bé không biết Tiểu Viên không ăn cái gì đã được bao lâu rồi, cô bé chỉ biết cô sắp không còn thể lực nữa.
Thời gian hoả táng vào 11 giờ rưỡi, hai người ăn xong gì đó rồi thì liền vội qua tới, Tiểu Viên cứng rắn ép buộc bản thân ăn vào chút gì đó. Có Điền Điền ở bên cạnh, cảm giác còn tốt một chút, cô không cần miễn cưỡng gồng tinh thần lên một mình đi đối mặt, ít nhiều cũng dễ chịu được một tí.
Vào sau khi người nhà ký tên thì công nhân đốt lò tuyên bố hoả táng bắt đầu, người nhà có thể ở trước lò quan sát, cũng có thể đến máy tính giám sát bên cạnh để theo dõi nhìn xem tiến trình.
Tiểu Viên đều từ chối hết.
Hai người ở bên ngoài đợi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Công nhân đốt lò lửa tới kêu người, hỏi người nhà có muốn tự mình đi nhặt cốt hay không.
Tim Điền Điền treo siết lên, nhìn về Tiểu Viên. Do không có nghỉ ngơi tốt, viền mắt cô có chút thâm, mí mắt sưng lên, nhìn vô cùng tiều tụy.
Cô bé đang muốn cất lời từ chối, thì Tiểu Viên đã gật đầu, cô đi theo vào đến, xoay người nói với Điền Điền: "Tự chị đi là được."
Cả đời của một người dùng một tấm giấy tuyên bố kết thúc, sau khi kết thúc thì còn lại một ít xương cốt màu trắng.
Chiều cao của mẹ chẳng chênh lệch lắm với cô, một mét sáu sáu, cuối cùng chỉ còn lại có một chút như vậy.
Tiểu Viên nhặt đến rất chậm, khuôn mặt cô bình tĩnh, trong lòng cũng là một vùng lạnh giá chết lặng. Chờ lúc nhặt xong toàn bộ, sau khi tro cốt cũng thu vào hết, son môi cô lấy ra từ trong túi cũng đã thả vào đó.
Mẹ......
Cô úp lên hộp.
Trong khoảnh khắc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Tạm biệt.
Bóng cây lay động, hai người đi ra ngoài nhà tang lễ, hủ tro cốt dùng vải bọc lại, đặt ở trong túi.
Không khí quá nặng nề, Điền Điền cũng không biết xoa dịu thế nào, chỉ có thể bắt lời trước.
"Vừa rồi em đã đặt vé máy bay, chúng ta đi thẳng sân bay hay là?"
"Ừ, chị Thanh gọi điện thoại cho em chưa?" Tiểu Viên lau đôi mắt cực nhanh, gượng nâng tinh thần: "Tình hình anh chị hôm nay như thế nào?"
"À, nói là ở bệnh viện làm kiểm tra." Thật ra Điền Điền cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ có thể thuật lại WeChat của Nguyễn Thanh gửi cho cô bé.
"Vậy chúng ta vẫn nhanh lên đi thôi."
"Được, thế em kêu xe." Điền Điền mới vừa cầm lấy di động, thì đuôi mắt bỗng nhiên ngó thấy cái gì, cô bé cảnh giác lướt qua, có người chụp lén.
Là một cô gái trẻ, đang giơ di động.
Cô gái kia ngóng qua, tầm mắt cũng nhảy lại tới, thử gọi thăm dò: "Là Hướng Tiểu Viên sao?"
"Không phải!" Nếu là bình thường, không phải vào cái giờ phút quan trọng này, khi bên cạnh Tiểu Viên cũng không phải chỉ có một vị trợ lý là cô bé, thì Điền Điền chắc chắn bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng lúc này trong lòng cô bé hốt hoảng, bên cạnh nói chuyện thì lập tức chạy qua hướng cô gái kia: "Cô đã chụp cái gì?"
Cô gái kia kinh ngạc đến lui về phía sau: "Tôi chưa chụp cái gì nha!" Cô gái kia nhìn về phía sau Điền Điền: "Cô ấy thật dự không phải Hướng Tiểu Viên à? Tôi nhìn thì rất giống......"
Tiểu Viên đứng tại chỗ, hờ hững nhìn về bên này, sắc môi tái nhợt. Tuy rằng khí sắc vẻ mặt tiều tụy, trang điểm bình thường, nhưng vẫn có một vẻ đẹp người bình thường cũng khó mà sánh kịp.
Chính là Hướng Tiểu Viên, không sai!
Cô gái này nhân viên mới nhận việc của phía nhà tang lễ, rất trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp. Cô ta cũng không phải thuộc nhóm theo đuổi ngôi sao, càng không phải "người làm vườn", chỉ là thường lướt dạo ở Weibo. Thấy Tiểu Viên thường xuyên lên bảng tìm kiếm hàng đầu, khó tránh khỏi chú ý hơn một chút, không nghĩ tới trên đường đi làm thì nghi ngờ gặp trúng "người được sùng bái".
Trên mạng nói Hướng Tiểu Viên ở thành phố Bằng, quả nhiên không sai.
Còn ở nhà tang lễ, trời ạ? Cô ta hình như đã biết được chuyện ghê gớm gì rồi!
Cô gái kia lại giơ di động lên, Điền Điền nắm chặt lấy cổ tay của cô ta một phen: "Này!"
"Cô làm gì giật di động tôi!"
"Đừng chụp!"
"...... này, đợi chút tôi khui tin ở Weibo nữa!"
Mặt Tiểu Viên không chút gợn sóng, cất bước muốn đi qua đến.
Bỗng nhiên ở gần bên có hai người đi ra từ trong một chiếc xe bảo mẫu màu đen, đã tới trước mặt cô: "Cô Hướng, để chúng tôi xử lý, mời ngài lên xe trước."
Hai vị một nam một nữ, ăn mặc rất đơn giản, nhìn thì lại có một dáng điệu khác với người thường.
Người nữ đã nói với cô một câu: "Là sếp Vĩ bảo chúng tôi qua đây đón ngài, mời ngài lên xe."
Tiểu Viên nghe vậy thì ngơ ngẩn, có đến vài giây, trong trái tim lập tức nổi lên sương mù, mờ mịt lan mở chậm rãi. Đợi khi cô ngồi vào ghế sau xe, chút sương mù này càng như thủy triều kiểu dâng trào ra, ngay cả viền mắt cũng đã nóng lên.
Điền Điền chỉ chốc lát sau cũng lại đây, cô bé thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chị Viên à, xem ra là chị Thanh đã phái người tới đón chúng ta, tốt quá rồi." Rèm trong xe được kéo lên, Điền Điền cũng cảm thấy an toàn nhiều hơn.
Tiểu Viên cúi gầm mặt mũi, mím môi dưới, không nói gì.
Đôi nam nữ kia rất nhanh liền qua tới đây, nam lái xe, nữ ngồi ghế phụ, quay đầu nói với cô: "Cô Hướng, ngài yên tâm, đều xử lý tốt rồi, ảnh chụp cũng đã xóa bỏ."
Điền Điền cất tiếng nhắc nhở: "Cái cô ta dùng chính là Apple, còn có cloud."
"Yên tâm, cũng xóa bỏ rồi, cô ta cũng chưa quay video."
Lần này Điền Điền mới hoàn toàn yên tâm.
"Cô Hướng, chúng ta đi thẳng sân bay, có máy bay chờ chúng ta."
Điền Điền "A" một tiếng, lúc này mới cảm thấy có điểm không đúng, biểu cảm có vài phần nghi hoặc.
Chờ tới được sân bay riêng, các cô xuống xe rồi, Điền Điền vác đồ đạc dùm Tiểu Viên, há to miệng kinh ngạc.
Máy bay cá nhân?
Cô bé lại nghi hoặc mà nhìn Tiểu Viên, thấy cô chỉ lặng lẽ, chẳng có dáng vẻ bất ngờ gì, cô bé cũng đành phải nhấc chân theo cô đi qua đấy.
Vào trong khoang rồi, Điền Điền đang tò mò quan sát, thì hình như tai nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đã đi qua đến, Điền Điền nhìn qua đó rất tự nhiên: Một người phụ nữ cao gầy mặc áo sơ mi màu xám đậm quần tây màu đen đã đi tới.
Điền Điền nghền nghệt mà nhìn, chỉ cảm thấy dáng vẻ người phụ nữ kia đi đứng đã đẹp lại khí phách, ánh mặt trời vừa khéo vẩy qua cúc vàng kim của cổ tay áo cô ấy, một chút quầng sáng vàng kim nhảy ra, xen lẫn với bụi li ti lẳng lặng phất bay giữa không trung.
"Tiểu Viên......" Âm sắc lạnh lẽo lặng lẽ trong quang cảnh như vậy phảng phất như cũng tẩm đầy sắc ấm.
Giữa mờ mịt, Tiểu Viên giương đôi mắt lên trong sự kinh ngạc, tầm mắt hai người khẽ va vào nhau giữa không trung.
Hai người đứng mặt đối mặt như bên cạnh không có ai khác, hình bóng cùng quấn quýt vào nhau (*).
(*) ở đây tác giả dùng chữ 纠结: có nghĩa là quấn quýt, cũng có nghĩa là rối rắm...
Hết thảy tất cả giống một bức ảnh chụp được hết sức có tính thẩm mỹ lại thêm vào bộ lọc thời xưa, dừng hình ảnh ở nơi ấy.