Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 95: Ôi, cái đồ Tồi

Qua mấy ngày sau, Hướng Tiểu Viên quanh quẩn ở trong nhà, dựa theo lịch trình công ty sắp xếp cho cô, đi học, tập thể dục, ăn đồ dinh dưỡng, gặp bác sĩ tâm lý, vv.....

Cô khôi phục được kha khá rồi, không cần uống thuốc chống trầm cảm nữa.

Sinh hoạt buồn tẻ mà quy luật.

Vĩ Trang cũng không có liên hệ với cô, cũng không hề gửi WeChat.

Có lúc Tiểu Viên cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc hiện tại các cô xem như đang yêu đương sao? Đây là hình thức yêu đương bình thường sao?

Thái Quyển vẫn chưa trở về từ thành phố Bằng, xung quanh cô không có ai có thể tư vấn, đành phải gọi điện thoại cho Trâu Nhất Nhụy, nói bóng nói gió hỏi tình hình khi cô ấy yêu đương là như thế nào. Vừa lúc thời gian này cũng là thời kỳ nghỉ ngơi sau khi quay một chút quảng cáo mà cô ấy làm người phát ngôn.

"Cô hỏi cái này làm gì?" Radar hóng chuyện của Trâu Nhất Nhụy lập tức khởi động: "Cô yêu đương rồi sao?"

Tiểu Viên: "......"

Cô mau chóng nói sang chuyện khác: "Tôi đây còn không phải không có đóng phim, nhàm chán sao, tìm cô hóng hớt một chút."

"Hóng hớt này có cái chi hay mà nói. Làm trong ngành này của chúng ta, có rất nhiều "vợ chồng từ đoàn phim", nếu cô đóng phim có cảm giác với ai cũng là bình thường, dù gì cũng đến mấy tháng sớm chiều đối mặt nhau, cô lại là cái loại diễn viên "phái thể nghiệm" này, liền khó tránh khỏi nhập vai, cô động lòng với ai rồi đấy? Hả? Hẳn không phải là Hoắc Bích Quân chứ?"

Tiểu Viên cũng sắp bị một câu dài dằng dặc không đứt đoạn này nói cho choáng váng rồi, không nhịn được nói móc: "Khi cô đóng phim sao nói lời thoại cũng chẳng lưu loát như vậy nhỉ?"

Trâu Nhất Nhụy ở bên kia kêu oai oái: "Oa, cô công kích cá nhân tôi! Tôi phải đi lên tài khoản phụ Weibo nặc danh bôi xấu cô."

"Đi thì đi, ai sợ ai!" Tiểu Viên cười.

Hai người trêu cợt nhau mấy câu, Trâu Nhất Nhụy lại kéo đề tài về lần nữa: "Ey ey ey, nói thật đi, cô thích Hoắc Bích Quân loại hình ông chú đẹp này sao?"

"Tôi không thích loại hình này, anh ta thật sự rất đỏm đáng, lúc trước không phải tôi từng châm biếm với cô sao." Tiểu Viên phủ nhận, nói.

"Ha ha ha ha tôi nhớ ra rồi, má ơi, tôi cảm thấy chị Thần Ảnh chính là người mê đẹp, bằng không làm sao có thể kết hôn với anh ta."

"Nhưng mà, Trần Vân Tú cũng không phải đẹp trai lắm nhỉ?"

"Ông ta tính như kiểu "hack" có tài hoa kia, hai vị chồng cũ của chị Thần Ảnh đều là vì diễn sinh tình. Ôi, chị Thần Ảnh thật sự rất dễ dàng thích phải người đóng phim cùng chị ấy a......"

"Ơ, sao mà nói tới chị Thần Ảnh rồi, làm sao thì cũng là tiền bối chúng ta quen thuộc, nói ở sau lưng chị ấy không tốt." Tiểu Viên mau chóng ngăn cô ấy lại.

"Được rồi được rồi, vậy nói cô đi? Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì? Nào nào nào, chị đây biết gì nói đó, không nửa lời dấu diếm!"

Tiểu Viên châm chước một hồi, cuối cùng hỏi: "Giả như công việc hai người đều rất bận, phải làm thế nào giữ gìn tình cảm đây?"

"Cái này phải xem hai người rồi, phải tận dụng thời gian hết mức có thể tranh thủ gặp mặt, chẳng qua cái ngành này của chúng ta vốn dĩ đã chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nếu là người cùng làm trong giới thì còn có thể hiểu được, người ngoài giới thì đoán chừng đã chịu không nổi cường độ công tác như vậy của chúng ta."

"Nhưng cô hình như chưa từng yêu đương với người cùng làm trong giới?"

"Ha ha đúng vậy, tôi cảm thấy không đáng tin cậy lắm, hừ," Trâu Nhất Nhụy nói: "Suy cho cùng thì chúng ta rõ ràng nhất "nước có bao sâu" của cái ngành này, với lại tôi không chịu được người đàn ông của tôi ôm ấp hôn hít người phụ nữ khác, đóng phim cũng không được."

Tiểu Viên: "......"

Dương như Trâu Nhất Nhụy biết cô muốn nói gì: "Ấy ấy, khi tôi yêu đương có thể không có đóng cảnh hôn, không yêu mới đóng, tôi lại không có tiêu chuẩn kép!"

Trong lòng Tiểu Viên không tán thành cái tiêu chuẩn này của cô ấy, dù gì thì diễn viên là công việc của các cô, nhân vật là vị trí thứ nhất, để diễn dịch nhân vật thì cần phải tiếp nhận hết thảy những cái nhân vật mang đến. Tốt, xấu, yêu, ghét, hy sinh phần nào cũng là bình thường.

Nếu người cô thích không thể ủng hộ công việc của cô, như vậy......

Tâm tình của cô bỗng chốc trở nên phức tạp.

Không biết Vĩ Trang có cái nhìn như thế nào đối với công việc của cô?

Suy nghĩ này mới vừa trồi lên, đã bị cô bỏ xuống.

Cô đối với công việc của Vĩ Trang cũng chẳng có cái nhìn gì, mọi người đều có công việc, không can thiệp nhau.

Nhưng nếu cô phải quay cảnh hôn, khi quay phim văn nghệ có phần diễn trần trụi, Vĩ Trang cũng sẽ không để ý sao? Với cả nếu Vĩ Trang có xã giao, liệu có thể cũng có người khác hay không?

Những cái này trước kia cô cũng chưa từng nghĩ tới.

"Ey ey ey, vị cô thích kia là người nào í?" Trâu Nhất Nhụy rốt cuộc hỏi: "Nói cho tôi đi, tôi bảo đảm không nói ra ngoài."

Tiểu Viên vốn dĩ không muốn nói, nhưng ở một khắc này, cô lại rất cần một đối tượng có thể dốc bầu tâm sự. Cô nói với Trâu Nhất Nhụy rằng cô có người yêu thích, nhưng cô không xác định đối phương cũng có thích cô hay không.

"À......" Trâu Nhất Nhụy kéo dài tiếng, hưng phấn cực kỳ, đã hỏi cô rất nhiều vấn đề.

Tiểu Viên chỉ có thể lựa chọn để trả lời, tuổi lớn hơn cô, không thể xem như người trong giới, cũng không thể xem như người ngoài giới.

"Ngoại hình anh ta đẹp trai chứ?"

Trong nháy mắt, trong đầu Tiểu Viên toát ra rất nhiều từ hình dung: "Rất đẹp" "Lạnh" "Người chị lớn rất khí chất" "Sếp tổng lớn" "Sức mạnh tỏa ra mạnh mẽ" "Người thờ ơ với tất cả" "Không thích nói chuyện" "Quen ngủ riêng một mình"......

"A, đẹp trai hay không cô cũng không biết sao?" Trâu Nhất Nhụy cười cô.

Trong đầu Tiểu Viên hiện lên dáng vẻ Vĩ Trang mặc bộ đồ tây, ngón tay kẹp thuốc, ánh sáng u ám, biểu hiện trên mặt nhìn không rõ lắm, mà lại có một sự mê hoặc lóa mắt ngấm ngầm.

"Rất ngầu (*), rất đẹp trai." Cô buột miệng nói.

(*) Chỗ này nguyên gốc là 飒: là một từ lóng chỉ ngầu đét thẳng thắn, thoải mái phóng khoáng. Điều đặc biệt là từ này chủ yếu dùng cho nữ. (theo baidu)

"Gửi ảnh chụp tôi xem thử!" Trâu Nhất Nhụy xúi giục.

"Không được." Tiểu Viên lập tức từ chối: "...... tôi cũng không có ảnh chụp, có cũng không cho cô xem!"

"A? Sao cô lại như vậy! Tuyệt giao tuyệt giao tuyệt giao!" Trâu Nhất Nhụy kêu to.

Tiểu Viên mới không đếm xỉa tới chiêu này của cô ấy, nói tuyệt giao thì tuyệt giao. Trâu Nhất Nhụy vẫn không đợi cô nói hết, không cam lòng gián đoạn bàn luận hóng hớt này: "Vậy tôi đổi câu hỏi khác, đổi một cái đổi một cái!"

Cô ấy cười gian xảo: "Phương diện kia hai người hài hòa chứ?"

Tiểu Viên: "...... không bàn về cái này."

Phương diện này hoàn toàn không cách nào bàn được.

Trâu Nhất Nhụy thất vọng rồi, tiếc hận thay cô: "A? Anh ta không được à?"

Tiểu Viên: "......"

Không phải nguyên nhân này, cô ấy chính là quá được rồi, một chút cơ hội phản công cô cũng không có. Đáng tiếc, Tiểu Viên chỉ có thể rầu rĩ ở trong lòng, không cách nào nghiên cứu thảo luận với Trâu Nhất Nhụy, buồn bực thở dài.

Trâu Nhất Nhụy muốn cười, lại sợ nói thẳng làm tổn hại tình cảm của cô, cũng đành phải hư tình giả ý thở dài theo.

......

Qua hôm đó, Trâu Nhất Nhụy thường hay chuyển tin thoại, gửi tin nhắn, hỏi chuyện tình cảm của cô. Tiểu Viên bị ép hỏi đến phiền, chỉ bảo cô ấy mau đi đóng phim công tác đi.

"Tôi không có công tác, tiểu Ngô nhà tôi lại ra nước ngoài rồi, đành phải ở với cô nhiều tí đó," Trâu Nhất Nhụy mải cười ha ha.

Tiểu Ngô vẫn là vị công tử nhà giàu kia, Trâu Nhất Nhụy và anh ta thế mà duy trì được tình cảm không tệ, đến chính anh ta cũng hiếm lạ.

Trâu Nhất Nhụy thậm chí vọt tới nhà Tiểu Viên, lôi kéo cô tám chuyện. Buổi tối đi ra ngoài tản bộ, bị đám paparazzi chụp được, đăng tới Weibo, khơi dậy một đợt bàn luận thu hút, thậm chí còn bước lên hạng 9 trên bảng tìm kiếm hàng đầu.

"Ôi chà, hai chị gái nhỏ thật đẹp, cặp đôi Vân Dao thế mà vẫn còn "phục vụ" (*), siêu cấp cảm động der~" (*)

(*) ý chỉ fan service: hành động thân thiết, có khi hơi mập mờ giữa hai người do công ty sắp xếp, nhằm thỏa mãn trí tưởng tượng của fan, đặc biệt là fan cp của họ. (theo baidu)

(*) Từ der này như một loại từ lóng, phát triển từ phương ngữ khu vực phía Bắc, ở một số nơi nó có ý nghĩa tích cực như khen ngợi, nhưng một số nơi đó được coi là từ xúc phạm. Về mặt tích cực thì dùng để khen một ai đó, cái gì đó xuất sắc, tuyệt vời. (theo baidu)

"Hướng Tiểu Viên đẹp quá vậy? Trông tốt hơn hồi quay phim của Hoắc Bích Quân nhiều, lúc ấy thật tiều tụy."

Cũng có người bôi xấu Trâu Nhất Nhụy, nói mặt cô ấy lại thay đổi, mặt mộc hoàn toàn nhìn không được linh tinh.

Weibo của Tiểu Viên đã giao hết cho Điền Điền xử lý rồi, Điền Điền thông thường đều là một tuần đăng một cái. Lần trước vào đoàn, cô cơ bản là không có đăng.

Đường lối phát triển mà Nguyễn Thanh dành cho Tiểu Viên là —— nữ diễn viên mới gia nhập, kín tiếng, tiến bộ, âm thầm nỗ lực.

Thông qua Trâu Nhất Nhụy, Tiểu Viên lần đầu tiên phát hiện cô cũng có anti-fan, những người đó nói:

"Lại muốn lăng-xê hình ảnh con người có diễn xuất tốt rồi."

"Cô ta không phải chỉ ỷ vào một khuôn mặt thu hút mắt nhìn sao? Người xem thật ra là thấy sửng sốt bởi vì nhan sắc của cô ta, diễn xuất của cô ta cũng chả có thần thánh như vậy......"

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy được thổi phồng có hơi quá rồi, hơi khiên cưỡng......"

Tiểu Viên cau mày nhớ lại, cô cũng chỉ có hóa trang của 《 Túy tiêu dao 》 là bình thường chút, còn hình tượng các tác phẩm khác chia ra là: Thôn nữ mặt mũi lem luốc; Đứa con gái gầy gò thiếu ăn thiếu mặc; Còn có cương thi, đội lốt thú bông, người chuyển giới......

Hoàn toàn chẳng từng dựa vào mặt được chứ? Anti-fan có thể nghiên cứu chuẩn bị một chút hay không?

"Chị gái Tiểu Viên à, bây giờ cô chính là nguồn sống (*) của bảng tìm kiếm nóng rồi!" Trâu Nhất Nhụy chậc chậc, lướt Weibo nói: "Có người bôi đen mới chứng tỏ cô nổi tiếng."

(*) nguyên gốc là 体质, dịch thô là thể chất. Ý nghĩa ở đây là mỗi hành động, chi tiết nhỏ như mặc cái gì, làm móng kiểu chi, thậm chí đi đổ rác,... cũng có thể viết ra n bài báo thu hút lượt xem, quan tâm trên hotsearch.

Giọng điệu cô ấy thậm chí còn ngập tràn hâm mộ cực kỳ: "Cô xem cả anti-fan cũng không dám phủ định giá trị nhan sắc của cô! Chậc!"

Tiểu Viên cũng chỉ nhíu nhíu mi, quả thật bây giờ cô không để ý chi lắm những cái này, cũng cảm thấy lời Trâu Nhất Nhụy nói có lý. Pha lẫn trong cái giới này, có khi lòng cũng cần phải lớn một chút, cứ đừng nên để ý làm như không phát hiện, đối với chính mình là tốt nhất.

"Nói đi cô có xảy ra chuyện gì đấy, làn da của cô sao mà cả lỗ chân lông cũng chẳng có, còn mịn mịn. Ô, ngực còn tốt, nhìn cũng lớn ngang ngửa tôi......" Trâu Nhất Nhụy nhìn nhìn, ngứa tay muốn tới sờ một phen.

Tiểu Viên cả kinh, mau chóng hất tay cô ấy ra: "Đừng chạm vào tôi!"

"Làm sao chớ, chúng ta đều là phụ nữ, để tôi sờ một cái, trên mạng đều nói chúng ta "tình cũ chưa nguôi"!" Trâu Nhất Nhụy cười hi hi: "Sờ mặt cũng được."

"Tránh ra tránh ra......" Tiểu Viên nở nụ cười, hai người cười đùa nhốn nháo một hồi.

Điền Điền và trợ lý Trâu Nhất Nhụy hai người cầm tới đồ ăn mua ở ngoài cho các cô, mở ra đặt trên bàn. Hai vị trợ lý cầm đồ ăn đi qua chỗ ở đối diện, để lại không gian cho các cô nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên Tiểu Viên đặt câu hỏi: "Nói xem, đối với sếp tổng lớn nhà cô thì cô biết được bao nhiêu á?"

Trâu Nhất Nhụy đang gặm chân gà ngâm giấm ớt, vừa ăn vừa cay đến hít hà xuýt xoa, nghe nói vậy thiếu chút nữa bị hóc phải xương: "Hả? Cô làm gì mà hỏi tôi cái này?"

"Thì chỉ, thuận miệng hỏi tí thôi." Tiểu Viên ăn vào một món gà ớt tê cay. (*)

(*) theo miêu tả thì hơi giống món gà xé phay rưới nước sốt cay...

"Tôi ở Đồng Hoa địa vị nhỏ bé, một năm cũng không thấy được sếp tổng một lần," Trâu Nhất Nhụy đảo mắt tới lui chột dạ, trông có vẻ rất "nghĩ một đằng nói một nẻo".

Thật vẫn là có?

Tiểu Viên trợn tròn mắt, lập tức nắm chặt lấy cô ấy: "Cô nói thử xem."

"Không có không có, tôi không biết." Trâu Nhất Nhụy che lại lỗ tai: "Tôi thấp cổ bé họng, tôi cái gì cũng không biết!"

"Kỹ thuật diễn xuất của cô quá kém, này nếu là chụp phim chiến tranh gián điệp thì cô cũng sống không quá năm phút đầu!" Tiểu Viên giễu cợt cô ấy một câu.

Trâu Nhất Nhụy muốn phản bác, lại không tìm thấy từ ngữ: "...... sao cô công kích cá nhân đấy?"

"Mau nói mau nói, cô cũng ăn bữa khuya tôi mua rồi!"

"A, quỷ hẹp hòi." Trâu Nhất Nhụy nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.

Cô ấy không làm sao yên tâm mà bàn tán về bà chủ của mình với Tiểu Viên. Chẳng qua nghĩ thầm, Hướng Tiểu Viên hẳn là cũng chẳng có giao cắt gì với sếp tổng lớn nhà mình, vả lại cô ấy thật sự đã nhịn dữ dội, hơn nữa "trăng mờ gió bốc" (*), còn không phải thích hợp tám chuyện nhất sao.

(*) Nguyên gốc 月黑风高: Nguyệt hắc phong cao, chỉ về một đêm trăng không tỏ, gió rất lớn, ẩn dụ về một hoàn cảnh, môi trường thích hợp làm chuyện xấu, mờ ám. (theo baidu)

"Tháng trước tôi cùng tiểu Ngô đi tham gia tụ họp gia tộc nhà hắn. Cô biết đấy, chính là cái loại tụ họp của nhà giàu to danh nhân lớn, đầy kín người mới được bổ nhiệm. Tôi căng thẳng muốn chết, trước giờ chưa từng đi loại dịp thế này, chỉ lễ phục dạ hội thôi cũng thử đến mấy ngày. Sau khi đi rồi quả thật là mở rộng tầm mắt, đều là các bà lớn, còn có một buổi đấu giá nhỏ......"

Tiểu Viên nhịn không được cắt ngang luyên thuyên của cô ấy: "Nói trọng điểm."

Trâu Nhất Nhụy khẽ liếc cô trắng mắt: "Nhà tiểu Ngô tuy rằng cũng không tệ đi, nhưng ở trong đó còn không đáng để nhắc tới...... Sau đó, chẳng phải tôi khá lanh lợi đáng yêu sao, tôi bèn trà trộn vào chỗ nhóm những bà lớn đó......"

"Nghe các bà ấy nói tới chuyện hóng hớt bên nhà họ Vĩ, nói Vĩ," Cô ấy khẽ ho một chút, hình như vẫn không quá dám gọi thẳng tên sếp tổng lớn: "Nói sở thích của sếp tổng lớn nhà tôi không bình thường lắm."

Tiểu Viên chớp chớp mắt, vốn cô cũng có chuẩn bị tâm lý, cô biết chuyện riêng tư lớn nhất của Vĩ Trang —— quan hệ của cô ấy và Vĩ Gia Bảo. Cho rằng bản thân cô dù có nghe được cái gì cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới rằng cái nghe được là cái này?

Tiểu Viên mím môi, hít một hơi thật sâu, cười chịu đựng.

Đường cong trên mặt cô căng chặt, một vẻ mặt hóng chuyện hẳn hoi: "Nói thế nào?"

"Dường như nói sếp tổng lớn rất có chứng lãnh cảm, đã 40 tuổi còn chưa có kết hôn, cũng chẳng nghe được cô ấy có bồ bịch gì. Cho dù có cũng là một vài đồn đại thật thật giả giả, hơi nghe ngóng lại không có. Vốn dĩ có mấy người muốn lại tìm lối tắt lấy lòng sếp tổng lớn, nhưng mà......" Trâu Nhất Nhụy nhún nhún vai: "Kết quả tay trắng."

"Những người đó lại không cam lòng, vì thế liền trong tối ngoài sáng chào mời sếp Vĩ, nhưng sếp Vĩ cũng đều không tiếp nhận."

"Nam chướng mắt, nữ cũng không cần."

Tiểu Viên cố sức ghìm xuống khóe môi đang vểnh lên, hơi hơi quay mặt qua, không để cho Trâu Nhất Nhụy nhìn thấy nét mặt của cô.

"Đúng rồi, còn có còn có," Trâu Nhất Nhụy nói đến nghiện rồi: "Trong đó có một tin tức do một bà lớn nói ra càng đặc biệt bùng nổ. Bà ta nói người vợ cũ đầu tiên của ông cụ Vĩ đã qua đời là vứt bỏ con nhỏ, mình không rời nhà."

Sắc mặt Tiểu Viên thoáng đổi: "Con nhỏ là chỉ......"

Con nhỏ của người vợ cũ đầu tiên còn không phải chính là Vĩ Trang sao?

Trâu Nhất Nhụy trợn mắt gật gật đầu với cô, chứng thực suy đoán của Tiểu Viên.

Tiểu Viên kiềm chế lại tâm trạng sóng to gió lớn trong một lúc của mình: "Tin tức này cô chắc chắn chứ?"

"Tôi cảm thấy rất là thật, bởi vì khi bà lớn kia nói chuyện phiếm với mẹ chồng của bà ta, thì bà mẹ chồng nói cho bà ta, nhà ấy trước kia có lui tới một chút với nhà họ Vĩ, bây giờ còn lui tới làm ăn đấy. Từ trong miệng người thế hệ trước nói ra, hẳn là sẽ không giả."

"Vậy, người vợ cũ đầu tiên của ông cụ Vĩ là......" Trái tim Tiểu Viên nhoi nhói phát đau, giọng nặng nề, hỏi.

"Này thì tôi không biết, bà ta chẳng nói." Trâu Nhất Nhụy bổ sung: "Nghe nói ông cụ Vĩ đối xử với sếp Vĩ rất tệ, chưa được bao lâu liền kết hôn, lại không bao lâu sau thì liền có con trai rồi, mà đứa con này chỉ nhỏ hơn sếp Vĩ một tuổi!"

"Ôi, không nghĩ tới gia đình giàu sang quyền quý cũng như vậy," Trâu Nhất Nhụy thở dài nói: "Đã có mẹ kế cũng có luôn cha kế!"

......

Lúc sau các cô hàn huyên một vài cái khác, mà lòng dạ của Tiểu Viên đã đi tới nơi đâu đâu.

Chờ khi Trâu Nhất Nhụy đi rồi, cô vùi trên sofa lười, ngực giống như có tảng đá kẹt lại, nặng nề đau đớn.

Cô đợi một hồi, thật sự cũng ngủ không được, trong đêm tối hoàn toàn yên tĩnh như vậy, cô nhịn không được muốn nghe giọng Vĩ Trang một chút.

Đã qua mấy ngày, các cô cũng chẳng có liên hệ.

Tiểu Viên khi trước có thể nghẹn một hơi trong lòng, thật ra đã sớm không còn nữa. Cô chỉ chờ Vĩ Trang liên hệ cô trước, nhưng lại chẳng có.

Cô nhớ tới chuyện bên trong nhà họ Vĩ mà Trâu Nhất Nhụy nói vừa rồi, tâm tình càng khó chịu hơn, lập tức không do dự nữa, gọi điện thoại âm thanh đi trên WeChat.

Vĩ Trang không nhận.

Tiểu Viên thoáng nhìn thời gian, hơn mười một giờ.

Thời gian này có thể cô ấy đã đi vào giấc ngủ rồi, cũng có thể vẫn chưa.

Cô đã gửi một dòng WeChat: "Ngủ rồi ư? Chúng ta......" Cô dừng một chút, đánh qua: "Chúng ta video được không?"

Cô ấy lâu thật lâu chẳng đáp.

Chắc thật là ngủ rồi.

Tiểu Viên hướng lên trời ôi một tiếng, trực tiếp nằm ngã vào sofa, thật lâu vẫn không nhúc nhích, nhưng hàng mi thật dài ngóc lên ngóc xuống, cực kỳ giống tâm trạng trồi sụt không yên của cô.

Một lát sau, rốt cuộc đứng dậy rửa mặt, thu dọn một chút tắt đèn đi ngủ.

Lăn qua lộn lại một hồi, rốt cuộc nhịn không được lướt mở di động, vẫn chẳng có động tĩnh.

Tiểu Viên tức giận đến muốn đấm giường, cái đồ tồi này! Chỉ lo ngủ cho mình!

Mọi loại cảm xúc phức tạp quấy thành một nùi trong lòng cô, cuối cùng căm tức mà ngủ mất.

Hôm sau tỉnh giấc dậy, di động có WeChat của Vĩ Trang: "Tôi vẫn chưa về thành phố Thân."

"Buổi tối có thể video."

Trái tim chợt thoáng nhảy dựng, lập tức lật ngồi dậy, bình tĩnh hai giây, bưng mặt bật cười.

Ôi, cái đồ tồi này!

Cô giơ tay sờ sờ ảnh đại diện WeChat của Vĩ Trang, ánh mắt dịu dàng ấm áp.