Hiệu quả của “Huyền Chân Quả Thụ” này chắc chắn càng khiến người ta ngạc nhiên hơn.
Tâm ý mọi người phức tạp.
Không ai nói chuyện, ánh mắt nhìn đám người Lý Bắc Thần tràn đầy trịnh trọng và kính sợ.
Lý Bắc Thần cũng không nói gì, chỉ nhìn mười mấy Đại Tông Sư ở đây, cũng không chăm chú.
Hắn hơi lạ, không phải nói là Hắc Liên Giáo phát hiện “Huyền Chân Quả Thụ” này trước nhất, còn cử hai Đại Tông Sư bảo vệ ở đây sao?
Sao không thấy tung tích đâu!
Trong lòng hắn hơi cảnh giác.
“Chú ý một chút.”
Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở mấy người Lý Thuần Phong.
“Huyền Chân Quả Thụ” được tưới bằng máu tươi hai Đại Tông Sư, huyền quang chói mắt, thân cây tỏa ra u mang rực rỡ, bên trong có chín quả đong đưa, dường như muốn giải thoát ràng buộc, chạy đi.
Mọi người nhìn chằm chằm, không chuyển tầm mắt.
Dựa vào lời đồng, sau khi “Huyền Chân Quả” chín, sẽ trở nên cực kỳ bình thường, như quả cây bình thường trong rừng, sẽ không có hào quang, châu báo tự hối.
Lúc này vẫn còn hào quang rực rỡ là chưa chín!
Sắc mặt mọi người ngưng đọng, chân nguyên cả người vận truyền, giữ thế tiến lên.
Chỉ đợi quả chín là ra tay nhanh như chớp, thu đồ quý về túi!
Từng phút từng giây trôi qua, chín “Huyền Chân Quả” đong đưa ngày càng nhanh, tim mọi người đều dâng lên tới cổ họng, ánh mắt nhìn những người khác mang theo cảnh giác mãnh liệt.
Lý Bắc Thần đếm đếm, ở đây trừ bốn người bọn, tổng cộng còn có hai mươi Đại Tông Sư, lúc này vây thành vòng tròn, vây quanh “Huyền Chân Quả Thụ”, mỗi người chiếm đóng một phương.
Mấy người Lý Bắc Thần cũng không ngoại lệ, hắn đứng cùng Chu Thái, mà Lý Thuần Phong và Tôn Tư Mạc đứng ra, một trái một phải bảo vệ hắn ở giữa.
“Hửm?”
Đột nhiên, sắc mặt Lý Thuần Phong hơi thay đổi, không nghĩ ngợi gì, bước ra, trong phút chốc xuất hiện bên cạnh Lý Bắc Thần, mà sắc mặt Tôn Tư Mạc đứng một bên cũng trở nên nghiêm trọng, về bên trái Lý Bắc Thần.
“Chủ công, chúng ta bị bao vây rồi.”
Lý Thuần Phong cau mày báo cáo, hai mắt tràn ngập ánh sáng vàng quét quanh tám hướng.
Đại Tông Sư khác thấy phản ứng của Lý Thuần Phong và Tôn Tư Mã, hơi nghi ngờ, nhìn khắp nơi, lập tức đề phòng.
“Ha ha, lực cảm nhạn mạnh thật! Nhưng đã chẳng có tác dụng rồi, hôm nay, các ngươi đừng mong chạy thoát!”
Một trận cười lớn đột nhiên vang lên, vang vọng, nhưng cũng rất âm u, như từ địa phủ U Minh truyền đến vậy!
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng vang lớn truyền đến từ tám hướng, đinh tai nhức óc, mọi người vội ngẩng đầu nhìn, bất chợt, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra.
Có bốn con rồng vàng bay lên trời từ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thân hình to lớn, phát ra tiếng gầm gừ ầ ầm, chấn động không trung, ánh sáng vàng vô tận rực rỡ, dài ít nhất hơn trăm trượng.
Bốn hướng Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc có tám vật khổng lồ đứng, cao cả trăm trượng, giáp vảy dày đặc, đội trời đạp đất, đôi mắt màu máu như hai đèn l*иg lớn phát ra ánh sáng màu máu, nhìn chằm chằm Lý Bắc Thần và mười mấy Đại Tông Sư!
Sắc mặt mọi người thay đổi, trong lòng hoảng hồn, rất chấn động.
Sa đó quay đầu nhìn Lý Thuần Phong, không có hắn, vì bốn con rồng vàng kia, ngoại trừ kích thước, giống bốn con rồng Lý Thuần Phong triệu hồi lúc nãy như đúc!
Không ai tin đây chỉ là trùng hợp.
Chắc hẳn có liên quan.
Lý Bắc Thần cũng nhìn Lý Thuần Phong, trong lòng hắn cũng hơi sững sờ.
“Chủ công, trong phe đối phương có một thầy phong thủy.”
Lý Thuần Phong nói, ánh mắt lóe lên, liếc nhìn nơi xa xa.
Hắn cũng không ngờ lại gặp đồng hành, thú vị thật.
Sắc mặt Lý Thuần Phong không thay đổi, thậm chí còn mang theo nét cười nhạt, trong đạo phong thủy, hắn từng sợ ai đâu?
Lý Bắc Thần gật đầu, nhìn chung quanh, đương nhiên bây giờ hắn rõ rồi, chắc hẳn là Hắc Liên Giáo mai phục!
Quả là thủ đoạn đỉnh, không tiếc “Huyền Chân Quả Thụ” cực kỳ quý giá làm vật dẫn!
Trận này, đa số là cường giả Đại Tông Sư của vương triều Đại Võ, nếu diệt hết, Hắc Liên Giáo có thể nuốt chửng vương triều Đại Võ một cách dễ dàng.
“Hắc Liên giáo?”
Vương thất lão tổ của vương triều Đại Võ - Dương Thùy lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, Dương Thùy huynh, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa.”
Tiếng cười sảng khoái vang lên, từ phía tây, hai mươi bóng dáng đi đến, từng luồng khí tức xông lên khắp trời, chấn động cả bầu trời.
Ánh mắt mọi người nghiêm trọng, nhìn bọn họ chăm chú.
Dương Thùy lạnh lùng liếc mắt, chợt nhìn người nói chuyện, là một nam tử trung niên, hai bên tóc mai lấm tấm hoa râm, Dương Thùy cau mày, nói: “Ngươi vẫn sống à, Trách Vinh?”
“Ngươi chưa chết, sao ta lại chết được?”
Trách Vinh cười to, ánh mắt nhìn Dương Thùy mang theo căm hận sâu sắc.
Dương Thùy không nói gì, ánh mắt chuyển động, lướt qua những người còn lại, trong thoáng chốc, hắn cau chặt mày, da đầu tê rần, trong lòng căng thẳng.
Hai mươi người này, có ba người hắn không thể nhìn ra độ nông sâu, bốn người cũng bậc với hắn, Đại Tông Sư Nhị trọng!
Trong hai mươi người, chỉ có năm người là cảnh giới Đại Tông Sư Nhất trọng?
Hắn chấn động trong lòng.
Sao Hắc Liên Giáo có thể cường đại như vậy?
Không chỉ là hắn, Thái sư vương triều Đại Viêm - Trần Kiếm Phong, chủ Kiếm Tông vương triều Đại Võ - Vân Phi Trần, chủ Ẩn Ma tông - Hà Tông, ba cường giả cảnh giới Đại Tông Sư Nhị trọng cũng thay đổi sắc mặt.