Đợi lính trinh sát rời đi, sắc mặt Thích Kế Quang trầm ngâm, như có suy nghĩ.
Hắn sớm biết được, Hắc Liên Giáo tấn công một thời gian dài mà không thành công, tất nhiên phải lấy thế ép người, phát động tổng tiến công, hắn cũng sớm làm tốt công tác chuẩn bị.
Chỉ là thế Hắc Liên Giáo to lớn, thực lực mạnh mẽ, lấy ưu thế binh lực áp chế, chính là đường đường chính chính đi đường lớn, cũng không có sách lược gì có thể ngăn cản.
Nhưng mà mục tiêu của hắn, chính là cố gắng hết sức có thể gϊếŧ chết một vài binh sĩ Hắc Liên Giáo, đối với hắn mà nói, không có gì khó khăn.
Nhưng mà đột nhiên, lổ tai hắn khẽ nhúc nhích, thân hình đứng thẳng yên lặng, sau mấy giây, khóe miệng của hắn chậm rãi lộ ra nụ cười.
“Truyền lệnh xuống, toàn quân xuất phát!”
Hắn phân phó một quân Thích Gia gần đó, sau đó quay đầu ngựa lại, trực tiếp đi về phía bắc.
Nơi đó, chính là phương hướng quận Hoài Thành.
Hắn vừa mới nhận được truyền âm của Dự Nhượng, Hắc Liên Giáo có một nhánh quân tinh nhuệ, vượt qua dãy núi Xuyên Nham, hiện giờ đã đến phủ Bắc Xuyên, đang bí mật hành quân, vài ngày nữa sẽ vượt qua Liên Hà, đi đến trong quận Hoài Thành!
Không cần nghĩ, hắn cũng biết Hắc Liên Giáo đang có ý định gì.
Chẳng qua chỉ là một nhánh Hắc Liên Giáo tinh nhuệ, không đánh diệt lôi đình, làm sao có thể xứng với tên Thích Kế Quang của hắn?!
Tại phủ Tế Bắc, quận Hiền Bắc, có một dãy núi chập chùng, được gọi là Hiền Sơn, quanh co hơn nghìn dặm, ngăn cách nam bắc vương triều Đại Võ và vương triều Đại Viêm.
Bên trên Hiền Sơn, có hai trạm kiểm soát, một trạm do vương triều Đại Võ thành lập, để chống lại Đại Diêm, tên nó là Hiền Sơn Quan.
Một trạm kiểm soát khác thì do vương triều Đại Viêm xây dựng, có tác dụng tương tự, tên là Viêm Hiền Quan.
Hai trạm kiểm soát cách nhau hơn mười dặm, ở giữa có một thung lũng rộng lớn. Thung lũng này đủ rộng để hàng nghìn kỵ binh đi song song, mà không cảm thấy chen lấn.
Lúc này, bên dưới Hiền Sơn Quan, Đại Viêm tập trung hai mươi vạn hỏa lực, không ngừng nhấp nhô, thoáng nhìn thì không thể nhìn thấy điểm cuối.
Và trong Viêm Hiền Quan, ít nhất có bốn mươi vạn đại quân nghiêm chỉnh chờ đợi, chỉ đợi trạm kiểm soát bên đó vỡ ra là bọn họ có thể đánh thẳng về phía trước, xâm lược phía nam Đại Võ!
“Tất cả đã được an bài ổn chưa?”
Bên trong màn trướng của chủ soái, chủ tướng quân Vô Định của vương triều Đại Viêm, Đại Tông Sư đứng đầu Nghiêm Diêm ngồi trên ghế cao, vẻ mặt nghiêm túc, không giận tự uy.
Khoác trên người bộ áo giáp màu đỏ, tươi sáng như lửa, đôi mắt như điện, lập lòe liếc nhìn chư tướng bên dưới.
Bên cạnh có một cây thương dài, toàn thân đỏ như máu, giống như vừa mới đi ra từ máu loãng, nồng đậm sát khí.
“Nghiêm tướng quân, đã sắp xếp xong xuôi, tối nay, Hiền Sơn Quan sẽ phá!”
Tướng lãnh cầm đầu hàng bên trái phía dưới đứng lên, thân hình thẳng tắp, chắp tay hành lễ, giọng nói vô cùng hưng phấn.
Hiền Sơn Quan đã cản trở họ trong vài tháng, cuối cùng, ngày hôm nay, đã có thể phá vỡ nó!
Hắn là chủ tướng quân Viêm Hổ, lúc quân Vô Định chưa được điều động, hắn đã dẫn dắt đại quân tấn công Hiền Sơn Quan.
Tuy nhiên trong mấy tháng không thu được gì, thay vào đó tổn binh hao tướng, thương vong không nhỏ.
Từng binh sĩ Đại Viêm vĩnh viễn ở lại bên dưới Hiền Sơn Quan!
Bây giờ Nghiêm Diêm đến cầm quân, quân Vô Định thay thế quân Viêm Hổ, trở thành lực lượng tấn công thành trì chính. Bản thân hắn thì nghe theo mệnh lệnh của Nghiêm Diêm, liên lạc với một thế lực lớn của vương triều Đại Võ, cuối cùng đến hôm nay đôi bên đi đến thống nhất, trước mắt sắp phá quan!
Bây giờ, quân phòng thủ Hiền Sơn Quan là quân Trấn Long, đội quân có danh tiếng không thua kém gì quân Vô Định của Đại Viêm, sức mạnh vô cùng lớn, có lợi thế về một trạm kiểm soát hùng vĩ, nếu không có thủ đoạn đặc thù thì rất khó phá quan.
“Ừ, trận chiến này, các vị nhớ lấy, chiếm được Hiền Sơn Quan là ưu tiên hàng đầu, gϊếŧ kẻ địch là thứ yếu!”
Nghiêm Diêm gật đầu, khí thế bàng bạc, sắc mặt nghiêm túc.
Bên trong Hiền Sơn Quan có đại trận cấm không, do thuật sĩ bố trí, dù hắn là Đại Tông Sư, nhưng nếu muốn vào quan cũng phải đột phá từ cổng chính, muốn dùng thủ đoạn, nhưng lại vô cùng khó khăn.
Trong lòng hắn, cũng đầy kỳ vọng, đối thủ cũ Trần Hằng Vũ, chưa bao giờ nghĩ rằng Hiền Sơn Quan lại dễ dàng bị hắn phá quan như vậy, đúng không?
“Cẩn tuân mệnh lệnh của tướng quân!”
Các vị tướng đứng lên, cung kính ôm quyền, nhưng trên gương mặt tất cả mọi người đều mang theo sự hăng hái khát máu!
...
Ban đêm, trăng khuyết nghiêng về phía tây, ánh sáng của các vì sao mờ mịt, trên bầu trời chỉ có một vài ngôi sao treo cao, nhưng ở bên trong Hiền Sơn Quan, khắp nơi đều có ánh lửa, phản chiếu khoảng không, các toán lính đang chạy, vô cùng vội vàng.
“Nhanh! Tất cả chạy nhanh lên!”
Có tướng lĩnh rít gào, sắc mặt khó coi, ngập tràn sát khí.
Nhìn lửa cháy hừng hừng khắp nơi trong quan, sắc mặt hắn lạnh tanh, nắm tay siết chặt, trong lòng tràn đầy hận ý.
“Đến cùng là kẻ nào! Lại có gan phóng hỏa quanh trạm kiểm soát?”
Hắn là tướng lãnh quân Trấn Long, người cao tám xích, tay cầm một thanh đại đao, vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
“Sao lại như vậy?”