Hoa Hùng ngẩng đầu nhìn về phía trên, Lý Bắc Thần nhẹ nhàng gật đầu đồng ý gặp.
Hắn biết, Thôi gia hướng về hắn mà tới.
Dù gì hắn cũng không che giấu hành tung, người có tâm muốn biết bây giờ hắn đang ở trong quân doanh cũng không khó.
Chỉ một lúc sau, một hàng ba người đã bước vào. Người dẫn đầu là một thanh niên khoảng hai tám, hai chín tuổi, trưởng thành trầm ổn. Trên người mặc áo dài màu trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng mang theo một nụ cười mỉm.
Hai người sau lưng, một người là một nữ tử đeo khăn che mặt, không lộ dung nhan nhưng dáng người mỹ lệ, không tiếng động đi theo sau thanh niên.
Người cuối cùng là một nam tử trung niên, trên tay cầm hai viên thiết đảm đang nhẹ nhàng chuyển động. Khoé miệng hắn hơi cong lên, biểu tình không kiềm chế được, cười như không cười.
Lý Bắc Thần đứng dậy đón chào với một nụ cười nhạt. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, chủ và khách đều ngồi xuống.
“Không biết vài vị là Thôi gia…?”
Lý Bắc Thần cười khẽ hỏi, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào thanh niên dẫn đầu.
“Lý thành chủ, tại hạ là Thôi Tâm Thuỷ, gia phụ Thôi Hồng.”
Thanh niên ôn tồn lễ độ, gật đầu cười nhạt.
Con trai của Thôi Hồng?
Lý Bắc Thần không lên tiếng nhưng trong lòng lại hơi ngạc nhien. Thôi Hồng là gia chủ Thôi gia, là một vị Tông Sư Đỉnh phong đứng thứ ba mươi chín trong Địa Bảng!
Trên Địa Bảng có bảy mươi hai vị Tông Sư Đỉnh phong, mỗi một vị đều là tuyệt đỉnh cường giả vang vọng trong ngoài triều dã, bị người đời kính xưng là Chuẩn Cự Đầu!
Tuy rằng không có uy thế vô thượng như Đại Tông Sư Cự Đầu nhưng cũng mạnh mẽ đến đáng sợ!
Bất cứ người nào xuất hiện cũng đủ uy áp một phủ, không có võ giả tầm thường dám bất kính!
Đây mới chân chính là sự tồn tại ở tầng cao nhất của Vương triều Đại Võ.
“Hoá ra là Thôi công tử, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh.”
Lý Bắc Thần mỉm cười, Thôi Tâm Thuỷ có thể nói là không phụ danh tiếng của phụ thân mình. Ba năm trước, hắn là vị thiên kiêu chi tứ thứ chín trong Nhân Bảng, vượt qua niên hạn, kinh diễm bảng dưới.
Nhân Bảng có một trăm linh tám vị thanh niên tài tuấn, lựa chọn trong các thế lực khắp nơi của Vương triều Đại Võ, dưới hai mươi lăm tuổi, người cường đại nhất sẽ được vào bảng. Mỗi một vị đại tài có thể vào bảng đều là những người có thiên tư tung hoành, cực kỳ bất phàm.
Càng không cần phải nói tới Thôi Tâm Thuỷ đã từng đứng hạng thứ chín, thiên tư hơn người!
Dù là Nhân Bảng hay Địa Bảng, thậm chí là cả hai, mười mấy năm cũng khó có khi thay đổi Thiên Bảng một lần, đều là từ Tề Vân các, một trong năm môn liệt kê!
Ba bảng đơn, bao quát tất cả cường giả đứng đầu của Vương triều Đại Võ hiện tại và tương lai!
“Lý thành chủ quá khen, khi ta còn ở quận Hoài Thành đã được nghe thấy đại danh của thành chủ từ lâu. Không ngờ thành chủ lại trẻ tuổi như thế, nói thật, thật sự làm Tâm Thuỷ giật mình không ít.”
Thôi Tâm Thuỷ lắc đầu cười, nhìn khuôn mặt quá mức trẻ tuổi của Lý Bắc Thần mà cảm thán.
Hắn thật sự hơi ngạc nhiên, trong tình báo mà hắn có được cũng không miêu tả tuổi tác của Lý Bắc Thần. Chỉ nói người này tuổi còn trẻ mà thủ đoạn phi phàm, thống nhất phủ Bắc Xuyên, cường giả Tông Sư dưới trước xuất hiện lớp lớp.
Hiện giờ đích thân gặp, đây mà tuổi còn trẻ cái gì, rõ ràng vẫn còn là một vị thiếu niên!
Hắn không khỏi nhớ tới lúc chính mình tuổi đó đang làm gì, hoa tiền nguyệt hạ?
Hai người đối lập làm hắn cực kỳ xấu hổ.
“Không biết Thôi công tử tới đây là có chuyện gì quan trọng?”
Sau khi nói chuyện một lúc, vẻ mặt Lý Bắc Thần nghiêm túc lại, chuyển đề tài về chính sự.
Hắn tò mò không biết Thôi gia tìm hắn làm gì?
Tuy quận Hoài Thành và quận Đồng An chỉ cách nhau một con sông, đi lại dễ dàng nhưng hắn lại chưa từng tới quận Hoài Thành, không hề có giao tình gì với Thôi gia.
“Lý thành chủ, tại hạ cũng không nhiều lời nữa, lần này tới là vì kết minh!”
Thôi Tâm Thuỷ nhìn Lý Bắc Thần với vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt hắn cũng vô cùng nghiêm túc.
“Kết minh?”
Vẻ mặt Lý Bắc Thần trở nên kì lạ, Thôi gia vậy mà lại tìm hắn kết minh?
Thực lực của Thôi gia thế nào, thực lực mà Lý phủ của hắn biểu hiện ra bên ngoài thế nào? Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Tuy hắn tin rằng không bao lâu nữa thực lực của Lý phủ sẽ ngang bằng với Thôi gia. Nhưng hiện giờ hắn không thể không thừa nhận, thực lực của mình so với Thôi gia vẫn kém hơn rất nhiều.
Không nói tới vị lão tổ chưa biết sống chết kia của Thôi gia, mà chỉ cần gia chủ Thôi gia Thôi Hồng, người có tên trong Địa Bảng, cũng không phải là người mà bây giờ Lý phủ có thể ngăn cản!
Thật ra thực lực của một vị Tông Sư tuyệt đỉnh đứng sừng sững trên Địa Bảng đã mạnh hơn Tông Sư đỉnh phong bình thường không ít. Càng không phải nói tới Thôi Hồng, người đứng tứ ba mươi chín!
“Đúng vậy, nói vậy Lý thành chủ cũng biết thế cục hiện giờ của Vương triều Đại Võ đã cách đại loạn không xa. Đến lúc đó, quy mô của Hắc Liên Giáo tất nhiên sẽ tấn công quận Vân Ấp, mà quận Hoài Thành lại ở phía Bắc quận Vân Ấp, hai quận gần nhau, vô cùng nguy hiểm!”