Đột nhiên, ánh mắt hắn cứng lại, chợt nhìn về phía bên trái, từ hướng đó, một nam tử mặc áo giáp bạc đang bước về phía hắn, vóc dáng cao lớn, tay cầm một thanh đại đao, giống như một ngọn núi cao!
Cường giả!
Hai mắt nghiêm túc, hắn có thể cảm nhận được, một luồng sát ý mạnh mẽ cuồn cuộn bao phủ xung quanh, giống như một ngọn núi thiêng, lăn về phía mình!
“Ngươi là kẻ nào?”
Hoa Đức quát lớn, hắn muốn biết, kẻ địch đã tập kích quân đội thuộc về thành Dương Duyên hai lần, rốt cuộc là danh tướng nào của Vương triều Đại Võ!
Nhưng trong tin tình báo mà hắn nhận được, tướng lĩnh nổi danh của Đại Võ đi đến quận Lâm Đài hình như không có ai thích mặc áo giáp bạc.
“Nhớ kỹ, tên ngô, Hàn Cầm Hổ!”
Lạnh lùng nói, vẻ mặt Hàn Cầm Hổ bình thản, nhấc thanh trường đao trong tay lên, trong chốc lát, một luồng U Minh ma khí đen ngòm quét qua bầu trời, như có ngàn vạn ác ma gầm thét, địa ngục từ trên trời rơi xuống, trong sát khí vô cùng hỗn loạn, âm u sâu lắng.
Chém!
Thanh đao cắt qua khoảng không, bàn chân Hàn Cầm Hổ đạp trên mặt đất, đối mặt với Hoa Đức, chém thẳng trường đao trong tay ra!
Phù! Vèo vèo!
Gió lạnh giá rét kéo đến, một bóng người mơ hồi xuất hiện sau lưng hắn, mặc hoa phục màu đen, đầu đội mũ miện, trong tay cầm một lệnh bài, tuy rằng không rõ mặt, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm!
“Phán nhữ, tức tử!”
Một giọng nói mơ mơ hồ hồ, như có như không lơ lửng trong không trung, như thể vang lên từ chân trời, lại như truyền đến từ từ nơi sâu thẳm trong lòng!
Sắc mặt Hoa Đức biến đổi tức thì, một luồng khí tức mạnh mẽ âm u khủng khϊếp vây quanh cơ thể hắn, như có hàng ngàn ác ma đang ôm chặt lấy hắn, nhìn thanh trường đao từ trên đỉnh đầu rơi xuống, hắn muốn nhấc vũ khí lên cản lại, nhưng luồng khí tức thần bí đó đã trói buộc hắn, khiến hắn không còn sức mạnh, không thể di chuyển!
Trong lòng dâng lên một tia tuyệt vọng, hắn chưa bao giờ gặp phải vũ kỹ quỷ dị như thế!
Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh ba, sao có thể để ngươi tồn tại đến canh năm!
Soạt!
Ánh đao lướt qua bầu trời, sáng loáng chói mắt, giống như tia chớp màu đen, hơi lóe lên, trong nháy mắt biến mất không còn hình bóng!
Đột nhiên, sắc mặt Hàn Cầm Hổ tái đi, nhưng hắn không để tâm chút nào, nhấc thanh trường kiếm nhuốm máu lên, chém thẳng về hướng binh lính Đại Viêm ở phía xa!
Ngay phía sau hắn, bảy trăm Đại Tùy duệ tốt biểu cảm lạnh như băng, trường đao chém ra, khí thế huyết sát cuồn cuộn xung thiên, nhuộm đỏ nửa bầu trời!
Giống như một chiến sĩ đến từ địa ngục, ra đao là thấy máu, chém gϊếŧ thiên hạ!
Rất lâu sau đó, Hàn Cầm Hổ đứng giữa đống xác chết trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn về hướng thành Dương Duyên, hai mắt lóe sáng lấp lánh, máu không ngừng rơi xuống từ thanh trường đao trong tay.
“Tướng quân, đã thu dọn xong chiến trường!”
Hà Dung sải bước đi đến, lúc này trên người hắm đẫm máu, có máu của kẻ địch cũng có máu của bản thân, nhưng đôi mắt nhìn Hàn Cầm Hổ lại đầy lửa, cung kính báo cáo.
“Ừ, đi đường vòng, tiến về thành Đồ Bình!”
Hàn Cầm Hổ gật đầu, nhẹ giọng hạ lệnh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Thành Đồ Bình?
Hà Dung thắc mắc, nhưng trải qua hai trận chiến, hắn biết chắc chắn tướng quân nhà mình sẽ không bắn tên không đích, sắp xếp như vậy, chắc chắn có mưu tính!
Hắn, chỉ cần nghe lệnh là được.
Rất nhanh. Kiêu Dũng doanh đi xa, để lại những xác chết nằm trơ trọi trên mặt đất, máu đọng thành sông, từng xác chết với đôi mắt trợn trừng, nhìn bầu trời một cách không cam lòng.
Một lúc sau, núi rừng rung chuyển, tiếng hét dài vô cùng tức giận giống như âm thanh sấm sét, đinh tai nhức óc, vang vọng tám hướng!
...
“Báo cáo tướng quân, nhân mã của hai mươi hai tòa thành, tất cả đã tập trung đông đủ!”
Tại phủ Bắc Xuyên, phía bắc quận Liên Hà, tiếp giáp với Liên Hà, một doanh trại quân đội đứng sừng sững, rất nguy nga.
Nhưng khung cảnh bên trong thì lộn xộn, hàng loạt binh lính trên người mặc áo giáp đủ các màu, tập trung một chỗ tạo thành từng nhóm, chia thành hơn hai mươi hướng, cùng nhau trao đổi, không hề có chút dáng vẻ của một doanh trại.
Vào lúc này, ở trung tâm doanh trại, bên trong lều lớn, Hoa Hùng lẳng lặng đứng nghiêm, ngay trước mặt hắn, một gã tinh nhuệ Tây Lương đang báo cáo một cách kính cẩn.
“Ừ, để người dẫn đội của hai mươi hai thành đến lều lớn nghị sự!”
Hắn bình tĩnh ra lệnh, mặc dù với thực lực của bản thân, hắn đủ sức nghe thấy trạng thái hỗn loạn trong toàn bộ doanh trại, nhưng hắn lại không hề để tâm, mặc kệ ồn ào.
Rất nhanh, hai mươi hai người bước đến, trang phục mỗi người khác nhau, trong đó, hầu hết đều là tướng lĩnh mặc giáp trong quân.
Thấy Hoa Hùng ngồi lẳng lặng ở vị trí trên đầu, biểu cảm lãnh đạm, ánh mắt hờ hững, những điều này khiến tất cả bọn họ đều run rẩy trong lòng, ngồi bên dưới một cách ngoan ngoãn.
Không kẻ nào có gan nói chuyện, chỉ khi thực sự đối diện với một vị Tông Sư, bọn họ mới biết đến cùng loại áp lực đó lớn đến mức nào.
Thành chủ của hai mươi tòa thành trì đều là người khôn ngoan, tuy rằng binh lính phái tới lần này tốt xấu lẫn lộn, nhưng đều đạt tới điểm mấu chốt mà Lý Bắc Thần đưa ra, tu vi thực lực thấp nhất cũng là Thể Phách Tứ Trọng!
Không ai có gan lừa dối, dù sao thực lực của Lý Bắc Thần cũng đặt ở đó, việc thành lập doanh trại quân đội này cũng là vì sự an toàn của phủ Bắc Xuyên, mặc dù một số thành chủ hơi miễn cưỡng, nhưng bọn họ không dám làm trái ý muốn của Lý Bắc Thần.