Hàn Cầm Hổ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng, mắt hắn không muốn nhìn tới người Tống Lương Nghệ, hắn trực tiếp đi gϊếŧ đám binh lính lưu vong ở phía xa đang sợ hãi đủ kiểu.
Một đường sáng của kiếm chiếu rọi chín tầng trời, tung hoành một phương, mỗi nhát chém xuống khiến hàng chục binh lính chết trong tuyệt vọng và không cam tâm. Một tiếng gầm lớn thì hàng trăm người bay tung tóe!
Hắn giống như một ma tướng không có đối thủ, đánh đâu thắng đó, chém gϊếŧ ngất trời!
Cách hắn không xa, bảy trăm binh sĩ Đại Tùy đã lao xuống khe núi, tạo thành chiến trận, xung phong liều chết xông vào khe núi này!
Bất kỳ binh lính nào của Đại Viêm đối mặt với Đại Tùy cũng như trứng chọi đá, dễ dàng sụp đổ, chịu không nổi một đòn.
Họ giống như quân đội ma quỷ đến từ địa ngục, bảy trăm người như một, kiếm quang tung hoành, máu người chảy dài mười dặm!
Máu tươi bắn tung tóe không dừng, xương cốt cặn bã rơi đầy đất, xác người vương vãi khắp khe núi, máu chảy thành sông!
Hà Dung và Trương Tấn dẫn đầu những binh lính dũng mãnh còn lại lao xuống, nhìn bảy trăm binh lính Đại Tùy toàn thân đầy màu máu dữ tợn bao phủ, nuốt nước miếng, ngập tràn kinh hãi. Đây là lần đầu tiên họ thấy một lực lượng quân đội mạnh mẽ như vậy!
Bọn họ cảm thấy cho dù là cao thủ lớn của cảnh giới Thần Phủ bọn họ nếu đứng đối diện với bảy trăm người này sẽ bị gϊếŧ chết dễ dàng!
Một đội quân đáng sợ như vậy chỉ đơn giản làm mới nhận thức trong đáy lòng họ.
Xoạt!
Ánh đao chuyển động, Hắc Dung không còn để ý tới, trường đao trong tay hắn lật lại, vẻ mặt dữ tợn, trực tiếp chém đứt một tên binh lính Đại Viên còn đang sợ hãi.
Phía sau hắn, một dũng sĩ mặc áo giáp với hung khí trên tay, sắc mặt lạnh lùng, sát khí bừng bừng, bắt đầu bao vây gϊếŧ binh lính của Đại Viêm một cách có trật tự.
Sau khi trải qua từng vòng thử thách của mũi tên lông vũ, quân đội của Đại Viêm bị thương vong nặng nề, số binh lính còn lại lúc này còn chưa đầy 3000 người, hơn nữa, tất cả họ đều kinh hãi, hoảng hốt lo sợ, vội vàng bỏ chạy.
Bọn họ chỉ là đội quân bình thường của Vương triều Đại Viêm, dù đã xông pha trận mạc mấy lần nhưng vẫn không có được ý chí ngoan cường của một lão tướng trăm trận!
Sau nửa canh giờ, cả khe núi dường như khó có thể nhìn thấy quân sĩ của Đại Viêm đang đứng, nhìn chung quanh đều là các tướng sĩ, binh lính với vẻ mặt hưng phấn.
Đây là trận đánh đầu tiên theo đúng nghĩa của đại đa số binh lính của Kiêu Dũng doanh!
Trước kia bọn họ chỉ là chiến binh, tuy rằng đã nhìn thấy máu, nhưng không có ấn tượng khắc sâu như vậy. Trên mặt đất đều có xác chết, máu tươi chảy thành dòng, đến giờ, bọn họ thật sự cảm thấy được bản thân thực sự là binh lính!
Có vẻ thử thách đã hoàn thành, tinh thần của mọi người dường như đã thay đổi, họ tràn đầy tự tin và chí khí dâng cao!
“Ừ!”
Dưới chân Hàn Cầm Hổ, xương cốt chất thành núi, máu tươi chảy thành sông. Đột nhiên hắn nhướng mày, nhảy lên không trung cao mấy chục trượng, lạnh lùng nhìn về hướng khe núi, nhìn thấy từ xa có một đoàn quân lớn đang lao nhanh, họ mang theo cờ hiệu ba phấp phới.
“Xem ra người bảo vệ ở thành Dương Diên này là người có tính cách rất thận trọng!”
Hắn lạnh lùng tự lẩm bẩm một mình, vung thanh trường đao trong tay, ánh sáng của thanh kiếm phản lên không trung, chém đầu vài tên lính Đại Viêm cuối cùng với vẻ mặt lãnh đạm.
Đến giờ, toàn bộ một vạn quân Đại Viêm đã bị tiêu diệt!
Các tướng sĩ của Kiêu Dũng doanh, ai nấy đền nhìn Hàn Cầm Hổ với vẻ mặt cuồng nhiệt, có thể đi theo tướng quân mạnh mẽ như thế, là vinh dự của bọn họ!
“Lên núi!”
Cánh tay nhấc trường đao lên, từng giọt máu tươi chảy xuống, biểu cảm của Hàn Cầm Hổ không thay đổi, hắn khịt mũi hừ lạnh, dẫn đầu bước đi.
Bảy trăm gã Đại Tùy duệ tốt sau lưng hắn sắc mặt lạnh lùng, thân thể đẫm máu, giống như những con quỷ đẫm máu, nhưng bọn họ không hề có cảm giác, nối gót theo sau.
Rất nhanh, tướng sĩ Kiêu Dũng doanh như giọt nước hòa vào hồ lớn rồi biến mất trong khu rừng bạt ngàn, không còn dấu vết.
“Dừng!”
Hoa Đức cưỡi Thừa Hung Lân Mã, đi đằng trược đội quân, bỗng nhiên cau mày, phất tay, đôi mắt hắn trợn trừng, nhìn thẳng về phía trước.
Cuối tầm nhìn của hắn, trong khe núi đằng trước, xác chết dày đặc, tinh kỳ gãy, tàn binh tan nát, máu chảy thành sông!
Những người lính của vương triều Đại Viêm ngã trong vũng máu, vẻ mặt không cam lòng, hai mắt mở to, như đang chất vấn ông trời, ở lại nơi đây vĩnh viễn!
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Hắn tức giận hét lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên, chỉ cách nhau hai mươi dặm, với tốc độ hành quân của bọn họ thì gần như không tốn quá nhiều thời gian, nhưng không ngờ, trong thời gian ngắn như vậy, tiền quân đã bị gϊếŧ!
Lúc này, hắn cách cửa vào Lang Yêu Giản không xa, bên trong khe núi lại yên tĩnh, không một tiếng động vang lên, rõ ràng là trận chiến đã kết thúc, toàn bộ binh sĩ Đại Viêm hắn đã chết!
Ầm!
Cơn giận dữ dội xung thiên, như một ngọn đuốc, kiêu ngạo bốc lên, làm không khí cũng phải vặn vẹo.