Trương Hổ quát lớn, râu tóc dựng đứng, đại đao màu đen trong tay bay múa, ánh đao lập lòe, rực rỡ lóa mắt, giống như một Đao Chi Liên Hoa sáng lạn nở rộ!
Huyết Liên Đao!
Đây là đao pháp cường hãn được lưu truyền ra từ Đao thành, Thánh địa võ học Đại Võ vương triều!
Vụt!
Tiếng gió nhẹ đột nhiên vang lên, biến ảo thành bóng người như một bóng đen vυ't lên không, chủy thủ trong tay như một sợi tơ đen, nháy mắt đã xẹt qua mấy bóng người giáp đỏ.
Máu tươi nóng bỏng phun ra, chỉ qua một giây mà đã có hơn mười binh lính giáp đỏ thân tử hồn diệt!
Các binh lính còn lại nhìn nhau, tê cả da đầu, mắt đầy vẻ sợ hãi, đều không dám tiến lên.
Ba người trở về chỗ cũ dựa lưng vào nhau, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập như cái ống bễ cũ, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Ha ha, Thiếu thành chủ, xem ra hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau táng thân ở đây!”
Trương Hổ cười to, toàn thân máu me đầm đìa, có của hắn, nhưng càng nhiều hơn là của kẻ địch!
“Chết có gì đáng sợ? Vì Vĩnh Yên thành chết trận, chết có ý nghĩa!”
Vu Thành hừ lạnh, không sợ tử vong.
Ánh mắt hai người đều mang theo sát cơ ngập trời, Vĩnh Yên thành là nhà của bọn họ, người thân bạn bè đều ở trong thành, tuy nói không sợ sinh tử, nhưng người nhà bạn bè lại vô tội!
Bọn họ lạnh lùng nhìn binh lính giáp hồng xung quanh, trong mắt có bi thống và không cam lòng!
Có điều không ai phát hiện, lúc này mắt của Lý Bắc Thần cùng dựa lưng với hai người lại không có thần thái, như một cái xác không hồn.
“Chư Thiên Luân Hồi Vạn Giới Bàn, ức vạn hào hùng phụng thiên hoàn...”
Lúc Lý Bắc Thần vừa cướp đi tính mạng của một binh lính giáp hồng, trong đầu, cực kỳ đột ngột, vang lên thiên âm cực kỳ hùng vĩ lại mênh mông!
Thiên âm thần bí, tang thương cổ xưa, mang theo ánh sáng đại đạo không cách nào hình dung, nổ vang trong đầu hắn!
Giống như khai thiên tích địa, trong hỗn độn, một hào quang màu vàng êm dịu sáng lên, xua tan bóng tối và hư vô, chiếu sáng con đường ở phía trước!
Lý Bắc Thần giật mình, hắn ngơ ngác nhìn nơi cực xa, một chiếc bàn quay khổng lồ gần như vô biên vô tận hơi hơi xoay tròn, lóe lên vầng sáng xanh lục, trên đấy nhiều màu sặc sỡ, tràn đầy ý cảnh cổ xưa vô cùng!
Đây là cái gì?
Ta đang ở đâu vậy?
Dù đã trải qua việc xuyên qua thế giới khác, mượn xác hoàn hồn, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được!
“Chủ nhân, Chư Thiên Luân Hồi Bàn sống lại, mời thiết lập xưng hô.”
Giọng máy móc mà vô tình, cổ xưa lại tang thương vang vọng tám phương như đại đạo luân âm!
Lý Bắc Thần ngơ ngác nhìn thiên bàn vô cùng vô tận, lóe lên ánh sáng sáu màu thần bí kia, Chư Thiên Luân Hồi Bàn?
Đây là cái quỷ gì?
Qua một lúc lâu, cuối cùng Lý Bắc Thần cũng tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới, vừa nãy không phải hắn đang ở trên tường thành Vĩnh An chiến đấu sao?
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
“Chủ nhân, không cần lo lắng, đây là nơi cư trú trong Chư Thiên Luân Hồi bàn, ngay lập tức có thể bằng vạn năm.”
Âm thanh cứng ngắc tựa như biết được nỗi lo của Lý Bắc Thần, đúng lúc mở miệng, khiến hắn thở phào một hơi, yên tâm hơn chút.
Có điều trong đầu lại có càng nhiều sự nghi hoặc hơn.
“Ngươi là người phương nào?”
Hắn nhíu mày mở miệng, thật ra trong lòng đã mơ hồ có đáp án!
Kiếp trước đi qua trong mưa bom bão đạn, áp lực to lớn, người thường không cách nào tưởng tượng được, bình thường khi rảnh rỗi không có gì làm, tiểu thuyết trên mạng chính là nguồn tiêu khiển của hắn.
“Ta là Chư Thiên Luân Hồi bàn chi linh, xin chủ nhân thiết lập xưng hô.”
Lý Bắc Thần mừng rỡ, hết sức kích động, ngay cả thân thể đều run nhè nhẹ, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn!
Chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng của hắn?!
Mặt hắn đỏ lên, mừng như điên không thôi, rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
Hít sâu, sau một hồi lâu, hắn mới hơi bình phục được tâm trạng kích động của mình, thiết lập xưng hô?
Hắn nhướng mày, hơi hiện vẻ bễ nghễ, đã có cơ duyên được chí bảo như vậy, thế thì kiếp này, hắn chắc chắn sẽ không tầm thường!
“Đã là chủ của Chư Thiên Luân Hồi bàn, vậy thì gọi Luân Hồi chi chủ đi.”
“Thiết lập xưng hô thành công, Luân Hồi chi chủ.”
Âm thanh máy móc tang thương của Chư Thiên Luân Hồi bàn chi linh vang lên lần nữa, làm cho tâm trạng Lý Bắc Thần trở nên thư sướиɠ.
“Giới thiệu một chút xem.”
Hắn khẽ cười, vẻ hơi hưng phấn.
“Chư Thiên Luân Hồi bàn, trước mắt đang trong phong ấn, bởi vì Luân Hồi chi chủ tự tay chém gϊếŧ năm mươi kẻ địch, thu được trăm luồng Luân Hồi chi lực, giải phong tầng thứ nhất.”
“Công dụng khi giải phong tầng thứ nhất: Tiêu hao vạn luồng Luân Hồi chi lực, có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ nhất lưu từ trong luân hồi, mười vạn luồng Luân Hồi chi lực có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ đỉnh cấp từ trong luân hồi, trăm vạn luồng Luân Hồi chi lực có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ tuyệt đại từ trong luân hồi.”
“Hạn chế khi giải phong tầng thứ nhất: Chỉ có thể triệu hoán chín danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ nhất lưu từ trong luân hồi.”
“Điều kiện giải phong tầng thứ hai: Tiêu hao mười vạn luồng Luân Hồi chi lực, triệu hoán thành công chín danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ nhất lưu, tu vi Luân Hồi chi chủ đạt tới Hóa Thần Bí Cảnh.”