Hệ Thống Xôi Thịt Ảo Tưởng

Thế giới 1-Chương 13: Trong phòng hoa khẩu giao cho anh

Ngày hôm sau tỉnh lại, hệ thống nói với Ngọc Đình Đình: “Ký chủ, bởi vì hôm qua cao trào mà cô bắn ra sữa, bây giờ hệ thống đã gia tăng cao trào sản nhũ cho cô rồi, cho dù sau này ký chủ có mang thai hay không vẫn có.”

“Gì cơ? Cái này có phải là quá mức quá rồi không? Sắc tình thái quá!”

“Bọn họ sẽ thích.” Ngọc Đình Đình chỉ đành ngượng ngùng tiếp nhận. Hôm nay lúc Mộ Dung Giác ở cạnh cô rõ ràng là rất hưng phấn.

Lúc hai người cùng nhau tản bộ trong nhà hòa hướng dương, Mộ Dung Giác ôm eo Ngọc Đình Đình dán sau lưng cô: “Vợ à, tối qua em bị anh hút ra sữa đó, ngọt lắm luôn. Vợ anh da^ʍ quá đi, yêu em chết mất.”

Mộ Dung Giác vuốt ve bụng tròn hơi lộ ra của Ngọc Đình Đình, cảm nhận được bạn nhỏ đang động đậy, sau đó tay lại không thành thật mò lên trên, xoa bóp núi đôi mềm nhụn vểnh cao kia: “Vừa mềm vừa to.”

Mộ Dung Giác gục đầu vào cổ Ngọc Đình Đình hít hà, khẽ cắn. Một tay Ngọc Đình Đình ôm bụng, một tay giữ lấy bàn tay đang làm loạn trước ngực cô của Mộ Dung Giác: “A Giác, đừng sờ loạn mà…a…a… sẽ có cảm giác mất…. ư… ứ…”

Ngón tay Mộ Dung Giác nắm lấy một đầṳ ѵú đã cứng lên hơi nhô ra của Ngọc Đình Đình vân vê kéo nắn, gậy thịt nhanh chóng đứng thẳng chọc vào mông cô: “Bà xã, anh lại cứng rồi, giúp anh khẩu giao luôn ở đây được không? Bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta, anh khóa trái cửa lại, không có ai vào được đâu. Lâu lắm rồi em không bú cho anh, Tiểu Đình Đình, có muốn gậy thịt lớn của ông xã không?”

Ngọc Đình Đình véo một cái lên đùi Mộ Dung Giác: “Anh còn không biết xấu hổ nói em da^ʍ, ban ngày ban mặt mà cũng cứng cho được. Còn để em bú cho anh, sao anh lại hư thế hả?”

“Bà xã à, anh khó chịu lắm lắm rồi. Từ lúc em mang thai tới giờ, anh chưa được tận hứng lần nào.” Mộ Dung Giác mạnh mẽ xoa nắn vυ' lớn trong tay, gậy thịt cứng ngắc chọc vào động da^ʍ co dãn của cô.

“Nhưng mà em sợ sẽ có người thấy mất.”

“Không thấy được đâu, cục cưng à, bụi hoa cao thế này, che kín mít hết rồi.”

Mộ Dung Giác kéo ghế dài trong phòng hoa tới giữa bụi hoa trong góc chết. Ngọc Đình Đình đỏ mặt ngồi lên đó, cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hoang dã thế này. Mộ Dung Giác nhìn Mộ Dung Giác đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi trên ghế kia, cười tà cởϊ qυầи xuống, thả dá thú đang gào thét trong đũng quần ra. Anh quỳ một chân ở trên ghế, đỉnh mã mặt của gậy thịt đang thét gào chảy ra một chút dịch nhầy trong suốt.

Ngọc Đình Đình nhìn gậy thịt lớn chọc tới trước mặt cô, cảm thấy cả người đang nóng bừng lên. Một tay cô cầm lấy gậy thịt, há miệng ngậm vào mυ'ŧ mát, một cái tay khác bị Mộ Dung Giác cầm lấy. bà xã vừa ngoan vừa da^ʍ, anh không nhịn được cùng rất bình thường.

Mộ Dung Giác cúi đầu nhìn Ngọc Đình Đình cố gắng nuốt chim lớn của mình vào sâu trong cổ học. Trong miệng không thể đè nén được tiếng thở dốc thô nặng. Gậy thịt của anh được miệng nhỏ ấm nóng của Ngọc Đình Đình bao bọc lấy, đầu lưỡi kinh hoạt vuốt ve qυყ đầυ rồi đến thân gậy. Bàn tay nhỏ cũng phối hợp mà tuốt lấy phần gộc rễ.

Ngọc Đình Đình dùng sức mυ'ŧ mạnh qυყ đầυ của anh, tay cầm phần ngoài nhanh chóng trượt lên trượt xuống, cúi đầu mυ'ŧ lấy hai viên trứng mềm mềm của anh. Mỗi cái đều được cô âu yếm một lần. Đầu lưỡi cô ra sức, nhấn mạnh gậy thịt của anh vào trong miệng bú sâu. Mộ Dung Giác bị cô hút như thế thì nhanh chóng sướиɠ tê người, dọc sống lưng như có dòng điện chạy qua làm anh muốn bắn, thẳng lưng phối hợp với cô.

Động da^ʍ, vυ' lớn, miệng nhỏ của bà xã, mỗi lần đều có thể làm sung sướиɠ không thôi.

“Bảo bối, nhanh chút nữa, anh sắp bắn rồi.” Tay và miệng Ngọc Đình Đình đồng thời ra sức, đầu lưỡi liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ, gậy thịt của Mộ Dung Giác nảy lên mấy cái trong bàn tay cô: “Bã xã, giỏi quá, em bú anh sướиɠ chết rồi, mυ'ŧ mạnh lên, hừ, muốn bắn rồi.” Gậy thịt của anh nhảy dựng lên , cái miệng nhỏ ngậm qυყ đầυ bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cô chờ một chút mới bình tĩnh lại, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống rồi cẩn thận liếʍ sạch sẽ gậy thịt cho anh. Sau đó cô nhét gậy thịt vào trong qυầи ɭóŧ, đóng lại cúc quần cho Mộ Dung Giác.

Mộ Dung Giác xoa xoa đầu cô, trong phòng hoa lúc nào cũng để sẵn trà giữ ấm, anh rót một ly đưa cho Ngọc Đình Đình súc miệng: “Tiểu Đình Đình, tối nay anh chuẩn bị thứ tốt cho em đó, chắc chắn em sẽ thích cho em.”

“Thần bí thế cơ à, sao anh biết em nhất định sẽ thích chứ?”

“Tối là em biết ngay thôi.” Ngọc Đình Đình nhìn Mộ Dung Giác đang cười giảo hoạt trước mặt cô: “Được rồi, giờ em muốn xem tivi ăn chút đồ ăn vặt, anh ôm em đi.” Buổi chiều Ngọc Đình Đình ngủ trưa một hồi lâu, có lúc bé con cứ ầm ĩ suốt, buổi tối cô ngủ không ngon giấc, mang thai đúng là làm người ta mệt mỏi mà.

Tối nay đánh răng rửa mặt lên giường rồi Ngọc Đình Đình cảm thấy tinh thần cô cũng còn tốt lắm, chỉ thấy trên mặt Mộ Dung Giác treo lên ý cười mà cô không hiểu, ôm một cái hộp lớn tinh xảo đi tới trước giường, thong thả ung dung mở ra.