Hơn bốn giờ chiều, Ngọc Đình Đình đang mê man trên giường lớn mới duỗi người tỉnh dậy. Cô nhũn người mò xuống giường, lấy một chiếc áo ngủ rộng thùng thình của Mộ Dung Giác từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó mở cửa đi ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Mộ tổng tài đang chăm chú làm việc.
Lúc cô kéo cửa nhỏ phòng nghỉ thăm dò bên ngoài thì đúng lúc nhìn thấy một người cầm văn kiện bước ra đóng cửa lại. Vì thế gương mặt giấu không được ý cười chạy chậm tới khóa trái cửa lại, xoay người nhào vào lòng Mộ Dung Giác, ôm lấy ngực anh cọ cọ liên hồi.
Sắc mặt Mộ Dung Giác không đổi, một tay ôm lấy cô, một tay khác lù lù bất động xử lý nội dung công việc trên máy tính. Ai cũng nói lúc người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, đừng nói gì tới Mộ Dung Giác là soái ca bậc nhất ngũ quan sắc bén như anh. Hơn nữa còn là một vị tổng tài nghiêm cấm bắt bẻ.
Ngọc Đình Đình làm ổ trong ngực anh ôm đầu dựa vào cổ anh. Mộ Dung Giác một tay hai việc, vừa trấn an vỗ nhẹ Ngọc Đình Đình giống như dỗ trẻ con vừa gõ lên khung chat thông báo công việc. Ngọc Đình Đình nhìn một hồi thì hỏi: “Bây giờ anh rất bận sao?”
“Không bận, chỉ là đang nhìn xem cấp dưới có thể đưa cho anh thành quả làm anh vừa lòng không thôi.”
“A Giác, lúc công ty tổ chức tiệc mừng công, em bỏ thuốc anh, anh có trách em không?” Mộ Dung Giác nghe ra được cảm giác chột dạ cùng bất an trong lời nói của cô, ấn cô sâu vào trong ngực ôm thật chặt, xoa xoa mặt cô: “Lúc mới cảm nhận được mình bị hạ thuốc đúng là anh đã muốn bóp chết kẻ chủ mưu rồi. Có điều bây giờ ý mà, vợ chưa cưới vừa ngon vừa ngọt của anh này, anh đã bị em chinh phục rồi. Nhanh thôi, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp.”
Ngọc Đình Đình nghe anh nói xong thì vui vẻ lắm, nhón người hôn lên môi anh. Mộ Dung Giác đỡ lẫy đầu cô làm sâu thêm nụ hôn này, môi lưỡi giao triền thân mật gắn bó, quấn quýt hồi lâu mới buông cô ra.
“A Giác, cô gái lần trước vào phòng khách sạn kia là ai thế? Tại sao cô ta lại vào được phòng của anh.”
“Anh đã đuổi việc cô ta rồi, vừa ngu vừa đần, trước khi vào phòng cũng không biết gõ cửa. Làm việc thì thường xuyên mắc sai lầm, anh thích uống đồ gì cũng không biết. Có lần còn đổ cà phê đầy người anh. Nếu không phải cà phê đã nguội, chân anh lúc đó có khi bỏng một mảng luôn rồi ý chứ. Nghe đâu cô ta có lần còn vào sai phòng vệ sinh nữa. Đúng là cạn lời, không biết cô ta vượt qua thời gian thử việc kiểu gì nữa, còn leo tới chức thư ký của anh. Bên nhân sự anh cũng yêu cầu đổi mới hết để khiển trách.”
Ừ, trong cốt truyện chính anh còn thích cô ta lắm đó nha: “Đuổi việc thì đuổi việc thôi, chỉ số thông minh nghe có vẻ làm người giật mình đấy.”
Lúc này, một tay Mộ Dung Giác ôm cô vào lòng, tay khác còn đang chải vuốt mái tóc xoăn sóng lớn dài mượt của cô. Xem ra công việc trước mắt đều đã xử lý xong rồi. Tâm tư Ngọc Đình Đình chuyển động, bắt đầu nảy sinh ra một suy nghĩ lớn mật.
Đột nhiên, cô đứng dậy đẩy sạch những dụng cụ trên bàn làm việc sang hai bên: “A Giác, chơi em trên bàn làm việc này, có được không?” Nói xong, Ngọc Đình Đình tự bò lên giữa bàn, kéo áo tắm dài của mình xuống.
Bên dưới áo tắm dài là cơ thể mềm mại hoàn toàn trống không, núi đôi trắng nõn điểm thêm trái cherry đỏ au trên đỉnh đang run run theo từng nhịp thở. Cô nửa ngồi thẳng, chân dài duỗi ra, bàn chân nhỏ đặt lên gốc rễ của anh nhẹ nhàng xoay vòng: “A Giác, làm nhé!”
Mộ Dung Giác bị hành động và lời nói lớn mật của cô làm cho khϊếp sợ. Anh mím chặt môi mỏng, bàn tay lại không hề do dự chút nào tháo dây lưng ra: “Sao lại thích phát da^ʍ thế này chứ? Giữa chưa còn chưa đút em ăn no à? Bị anh chơi tới hôn mê rồi, giờ lại muốn tới tìm anh chơi nữa.”
Anh cúi người xuống hôn lên núʍ ѵú cô, ngậm vào bú ʍúŧ liên rồi. gậy thịt cứng một lửa chọc là bụng nhỏ bằng phẳng của cô. Ngọc Đình Đình chừa ra một tay vuốt ve chim lớn nửa mềm của anh.
“Ư ư ư… A Giác đẹp quá, lúc làm việc cùng thật đẹp trai… chỉ cần nhìn thấy A Giác, phía dưới của em sẽ chảy đầy nước… trong đầu chỉ muốn A Giác mau mau chơi chết em đi.” Mộ Dung Giác nghe được lời cợt nhả như thế, gậy thịt đang được cô vuốt ve vốn đã cứng ngắc giờ lại càng sưng đau.
Anh vươn tay sờ vào động da^ʍ ướt nước dính nhớp của cô, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ vài cái lên âm đế, quả nhiên đã nghe thấy tiếng ư ư a a da^ʍ mỹ từ trong miệng Ngọc Đình Đình ngay.
“Cục cưng da^ʍ, cho em ăn gậy thịt lớn em thích nhất này.”
Động da^ʍ được gậy thịt lớn đâm vào lút cán, Ngọc Đình Đình thỏa mãn xụi lơ nằm ngửa trên bài. Mộ Dung Giác ôm lấy một chân cô gác lên vai mình, một chân khác thì vòng lên hông, dùng phương pháp chín nông một sâu thọc vào rút ra.
Nhưng Mộ Dung Giác xấu xa vô cùng, tốc độ đâm chọc luôn duy trì ở mức thong thả, làm cho kɧoáı ©ảʍ Ngọc Đình Đình nhận được chỉ ở mức nửa vời. Hơn nữa tay anh vẫn luôn buông thõng không trêu chọc hai vυ' lớn hay thân thể cô. Cả người cô đang vô cùng ngứa ngáy không ai tới gãi, chỉ đành từ mình ra sức chơi đùa núi đôi. Vừa trêu chọc nhũ hoa vừa cong eo phối hợp với động tác đưa đẩy của Mộ Dung Giác.
“A Giác.” Ngọc Đình Đình không dám lớn tiếng, sợ văn phòng thư ký ngay ngoài cửa quá gần sẽ có người nghe được: “Nhanh chút nữa được không… người ta sắp bị anh tra tấn chết rồi… bên trong động da^ʍ nứa lắm. Ông xã tốt… mau chơi em đi mà… anh cứ cà như thế… khó chịu lắm rồi.”
Mộ Dung Giác nhìn Ngọc Đình Đình hai mắt mơ màng nhuốm đầy du͙© vọиɠ, bàn tay đang đảo quanh vυ' lớn cầu xin anh yêu thường thì sao mà nhịn cho được. Tra tấn cô thế này cũng là đang tra tấn chính anh.
Mộ Dung Giác đỡ lấy chân cô, dùng tốc độ mãnh liệt nhất mà cô muốn thỏa mãn cô. Anh không dùng kỹ thuật gì cao sang, chỉ cắm nhanh lạ tàn nhẫn, mỗi lần đâm vào đều cắm sâu lút cán. Động tác dứt khoát lưu loát thỏa mãn du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của loài người. Mỗi lần thọc mạnh đều khiến dâʍ ŧᏂủy̠ của cô bắn tung tóe, cửa cộng bị động tác mãnh liệt như đóng cọc mà nổi lên bọt trắng.
Thế giới 1-