Sau khi Ngọc Đình Đình gõ cửa xong thì đi vào phòng trà bên cạnh để hộp cơm lên bàn trà: “A Giác, nên ăn cơm rồi. Nghỉ ngơi một chút rồi lại làm việc.”
“Được, anh tới ngay đây.” Anh nhanh chóng nhìn một lượt văn kiện trên tay, ghi chú lại rồi để qua một bên, đồng thời nhắc nhớ thư ký buổi chiều tới lấy. Sau đó đi ngay vào phòng trà, hộp cơm đã được mở sẵn, toàn là những món ăn hợp khẩu vị của anh. Cảm giác được người quan tâm nhanh chóng xua đi tâm trạng bực bội khi mới vừa đọc được một phương án rác.
Ngọc Đình Đình thấy anh đi vào ngồi xuống thì đứng dậy đi tới bên cạnh ngồi cùng ăn với anh. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau quá nhiều nhưng bầu không khí vẫn rất ấm áp, yên tĩnh.
Đợi anh ăn xong rồi, Ngọc Đình Đình thu dọn hộp cơm lại, Mộ Dung Giác ngồi trên ghế sô pha vươn người, thở dài một cái.
“Mới rồi anh bước vào em thấy anh hình như không được vui lắm.”
“Không có gì, mới vừa đọc được phương án trăm ngàn chỗ rở, không biết lấy đâu ra cái thứ sứt sẹo đó, vậy mà cũng dám đưa tới trước mặt anh.”
Biểu cảm của Mộ Dung Giác rất lạnh nhạt, dường như đã gặp phải chuyện này vô số lần vậy. Anh quay đầu lại thì đυ.ng phải tầm mắt đang phát sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái của Ngọc Đình Đình, cười cười xoa đầu cô: “Sao thế, như thế là rất giỏi à, chẳng lẽ công việc của anh trai em không giống thế này à?”
“Ai quan tâm anh ấy làm gì chứ, sáng nay anh ấy còn không muốn cho em mượn xe mới của anh ấy đây này.”
“Ha ha, thích xe nào, anh mua cho em.”
“Không muốn xe đâu, muốn được ôm cơ.”
“Sao thích dính người thế hả? Sao lại không mặc nội y?” Sau khi ôm lấy Ngọc Đình Đình rồi anh mới thấy cảm xúc không đúng. Tay Mộ Dung Giác bắt đầu xoa nắn núi đôi mềm mại của cô.
“A… anh A Giác, đừng xoa nó mà, hoa huyệt sắp chảy nước rồi. Người ta không thích mặc nội y, không muốn mặc.”
“Lần sau không mặc nội y thì không được phép ra ngoài, da^ʍ phụ vừa yếu ớt vừa da^ʍ, trời sinh để người chơi mà. Vυ' vừa lớn vừa mềm, sao xoa mãi mà không thấy đủ thế này.” Mộ Dung Giác dúi đầu vào ngực cô lung tung cọ loạn, ai tay cũng theo sát mò xuống cạnh sườn xoa bóp liên hồi.
“Ô… ô…a…. anh A Giác, người ta vừa mới ăn cơm xong, không muốn làm chuyện kịch liệt thế đâu.”
“No ấm sinh dâʍ ɖu͙© đó, Tiểu Đình Đình, ai bảo cơ thể em dụ người như thế chứ. Chò dù là đế vương nằm trên ngai vàng cũng không được ngủ với nhóc da^ʍ trời sinh mị hoặc như em nhỉ.”
Tối qua Mộ Dung Giác đã tự mình xem trộm rất nhiều tài liệu để học tập. Ngọc Đình Đình là Bạch Hổ trời sinh không nói, cửa động vừa hồng vừa non, nhìn thì vô cùng chật hẹp nhưng mà co giãn rất tốt. Gậy thịt của anh cắm vào trong động rồi thì càng không cần nói, tầng tầng lớp lớp thịt mềm trên vách động vuốt ve chim lớn của anh sung sướиɠ vô cùng. Trên vách động còn nhô lên bốn viên thịt nhỏ, mỗi lần thọc vào rút ra đều làm anh dục tiên dục tử.
Cơ thể của cô gái nhỏ này còn mẫn cảm vô cùng, sờ một cái là đã chảy nước, còn có mùi thơm riêng biệt. Bình thường thôi cũng đã như có như không dụ người rồi, một khi hai người kết hợp, hương thơm giống như hương hoa lại thêm mùi sữa sẽ càng thêm nồng đậm, kích phát du͙© vọиɠ vô tận của anh.
Mộ Dung Giác ôm Ngọc Đình Đình ra khỏi phòng trà, đi về phía phòng nghỉ cạnh văn phòng. Lúc đi còn thuận tay khóa trái cửa văn phòng lại. Lần này kiểu gì cũng không thể để cho mấy người không có mắt kia tới quấy rầy anh được.
Vừa bước vào phòng nghỉ anh đã gấp chờ không nổi cởi váy cô ra, xe miếng dán ngực xuống, hẩy eo nâng cao gậy thịt dưới thân chọc chọc vào cô: “Cục cưng, cởϊ qυầи giúp anh được không, gậy thịt chống lên quần khó chịu quá.”
Ngọc Đình Đình cười dịu dàng thay anh cởϊ qυầи ra, rút đi dây lưng, kéo xuống khóa kéo, thả cự long đã sớm dâng trào của anh ra. Lẽ nào anh muốn tuyên da^ʍ giữa ban ngày ạ.
Gậy thịt lớn của Mộ Dung Giác vừa thô vừa dài, còn hơi cong một chút nữa. Trên thân gậy gân xanh quấn quanh nhìn dữ tợn cực kỳ.
Ngọc Đình Đình nhìn gậy thịt lớn đang tiết ra một ít chất nhầy trên đỉnh mã mắt, không khỏi ngồi xổm xuống hôn hôn rồi ăn nó vào trong miệng. Lớn quá chừng, cô không tài nào ăn hết được, nước miếng chảy ròng ròng.
Ngọc Đình Đình đã được hệ thống cải tạo cơ thể qua, có thể làm tới mức thâm hầu. Nhưng gậy thịt của Mộ Dung Giác vẫn còn thừa một đoạn dài bên ngoài nữa. Lúc này nhìn từ phía sau Mộ Dung Giác vẫn quần áo chỉnh tế, chỉ là phía trước áo cởi một nửa, còn cả vợ chưa cưới nhiều nước như lũ lụt lúc này chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ren gợi cảm đang khẩu giao cho anh.
Hai tay Mộ Dung Giác chống nạnh, nâng một chân đạp lên mép giường, cứ thế cúi đầu nhìn cô chốc thì khiêu kích qυყ đầυ lúc lại ngậm hơn nửa gậy thịt vào miệng bắt đầu bú ʍúŧ. Thực sướиɠ muốn ngất luôn, nhân gian cực lạc chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.
Có điều động tác của Ngọc Đình Đình vừa mềm vừa nhẹ, treo anh lên nửa vời. Anh vươn một bàn tay ra đỡ lấy đầu cô, vòng eo nhanh chóng đưa đẩy. Ngọc Đình Đình nửa ngẩng đầu đón nhận từng cú thúc của anh, gò má ửng đỏ, hai mắt ướŧ áŧ nhìn anh. Núi đôi cũng lắc lư qua lại trêu chọc tầm mắt người nhìn.
Mộ Dung Giác cắm chọc một hồi lâu trong miệng cô rồi mới ngẩng đầu thở dài một tiếng bắn đầy miệng nhỏ của cô. Ngọc Đình Đình nuốt nùng tinh xuống, lại chậm rãi liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra dính lên gậy thịt, đến cả hai viên trứng tròn tròn kia cũng không buông ta. Hai quả trứng này cũng lớn thật đó, thào nào mỗi lần bắn tinh vừa nhiều vừa đặc thế. Vẻ mặt gợϊ ɖụ© này của Ngọc Đình Đình lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ gậy thịt của Mộ Dung Giác cứng lên lần nữa.
Thế giới 1-