Mộ Dung Giác nhìn mà càng ngày càng nuốt nước miếng, trong lòng dường như cảm nhận được chuyện diễm tình gì sắp xảy ra. Anh nhìn Ngọc Đình Đình bôi dâʍ ŧᏂủy̠ lên chim lớn của mình xong rồi thì bắt đầu bôi lên khe rãnh hun hút giữa ngực của cô. Sau đó cô dùng tay nâng hai núi đôi kia nên, áp gần chúng lại kẹp chặt gậy thịt của anh di chuyển.
Mặc dù khe núi không chặt chẽ như động da^ʍ của cô được nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác lại làm anh cảm thấy cực khoái hơn. Không chỉ có thế, Ngọc Đình Đình còn cúi đầu mυ'ŧ lấy qυყ đầυ nhô ra của anh, dùng đầu lưỡi trêu đùa mã mắt. Vừa ngực vừa miệng thêm đầu lưỡi cùng chơi, ba tần kí©ɧ ŧɧí©ɧ phủ xuống, Mộ Dung Giác chỉ cảm thấy cuộc sống cấm dục suốt 27 năm qua của mình thật quá lãng phí.
Anh hẳn là phải kết hôn với Ngọc Đình Đình sớm một chút, mỗi ngày có thể cắm trong động da^ʍ của cô, chơi vυ' cô, bắn tinh vào trong miệng nhỏ của cô, chơi cho đĩ da^ʍ này dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng kêu da^ʍ không ngừng. Hai tay của Mộ Dung Giác chống lên giường, ngẩng đầu thở dốc, hưởng thụ Ngọc Đình Đình nhũ giao cho mình. Kɧoáı ©ảʍ cực đại làm anh phải cong eo đưa đẩy, phối hợp với cô.
Chẳng bao lâu Mộ Dung Giác đã kích động bắn hết vào miệng nhỏ của Ngọc Đình Đình. Nhìn cô đỏ mặt nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, hành động vượt qua suy xét của não bộ mà cúi người bế Ngọc Đình Đình lên giường, mình thì quỳ trước động da^ʍ của cô bắt đầu bú ʍúŧ.
Hoa huyệt của Ngọc Đình Đình rất sạch sẽ, hồng hồng mịn mịn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước đó anh bắn vào không hề chảy ra, có lẽ đã chôn sâu trong tử ©υиɠ rồi. Dâʍ ŧᏂủy̠ của cô không hề tanh, ngược lại còn hơi ngọt, thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt. Giống như mùi cơ thể thoát ra khi anh chơi cô vậy.
Ngọc Đình Đình không ngờ đột nhiên anh lại khẩu giao cho mình, cảm thụ được lưới lớn của anh đang đảo loạn trái phải ngoài âm đế, thỉnh thoảng còn chọc vào trong động sâu, mυ'ŧ lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
“A…a….a…a kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá rồi, anh A Giác khẩu giao cho em này…a…a…a.. anh A Giác đang bú động da^ʍ của em này… giỏi quá… ư…. Tới rồi… hư… sắp tới rồi….a….a…a…” Ngọc Đình Đình không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân, ghì siết lấy đầu Mộ Dung Giác để anh bú cô càng mạnh hơn.
Chẳng bao lâu, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra bắn hết vào trong miệng anh. Mộ Dung Giác mở lớn miệng ngậm hết toàn bộ động da^ʍ của cô vào miệng, uống sạch dâʍ ŧᏂủy̠ mới phun trào của cô, không để sót giọt nào.
Cả người Ngọc Đình Đình xịu lơ nằm trên giường, ngất luôn khi lên cao trào. Mộ Dung Giác nhìn vυ' lớn phập phồng theo từng hơi thở của cô, hai chân mở lớn, hoa huyệt lộ ra ngoài không sít thứ gì.
Bà nó chứ, chỉ nhìn cảnh đẹp này thôi là gậy thịt của anh đã cứng ngắc rồi, con bà nó, có cần mê người thế không.
Anh dịu dàng ôm Ngọc Đình Đình lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hai người cứ thế ôm nhau ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Giác ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Ngọc Đình Đình đang gối đầu lên cánh tay anh ngủ ngon lành, anh bỗng dưng không hề muốn tới công ty nữa. Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật.
Anh cẩn thận rút tay mình ra, xuống giường cầm một chiếc áo tắm dài trong tủ quần áo khoác lên người. Đánh răng rửa mặt xong anh lại gọi điện cho thư ký nam mà mình tin dùng nhất, bảo anh ta chuẩn bị hai bộ quần áo đưa tới.
Mặc dù thư ký nam ngạc nhiên vì đột nhiên tổng tài lại bảo anh ta chuẩn bị quần áo nữ nhưng anh ta biết những lúc cần im lặng thì phải biết khóa miệng lại, không hỏi nhiều. Rất nhanh, thư ký nam đã chuẩn bị quần áo xong đưa tới trước cửa phòng.
Mộ Dung Giác rất hài lòng với năng lực làm việc và hiểu biết của anh ta, càng thêm bất mãn với nữ chính Lý Viện Viện: “Cậu nói với trưởng phòng nhân sự, năng lực của Lý Viện Viện không đủ, đạo đức không đạt, đuổi việc cô ta đi. Người bên bộ phận nhân sự làm việc không tốt, đổi mới hết đi.”
“Vâng, tổng tài.”
Sau khi Ngọc Đình Đình rời giường thì Ngọc Đình Đình đã tỉnh lại. Nếu không có hệ thống hỗ trợ hạ thấp độ đau đớn, lúc này cơ thể cô nhất định sẽ bủn rủn dậy không nổi. Sau khi phân phó thư ký nam chuẩn bị bữa sáng xong, Mộ Dung Giác quay lại phòng ngủ thì thấy Ngọc Đình Đình đang bọc chăn lăn qua lộn lại trên giường.
Mày anh cau lại đi lên túm lấy góc chăn giũ khỏi người cô. Ngọc Đình Đình bị quăng ngã lên đệm giường mềm mại, vẻ mặt quẫn bách nhìn anh. Lúc ý thức được mình đang trần trụi, Ngọc Đình Đình vội vàng co chân lên, hai tay ôm ngực: “Anh làm gì vậy à?”
Mộ Dung Giác không để ý tới dáng vẻ của cô. Đêm qua là cô chủ động đó, trên người cô có chỗ nào mà anh không hôn qua, sờ qua đâu. Lúc này bầy đặt thẹn thùng.
“Mặc quần áo vào trước đi.” Mộ Dung Giác ném áo tắm dài trong tủ lên người cô: “Rửa mặt xong thì ra ăn cơm.”