Mộ Dung Giác vẫn giữ nguyên tư thế lúc mới cắm vào, ôm cô từ trong bồn tắm bước vào phòng ngủ chính, đặt cô lên giường. Đôi tay Ngọc Đình Đình ôm siết lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt vòng eo săn chắc hữu lực.
Theo động tác đi đường, gậy thịt ra ra vào vào trong lối nhỏ, cô chỉ cảm thấy cơ thể lúc này vô cùng ngứa ngáy. Không có chim lớn hung hăng thọc vào chơi cô thì bệnh này không hết được. Đến cả mấy bước đi đường thôi Mộ Dung Giác cũng bị cô dày vò nhịn không được.
Tiểu huyệt của đĩ da^ʍ này không biết cấu tạo thế nào mà lại vừa chặt vừa nóng lại còn nhiều nước. Vách động trong nếp uốn trùng trùng điệp điệp, còn có mấy viên thịt nhỏ nhô lên, lúc đâm vào rút ra cọ lên qυყ đầυ và thân gậy làm anh sướиɠ đến mức muốn thăng thiên luôn rồi.
Cuối cùng cũng tới được giường, Mộ Dung Giác nhợt nhạt đưa đẩy trong động nhỏ của cô. Anh nhìn từ trên cao xuống, thấy Ngọc Đình Đình đang tự xoa nắn vυ' bự của mình, thốt ra những tiếng rên dâʍ đãиɠ kèm theo dáng vẻ kiều mị: “Gậy thịt của anh A Giác đang ở trong động da^ʍ của em này… giỏi quá… vυ' ngứa quá à…a…a.. A Giác mau chơi em đi… động da^ʍ không đau nữa rồi, ưm…a… ngứa muốn chết… gậy thịt dài quá…. Hư… chọc vào tử ©υиɠ luôn rồi..a…a..”
Mộ Dung Giác dần tăng nhanh tốc độ theo lời mời gọi của cô, một tay bắt lấy một trái đào tiên lớn một bàn tay nắm không hết bắt đầu xoa nắn, đào tiên vừa mềm vừa trắng hồng, ngón tay anh chậm rãi vặn chặt, nhũ thịt trào ra từng kẽ tay. Ánh mắt anh đảo qua trái anh đào đang cựa quậy trên đỉnh, núʍ ѵú nhỏ xinh dựng thẳng, động da^ʍ không chút cỏ cây đang phun ra nuốt vào gậy thịt thô to của anh.
Mộ Dung Giác chỉ cảm thấy mắt mình không đủ nhìn, bên tai còn vang vọng tiếng rên dâʍ đãиɠ của cô nữa. Cơ thể đang sướиɠ rên. Thậm chí anh còn cảm thấy cưới được cô về sẽ là quyết định khiến mình sung sướиɠ nữa.
Mộ Dung Giác cúi người chặn lấy người cô, Ngọc Đình Đình ôm chặt lấy anh, cong eo phối hợp với động tác đâm chọc càng ngày càng như vũ bão. Lúc này cô đã không nói được thành lời, chỉ biết phát ra những tiếng ư ư a a đầy dâʍ ɭσạи.
Gậy thịt của anh thực sự quá lớn, còn rất dài, mỗi lần đều thọc sâu vào trong tử ©υиɠ, cảm giác tê tê ngứa ngứa tràn lan. Cơ thể cô lúc này rất mẫn cảm, cô đã triều thổi rất nhiều lần rồi, phía dưới mông đều là dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, một mảnh ướt nhẹp trơn trượt.
Mộ Dung Giác chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng thô nặng. Gậy thịt đắm chìm trong du͙© vọиɠ chỉ biết ra ra vào vào. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào gương mặt Ngọc Đình Đình, nhìn thấy cô sướиɠ tới mức híp hai mắt lại, gương mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ phấn nộn kêu da^ʍ không ngừng, đầu lưỡi hồng hồng run run, đúng là chọc người yêu thương mà.
Lúc này, nữ chính trong dị giới đã rời khỏi bữa tiệc tới tìm nam chính. Dựa theo đúng cốt truyện, Ngọc Đình Đình không đóng cửa lại. Nhìn nữ chính xuất hiện trước cửa phòng với vẻ mặt kinh ngạc, Ngọc Đình Đình xấu hổ thét lên chói tai, vội vàng vùi mặt vào ngực Mộ Dung Giác, ôm cứng lấy cổ anh.
Anh bị động da^ʍ kẹp chặt do nhận phải kinh hách, gậy thịt bị tầng tầng nếp uốn bú ʍúŧ gặm cắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng tới đỉnh điểm. Phụt phụt, từng trận bắn ra sơ tinh của mình. Cơ thể Mộ Dung Giác sướиɠ lên mây nhưng tâm trạng lại rất bực bội. Anh mới làm hơn nửa tiếng đồng hồ, còn chưa chơi đã động da^ʍ này đây này. Rốt cuộc là ai dám to gan lớn mật tới quấy rầy anh lúc này.
Mộ Dung Giác vừa xoay mặt lại đã thấy ngay thư ký ngu ngốc làm gì cũng mắc lỗi của mình. Bà mẹ nó, ngay mai ông đây sẽ đuổi việc cô ngay. Rốt cuộc là bộ phận nhân sự tìm người kiểu gì vậy. Đầu óc đã ngu thì không nói, còn làm ông đây bắn sớm nữa.
“Nhìn đủ chưa? Còn không mau cút đi!” Gương mặt vốn dĩ đỏ bừng của Lý Viện Viện trở nên trắng bệch. Cô ta vội nói xin lỗi rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Sắc mặt Mộ Dung Giác căng chặt, Ngọc Đình Đình còn đang ôm siết lấy anh. Một tay anh ôm bờ mông căng đầy của cô lên, hạ thân của hai người vẫn còn dính lấy nhau, cứ thế ôm cô đi ra cửa, khóa trái cửa lại.
Anh quay lại phòng ngủ phụ nằm xuống, giường trong phòng ngủ chính đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ của Ngọc Đình Đình và nước lạnh trên người anh mới rồi tưới ướt đẫm, không ngủ được nữa rồi. Ngọc Đình Đình giống như chú ếch xanh ghé lên người anh, cũng không dám lên tiếng nói chuyện.
Lúc này Mộ Dung Giác là một tổng tài bá đạo tỉnh táo: “Hừ, Ngọc Đình Đình, mới rồi không phải em kiêu ngạo lắm à, sao giờ lại không nói gì.” Mộ Dung Giác vừa nhào nặn mông tròn của cô, vừa trào phúng cô.
Ngọc Đình Đình chỉ xem như không nghe thấy gì, miệng mở lớn ngậm lấy núʍ ѵú của anh bắt đầu liếʍ mυ'ŧ.
“Đệt, đĩ da^ʍ em này, còn dám lộn xộn.” Mộ Dung Giác dựa người vào đầu giường, bế Ngọc Đình Đình lên, lấp kín miệng cô. Anh hôn vừa gấp gáp vừa hung ác. Ngọc Đình Đình cảm giác như không thở nổi nữa, tay lại không thành thật đi vân vê đầṳ ѵú anh.
Mộ Dung Giác cũng có qua có lại, xoa nắn núi đôi của cô. Chẳng mấy chốc chim lớn của anh lại bắt đầu hót. Nhưng anh lo lắng cơ thể Ngọc Đình Đình ăn không tiêu nổi.
“Được rồi, không chơi em nữa. Em mới lần đầu tiên, không thể dữ dội quá, nghỉ ngơi đi.” Vị tổng tài bá đạo chỉ biểu hiện sự dịu dàng với mình cô là nhược điểm mà không cô gái nào không có. Ngọc Đình Đình vốn bị anh hôn động da^ʍ đã ngứa ngáy chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ, nghe được lời này nào có chịu nghe lời. Cô bò xuống giường, kéo Mộ Dung Giác ngồi xuống mép giường, quỳ gối giữa hai chân anh, dùng tay moi một ít dâʍ ɖị©ɧ trong động da^ʍ của mình bôi lên chim lớn của anh.