Không hề ngoài ý muốn, cả hai lăn lộn đến trên giường.
Hôm nay, thế công của thiếu gia rất dữ dội và quyết liệt, vừa vào nhà đã hôn cô không thở nổi, quần áo của họ bị lột ra từng cái, anh nóng lòng cầm súng ra trận.
Trần Trình đột nhiên hỏi bên tai cô: “Uống thuốc không tốt đâu, để tôi đeo bao nhé.”
Lâm Hàng không ngờ Trần Trình sẽ hỏi cô câu này.
“Không sao.” Cô thuận thế hôn lên tai anh, “Em uống thuốc vì kinh nguyệt không đều.”
Vốn dĩ rất đều, sau khi gặp anh mới bắt đầu không đều, chủ yếu là vì em trăm phương ngàn kế muốn anh bắn vào trong.
Anh không biết em đã mộng xuân về anh bao lần, khóc la đòi anh bắn vào trong đâu.
Cô không nói với Trần Trình những gì mình thực sự giấu kín.
Sau khi người đàn ông nghe được câu trả lời, nụ hôn hung hãn từ xương quai xanh đi xuống, lưu luyến trên bầu vυ' căng tròn của cô, đến tận vùng bụng dưới mềm mại.
“Đã lâu không gặp.” Trần Trình ấn Lâm Hàng xuống mép giường, ra vẻ chào hỏi với suối nguồn.
Chỉ cần nghĩ đến có cái đầu đang nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư nhất của mình, Lâm Hàng đã thấy máu nóng sôi trào, huống chi cái đầu này còn là của Trần Trình.
Cô cảm thấy bên dưới mình ướt đẫm.
Những ngón tay lần mò khám phá hành lang chật hẹp: “Chỗ này của em ăn cái gì cũng cắn chặt như vậy à?”
“Sao lần nào anh cũng nói nhiều thế?” Lâm Hàng khóc không ra nước mắt, cô sắp chết vì xấu hổ rồi đấy.
“Để tôi làm một thí nghiệm thử xem liệu có phải nó ăn cái gì cũng cắn chặt như vậy không.”
Khi Lâm Hàng còn đang bối rối, Trần Trình đã vùi đầu vào, dùng lưỡi chạm vào tiểu huyệt nhạy cảm.
Não cô đã trống trơn.
Trần Trình đang ăn bướm nhỏ của cô.
Xúc cảm mềm mại khác xa với gậy th*t và ngón tay, sự liếʍ láp không theo kết cấu.
Đây là chúa trời của cô, đang làm ác dưới thân cô.
Lưỡi của người đàn ông vẫn đang thăm dò bên trong, tóc anh cọ vào da cô vừa ngứa ngáy vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trong kɧoáı ©ảʍ diệu kỳ, Lâm Hàng không nhịn được dang rộng hai chân ra, Trần Trình hài lòng dùng tay đỡ eo cô tiếp tục động tác.
Đột nhiên, bên dưới của cô co giật dữ dội, chỉ muốn giải phóng dòng nước ngọt ngào, cô biết mình đầu hàng rồi.
Trần Trình ngẩng đầu, chóp mũi anh còn vương vệt nước: “Bé ngoan.”
Nếu xấu hổ mà chết, thì cô đã chết nghìn lần.
Trần Trình phát hiện Lâm Hàng giỏi ăn nói, lại vô cùng nhút nhát và im lặng trên giường, khiến anh nổi ý xấu muốn cô phát ra một ít tiếng ồn.
Anh đẩy dương v*t của mình vào, Lâm Hàng vừa mới đạt cực khoái một lần, đã đủ bôi trơn, thân gậy rắn chắc thuận lợi lấp đầy Lâm Hàng.
Lâm Hàng buột giọng van vỉ.
“Lớn tiếng chút.” Trần Trình vần vò ngực sữa yêu thích của anh, đồng thời cắn khẽ vành tai Lâm Hàng.
Anh nhẫn nại khống chế sức mạnh dưới thân, ra sức hành hạ Lâm Hàng, nhằm ép cô nói những lời mình thích.
Quả nhiên Lâm Hàng lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ: “Ưm… sâu hơn nữa.”
Trần Trình lộ ra một nụ cười tà ác: “Tôi không nghe rõ.”
Lâm Hàng không chịu nổi dáng vẻ này của anh, cô la lớn: “** em mạnh lên.”
Anh cười khì tăng tốc, mỗi lần dương v*t nóng hổi va chạm lại mang theo dịch thể của hai người chảy ra.
“Lần này cô giáo Lâm không định phổ cập khoa học gì à?” Trần Trình dùng ngón tay siết đầu v* của cô.
Ngón tay anh có vết chai mỏng, mỗi khi xoa nắn núʍ ѵú mỏng manh của cô, lại mang đến cho cô một cảm giác nhột nhạt khó tả___ khiến cô càng mυ'ŧ chặt côn th*t bên dưới.
“Hzzz” Trần Trình hít một hơi, đốp mông cô ra mệnh, “Thả lỏng nào.”
Lúc này, Lâm Hàng đã sướиɠ đến ướt mi: “Anh muốn học cái gì?”
“Học___” Trần Trình giả vờ suy nghĩ, rồi đâm thật sâu, “Cách chống đối cô giáo?”
Cô nghe ra hàm ý đầy màu sắc của thiếu gia, vươn tay ôm lấy cổ Trần Trình, để anh vùi mặt vào ngực mình: “Không phải anh đang tự học sao?”
Cô có hơi hối hận vì vừa rồi bảo Trần Trình ** mạnh lên, giờ cô sắp bị giã chết rồi.
Trần Trình vô cùng hài lòng với sự chủ động của cô, nuốt một đầu v* vào trong miệng, đồng thời tay cũng không quên chăm sóc bầu ngực còn lại của cô.
“Bên kia cũng muốn.” Lâm Hàng rêи ɾỉ.
“Hả?” Trần Trình không nghe rõ.
“Em nói,” Cô lại bị lực đạo phía dưới làm điếng người, “đầu v* kia cũng muốn được ăn.”
Trần Trình bật cười: “Chiều em hết.” Anh lập tức đi chăm sóc đầu v* đáng thương bị bỏ rơi kia.
Giữa cuộc ái ân hỗn loạn, Lâm Hàng đón chào làn sóng thứ hai trong đêm nay, Trần Trình cũng phun dịch thể trắng đặc vào trong khe suối ấm áp.
Anh rút dương v*t ra mới phát hiện Lâm Hàng bủn rủn nằm ậm ừ, bèn vỗ mông cô cười nói: “Vô dụng.”
Lâm Hàng thấy anh vừa xuất tinh xong, thế mà cây súng vẫn ngẩng đầu lên.
Cô đột nhiên đè anh xuống giường, sau đó chống tay ngồi xuống dương v*t của anh, động tác uyển chuyển nhịp nhàng, làm Trần Trình không kịp phản ứng.
“Fuck.” Trần Trình chửi thề.
Anh nâng mắt liền thấy hai quả bòng nặng trĩu.
Người ngồi trên bắt đầu chuyển động, Trần Trình ôm eo cô, cười như không cười: “Cảm ơn cô giáo.”
Lâm Hàng mặt đỏ bừng.
Anh phát hiện biểu cảm của Lâm Hàng thực sự rất thú vị.
gậy th*t bị huyệt nhỏ quấn chặt, dưới động tác yếu ớt của Lâm Hàng, Trần Trình không thể không đảo ngược vai diễn, bắt đầu xỏ xuyên như vũ bão: “Cô giáo Lâm ơi, em nhấp như vậy thì đến sáng mai tôi cũng không ra.”
Lâm Hàng chỉ có thể ư hử trước sự thọc sâu rút cạn của thần khí.
Cuối cùng, khi Trần Trình bắn vào trong, còn để lại bên tai cô một câu: “Nếu muốn nằm trên thì chăm tập thể dục vào.”
Cô đã không còn sức đáp lại anh nữa.
Chỉ nhớ trước khi cô mơ màng ngủ mất, người đàn ông lại cắm dương v*t mình vào: “Ngậm lấy ngủ.”
Lâm Hàng cảm thấy hộp Pandora của Trần Trình hình như cũng mở rồi.
*
Hà Đồng – Dương Thiên Hoa