Non Nối Non Xanh

Chương 15

Lâm Hàng không ngờ ước mong Trần Trình mặc vest ** cô lại thành hiện thực nhanh như vậy.

Cô phát hiện quần áo của Trần Trình hầu như vẫn chỉnh tề tươm tất, ngoại trừ lúc vào cửa có cởϊ áσ khoác ngoài, anh chỉ cởi vài cúc sơ mi thôi.

Nhưng cô thì ngoài tuyến phòng ngự cuối cùng vẫn bị treo trên đùi, gần như tất cả đều cởi giáp đầu hàng.

Đột nhiên lại thấy hơi xấu hổ.

Lâm Hàng đành phải ân cần nhắc nhở cái đầu đang chôn trước ngực mình: “Anh có thể chú ý đến quyền lợi và nghĩa vụ tương đối không.”

Bầu ngực của cô chưa từng được bao phủ bởi cảm giác tuyệt vời và khó tả như này, khi cô nói chuyện, trong miệng tràn ra một tiếng rên khe khẽ.

“Nói tiếng người đi.” Trần Trình tiếp tục khám phá cơ thể cô gái, từ đôi vυ' mềm mại đến cái bụng phẳng lì, anh dùng cùi ngón tay vẽ những vòng tròn quanh rốn cô.

“Ý là,” Lâm Hàng nhận ra phản ứng đυ.ng chạm của làn da nhạy cảm của mình quá mức phóng đại, cảm thấy mình bị Trần Trình vừa sờ vừa hôn sắp sướиɠ điên lên được, “Sao anh vẫn ăn mặc chỉnh tề thế.”

Còn cô đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đu bám trên người Trần Trình rồi.

“À,” Trần Trình ngẩng cái đầu đang vùi trong ngực cô lên, cọ chóp mũi vào đầu v* cô, “Phải biết kiên nhẫn, Lâm tiểu thư, đừng nóng nảy quá.”

Anh với tay vào giữa hai chân Lâm Hàng, ác ý nhấn vào hạt đậu trên đó.

Như này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

“Ưm…” Cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ không thể kiểm soát nổi.

“Cô ướt quá đấy.” Giọng nói trầm ấm của Trần Trình vang lên, đưa ra kết luận.

Sau đó duỗi một ngón tay đi vào, tay kia vẫn di chuyển trên ngực cô.

“Anh mắc phức cảm Oedipus à?” (*) Lâm Hàng run rẩy hỏi, hạ thể đột nhiên bị ngón tay ra vào khuấy động đến lầy lội sũng nước, phản hồi cảm quan khiến cô bồn chồn bất an, “Cảm giác anh có mê đắm khác thường đối với bộ ngực của tôi đấy.”

(*) Phức cảm Oedipus, là một thuật ngữ được Sigmund Freud sử dụng trong học thuyết các giai phát triển tâm lý tính dục, mô tả cảm giác khao khát của một đứa trẻ dành cho người cha mẹ khác giới của chúng và cảm giác ghen tỵ, giận dữ với người cha mẹ cùng giới. Về cơ bản, một cậu bé sẽ cảm thấy mình đang phải chiến đấu với cha để có được mẹ, trong khi đó, bé gái sẽ cảm thấy mình như đang đối đầu với mẹ để chiếm được tình yêu thương của cha. Theo Freud, trẻ coi cha mẹ cùng giới tính là một kẻ thù phải chiến đấu để có được sự chú ý và tình cảm của người cha mẹ khác giới kia.

“Đó là một sự mê đắm bình thường,” Trần Trình vừa trả lời câu hỏi vừa nắm lấy tay Lâm Hàng, đan hai tay vào nhau, cùng xoa nắn bầu sữa thành nhiều hình dạng khác nhau, “Nhìn này, xúc cảm rất tuyệt.”

Hai bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập vào Lâm Hàng, cô cảm giác có luồng nhiệt khí không tự chủ được chảy ra từ lỗ nhỏ của mình.

Trần Trình bị chất lỏng ấm áp và trong suốt rót đầy cả tay.

Hai người đồng thời nhìn nhau.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Lâm Hàng chắc chắn mặt mình đã đỏ đến rỉ máu.

“Cái đó, tôi…”

Trần Trình khẳng định một câu: “Cô lêи đỉиɦ rồi.”

Lâm Hàng cũng để ý đến chiếc bọc căng phồng dưới lớp quần âu của Trần Trình.

Cuối cùng, chờ Trần Trình cởϊ qυầи áo, đỡ dương v*t tiến vào, cô đã không biết hôm nay là hôm nao.

Thiếu gia thật sự rất kiên nhẫn, màn dạo đầu đầy đủ, dùng ngón tay giúp cô cao trào hai lần, sau đó xấu hổ đến mức cầu xin anh đút vào mau.

Cảm giác có dị vật xâm nhập chỉ kéo dài trong chốc lát, theo động tác đẩy mạnh của Trần Trình, cô dần quen với cảm giác căng trướng này, nhưng vẫn cảm thấy quá kịch liệt: “Từ từ… đừng, đừng đâm…”

Trần Trình gần như đè cô xuống giường, không biết sâu cạn mà liên tục đâm vào trong, Lâm Hàng cảm thấy mình sắp phát điên trong cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này.

“Không phải cô biết ăn nói lắm à?” Trần Trình trông khá là khó xử, “Cô thuyết phục tôi đi.”

Nói xong lại tiếp tục động tác.

Lâm Hàng cảm giác thắt lưng mình sắp bị đâm gãy rồi, nhớ lúc trước Trần Trình hết gặm lại liếʍ ngực mình: “Vậy anh có thể chia chút tinh lực cho ngực của tôi không, đừng đâm sâu như thế…”

Cô bị vật cứng nóng bỏng quăng quật đến không nói nên lời, không thể hoàn thành một câu hoàn chỉnh.

“Cũng được,” Trần Trình đồng ý, ghé vào lỗ tai cô: “Chờ tôi bắn xong lần này rồi phiền cô kẹp vυ' giúp tôi ra lần nữa nhé.”

Lâm Hàng thực sự cảm thấy mình đã nhận một cú đâm sâu cả về thể chất lẫn tinh thần. Dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ ngày thường của Trần Trình tương phản quá lớn với những lời vừa chui ra từ miệng của anh.

Động tác bên dưới của anh trở nên mãnh liệt hơn nhiều.

Dựa theo những video khiêu da^ʍ đã xem trước đó, Lâm Hàng đoán rằng người đàn ông sắp xuất tinh.

“Bắn vào trong.” Cô yếu ớt nói.

“Hả?” Trần Trình đang véo eo cô.

“Tôi nói bắn vào trong,” Lâm Hàng ôm eo anh, đưa tay lướt qua bắp thịt săn chắc mịn màng của Trần Trình, “Tôi uống thuốc tránh thai rồi.”

Trần Trình nghe xong liền không khách khí bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cô.

Khi anh rút dương v*t ra, dịch thể của hai người tràn khỏi lỗ hoa của Lâm Hàng.

Trần Trình vốn muốn giúp cô lau dọn một chút, lại thấy Lâm Hàng tủi thân nâng ngực nhìn anh.

“Anh nói kẹp giúp anh mà?” Giọng cô gái truyền vào tai anh.

gậy th*t của anh nghe lời cứng lại.

Lâm Hàng quấn lấy thân gậy bằng bầu sữa ngọt lành, Trần Trình bắt đầu di chuyển, côn th*t cọ xát vào thịt vυ' trơn bóng, anh còn không quên dùng tay véo đầu v* của cô, nhuộm nụ hồng non thành màu đỏ thắm.

Cuối cùng, Trần Trình xuất tinh lên mặt cô, chất lỏng trắng đυ.c dây dính khắp nơi.

Đương lúc Trần Trình nghĩ kết thúc rồi, liền thấy Lâm Hàng thè lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vương trên mặt cho vào miệng.

*

Bốn mùa – Trần Dịch Tấn