Vốn không phải là hẹn hò, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy chứ? Cô bình tĩnh thưởng thức ly trà, ngoảnh mặt làm ngơ, rồi lạnh nhạt nói: “Em tìm anh có việc quan trọng.”
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp yêu nghiệt lại đen đi vài phần: “Người phụ nữ không hiểu tình thú.” Anh cầm lấy ly trà tu ực một cái như để hả giận, sau đó nhíu mày, ghét bỏ nói, “Đắng quá.” Rồi lại giống như con mèo chưa được thỏa mãn, miễn cưỡng mở miệng: “Nói đi.”
Anh đẩy ly trà cách xa mấy tấc. Sự thực chứng minh, yêu nghiệt và văn hóa uống trà xung khắc với nhau.
Đôi mắt lạnh nhạt hơi tối lại như màu mực, giọng nói đắng chát như vị trà cất lên: “Tối hôm đó, tại sao lại là Tả Thành mà không phải là Lâm Khuynh Nghiên?”
Người nào đó vốn đang soi vào mặt nước trên ly trà để sửa sang lại mái tóc bất chợt khựng lại, trên mặt nước phản chiếu một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc sáng lúc tối. Khóe môi anh hiện lên nụ cười lạnh, khi ngẩng đầu, biểu cảm lại trở về như thường: “Lần này Tả Thành là người đầu tư cho bộ phim, ca khúc này, chính là ký trên danh nghĩa công ty của anh ta.” Còn có một câu, mà có lẽ anh sẽ giấu trong lòng cả đời này: Ngày ấy, người hẹn Tả Thành chính là anh...
Mặc dù năm năm qua Giang Hạ Sơ đã cố trốn tránh, cố để cho tâm mình bình lặng như nước, nhưng vẫn không thể chống cự nổi nếu một mai mọi chuyện ngóc đầu trở lại. Diệp Tịch nhếch môi cười đến mê hoặc lòng người, nhưng mà nhiều hơn cả là sự chế nhạo. Yên lặng ba năm, quả thật là cũng đến lúc đập nát mặt nạ của cô rồi.
Trong đầu Giang Hạ Sơ đang chỉ chăm chăm nghĩ đến bản hợp đồng và âm hồn không tan của người nọ, dĩ nhiên không thể phát hiện ra vẻ mặt có chút thay đổi của người đối diện. Cô lo lắng hỏi: “Có thể chấm dứt hợp đồng hay không?”
“Lâm Khuynh Nghiên đã ký ca khúc chủ đề rồi.”
“Đó là tác phẩm của em mà.”
Ba năm qua, đây là lần tiên mà giọng điệu của Giang Hạ Sơ mang theo sự phẫn hận. Diệp Tịch mặt không biến sắc thu lại toàn bộ vào nơi đáy mắt, sau đó bày ra vẻ mặt đứng đắn hiếm thấy. “Cô ấy là ca sĩ mà em chọn, ca khúc này đã giao cho Lâm Khuynh Nghiên rồi.” Cuối cùng, anh nhìn vẻ mặt của cô rồi bổ sung thêm một câu: “Hiện tại, nó thuộc quyền sở hữu của Tả Thành.”
Hai chữ “Tả Thành” khiến cho bức tường thành mà Giang Hạ Sơ xây lên suốt ba năm qua đã gần như sụp đổ hoàn toàn, hiện giờ, xung quanh cô là những mảnh sợ hãi và rối loạn đang chìm nổi trôi dạt.
“Không còn biện pháp nào sao?” Trừ khi hóa thành bộ xương trắng nằm dưới lòng đất, chứ cô tuyệt đối không thỏa hiệp với người nọ.
“Trừ khi vi phạm hợp đồng.” Khóe miệng không còn nụ cười nữa, giọng nói mê hoặc dễ nghe lúc này cũng lộ vẻ trầm trọng và u ám, “Cái này phải tính toán thật cẩn thận, chưa nói đến việc sẽ vi phạm hợp đồng với Kim, nếu bây giờ em vi phạm hợp đồng này, thì con đường này có lẽ phải bắt đầu lại từ đầu rồi.”
Giang Hạ Sơ biết đây không phải lời đe dọa, nhưng cái gì cũng phải có từ bỏ mới có đạt được. Nhưng nếu như so với việc phải tiếp tục tình trạng sống không bằng chết này, thì cái gì cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể. Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu phải như vậy...”
Giang Hạ Sơ còn chưa nói xong, bất ngờ không phòng bị, bị Diệp Tịch trầm giọng ngắt lời: “Giang Hạ Sơ.” Dường như anh cũng nhận thấy giọng điệu của mình hơi quá khích, bèn dịu giọng lại: “Lý do là gì? Em không phải là người không có nguyên tắc như vậy.”
Anh gọi cả họ lẫn tên của cô, nhưng cô vẫn như ba năm qua, đeo một lớp mặt nạ không thể đâm phá.
“Nào có lý do gì chứ.” Cô cười yếu ớt, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo như những bông tuyết cô đơn.
Diệp Tịch cười lạnh, trên khuôn mặt đẹp như tranh thủy mặc xuất hiện chút mất mát: “Giang Hạ Sơ, em coi anh là đứa ngốc chắc.”
Diệp Tịch đột nhiên muốn cười, anh cảm thấy thật buồn cười: Đúng vậy, anh chính là một tên ngốc, anh dùng tâm trí để đạo diễn ra một trò hay, lúc chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa rồi lại muốn ngừng. Anh nghĩ, có lẽ là do kịch bản này đã viết suốt ba năm, cho nên đạo diễn là anh nhất thời không thể thoát ra được, đúng là kẻ đần độn.
“Về đi, ba giờ rồi.” Cô chỉ nói vậy, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ nhìn ly trà trong tay.
Một người không muốn thành thật, một người khinh thường dối trá, cho nên luôn phải lựa chọn cách thức vụng về như vậy để thoái thác.
Anh cười khổ, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ có thêm một luồng khí rét lạnh, không giống với anh lúc bình thường: “Mỗi lần em đều dùng cách này mà không thấy chán sao? Dùng thời gian để nói sang chuyện khác, sau đó thì quên luôn.” Ngay sau đó anh nhíu mày nở nụ cười, lại là vẻ phong tình khác, “Người phụ nữ không có lương tâm.”
Vẫn là yêu nghiệt quyến rũ vạn người mê, cho nên mới nói, mọi người đều có rất nhiều mặt nạ.
“Về đi.” Cô uống một ngụm trà đắng, nhưng không nhíu mày. Nước trà trong xanh, sóng mắt cũng trong xanh.
“Lại là câu này.” Diệp Tịch cũng không cử động, đôi chân dài vẫn gác lên ghế, vẻ lười nhác cũng không thu lại, chỉ có ngón tay là vẫn gõ lên mặt bàn, “Giang Hạ Sơ, em đừng nghĩ có thể dễ dàng vứt bỏ người chiến hữu này. Em còn thiếu anh ca khúc hai năm đấy.”
“Biết rồi, Lâm Khuynh Nhiên chờ anh cũng sốt ruột rồi đó.”
Lại là Lâm Khuynh Nhiên, cứ gán ghép giống như bọn họ thực sự có gì đó vậy, chẳng hiểu sao! Anh nhảy dựng lên: “Anh thật đáng đánh đòn.” Anh cầm theo kính mắt, còn “lơ đãng” làm bắn nước trà ra khắp bàn, rồi hung tợn bỏ lại một câu, “Em cũng thật đáng đánh đòn.”
Xoay người, chỉ thấy bóng dáng màu hồng thấp thoáng xa xa dưới ánh mặt trời.
Giang Hạ Sơ cười cười, lại uống thêm một ngụm trà đắng, cho dù đắng, cũng không sánh bằng sự cay đắng giữa khóe môi cô.