Loại việc kiểu như đi mua đồ ăn này chính là đang tự biến mình thành chân chạy vặt, bọn họ không nghĩ Lục Tẫn sẽ nguyện ý đi, nhưng cũng đương nhiên sẽ tự biết điều không tranh giành với anh.
Khương Địch Địch: “Vậy làm phiền hai người nha, bữa cơm hôm nay cứ để tôi làm đi.”
Tề Văn: “Để tôi giúp cô.”
Dư lại phần thu dọn chén đũa tự nhiên rơi xuống đầu Hoàng Dĩnh cùng Chu Huyền Âm.
Việc phân công nhanh chóng hoàn thành, sau khi xác nhận lại những nguyên liệu cần mua, Lâm Yến cùng Lục Tẫn đi ra ngoài.
Sắc trời có chút tối, nhiệt độ cũng đã giảm xuống mấy độ so với buổi sáng.
Bọn họ rời khỏi biệt thự, men theo lối nhỏ ra tới bên đường.
Lâm Yến lấy khẩu trang ra đeo lên: “Ở gần đây có chợ rau không?”
Lục Tẫn cầm điện thoại vuốt vuốt: “Có, cách chỗ này hai km có một chợ bán đồ ăn.”
Lâm Yến gật gật đầu: “Đi thôi.”
Cậu dùng cảm giác chỉ đại về một hướng: “Đường kia à?”
Lục Tẫn giữ chặt cậu: “Đừng nóng vội, chờ xe chút.”
Chờ cái gì xe? Vì sao phải đợi xe?
Lục Tẫn liếc cậu một cái, cười giải thích: “Chúng ta vừa đi vừa về mất bao nhiêu thời gian nha? Mua nhiều đồ như vậy, một mình tôi không cầm hết được.”
Lâm Yến sửng sốt, bật thốt lên nói: “Tôi có thể giúp anh cầm mà.”
Lục Tẫn: “Vậy không được, tôi không muốn làm khổ cậu.”
Một lúc lâu sau Lâm Yến cũng không nói chuyện, nghiêng đầu hướng bên kia.
【 Đệt? Lục Tẫn còn có cái năng lực này nha, tổ tiết mục không chịu phát cơm chó thì để ông đây tự rải? 】
【 Lâm Yến tháo khẩu trang xuống đêeee, tui muốn xem vẻ mặt của em! 】
Lâm Yến chẳng nghĩ ngợi được gì.
Sau khi bị gió thổi một lúc, cậu chợt nhớ lại: Ý Lục Tẫn là chờ xe hay chờ xe??
Nhưng vấn đề này đã không có cơ hội tiếp tục bàn bạc nữa.
Một chiếc xe điện ba bánh cuốn theo đầy bụi đất: “Két” một tiếng ngừng ở trước mặt bọn họ.
Anh trai trẻ tuổi nhe răng cười: “ Xin chào, tôi là người lái thay. Xe đã đến rồi, mong hai anh đánh giá năm sao cho chúng tôi.”
Lâm Yến: “…”
Anh trai để xe lại cho bọn họ, lấy xe đạp từ trên xe ba bánh xuống, thở hổn hển rời đi.
Lâm Yến nhìn bóng dáng anh ta, cũng không quay đầu lại mà duỗi tay kéo Lục Tẫn vẫn còn đang hưng phấn sờ đầu rồng trước xe: “ Anh mua từ bao giờ vậy?”
Lục Tẫn: “Vừa rồi đó, lúc mọi người nói muốn mua đồ ăn, tôi liền bắt đầu tìm trên mạng.”
Lâm Yến đau đầu: “Chỉ đi mua đồ ăn một lần mà anh còn mua luôn cả xe?”
Sắc mặt Lục Tẫn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Thật ra hồi nhỏ tôi có một ước mơ đó chính là có thể có được một chiếc xe ba bánh, như vậy tôi sẽ không bao giờ sợ đường quá xa, không sợ……”
Mặt Lâm Yến vô cảm ngắt lời anh: “ Từ nhỏ của anh là bắt đầu từ buổi chiều à?”
Lục Tẫn: “Sao cơ?”
Lâm Yến: “Tôi thấy lúc anh nhìn xe ba bánh hồi chiều hai mắt sáng hết cả lên.”