Lâm Yến một thân đen nhánh, trông giống như sát thủ đi nhầm vào thế giới cổ tích, hoàn toàn không ăn khớp.
Cậu trầm mặc mà vào nhà đổi giày, lúc cầm lên một đôi dép lê tai thỏ trên giá giày, như là bị phỏng, lại nhét dép lê trở lại.
【 tai thỏ thực sự có chút khiến người ta khó xử 23333】
【 trên giá giày còn có một đôi màu hoa hồng, đôi kia càng để làm khó người khác đi? 】
Rất là khiến người ta khó xử.
Lâm Yến ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm theo đôi dép lê màu sắc tươi sáng kia, lại để giày lên trên mấy cái chữ to màu trắng đang nằm đoan đoan chính chính trên mặt đất, cảm nhận được sâu sắc ác ý của tổ tiết mục.
—— Bệnh viện Thái Sơn, trọng chấn hùng phong(*).
(*)Ý nói là quật khởi trở lại
Lâm Yến nhắm mắt, không tự hỏi bao lâu, khuất nhục mà thay đôi tai thỏ.
Bốn vị khách mời vào cửa sớm hơn, từ lúc Lâm Yến bước vào đã bắt đầu chú ý đến cậu.
Chờ cậu đến gần, trừ Tề Văn đã sớm biết ba người còn lại đều giật mình không nhẹ.
Lâm Yến đứng yên, tự giới thiệu một cách ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Lâm Yến.”
Hoàng Dĩnh ôn hòa nói: “Mời ngồi, cậu có muốn uống nước không?”
Lâm Yến: “Cảm ơn, không cần.”
Lâm Yến đến trước thả rương hành lý, đặt cùng chỗ với những người khác ở một góc phòng khách.
Sau khi mọi người đến đông đủ, mới có thể bắt đầu phân phòng, hiện tại bọn họ còn cần chờ đợi một vị khách mời cuối cùng đến.
Trên tay anh xách theo túi đen lại trở thành thứ kéo chân sau, Lâm Yến vốn tính toán đặt ở trên rương hành lý, lại nghe thấy Tề Văn mở miệng: “Lâm lão sư cầm cái gì trên tay vậy?”
Lâm Yến lời ít mà ý nhiều: “Lễ vật.”
Tề Văn ánh mắt sáng lên: “Là tặng cho tôi…… Chúng tôi sao?”
Lâm Yến mới phát hiện lời cậu ta nói hơi kỳ quái.
Vốn dĩ cậu không muốn vậy, nhưng cậu thấy Tề Văn chờ mong mà nhìn mình, dường như rất muốn.
Lời Dương Thụ nói ở vang lên bên tai: Tiền tổng bảo cậu chăm sóc Tề Văn.
Lâm Yến: “Cho cậu.”
Hai quyển sách mà thôi, muốn thì cho cậu ta, vậy cũng coi như là từng chăm sóc.
Ba người còn lại ghé mắt, nhưng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi đối diện nở nụ cười gian giống như hiểu rõ.
Sau khi hỏi ra công ty của Tề Văn, lại nhìn Lâm Yến ở đây, bọn họ còn có cái gì không rõ?
Cho nên cũng không có ý muốn tranh với Tề Văn.
Sau khi Tề Văn nhận được “Lễ vật”, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi có thể mở ra sao?”
Lâm Yến: “Có thể.”
Tề Văn nghĩ thầm Lâm Yến thật là có tâm, một bên mở túi ra.
Vô số đôi mắt thấy nhìn thấy bộ dạng thật của lễ vật.
《 sổ tay biến bạn thành người có EQ cao 》, 《 người EQ cao ăn nói như vậy 》.
Tất cả yên lặng như tờ.
Một lát sau, ba người khác đồng thời ho khan cầm ly nước, giống như đột nhiên đều vô cùng khát nước.
Tề Văn mỉm cười cất sách đi, lệ rơi đầy mặt mà nghĩ: Vì sao, cậu cũng đâu phải là người không được dạy dỗ.