Nghe Hứa Nam Nam nói xong, cô ấy lập tức kịp phản ứng, đây không phải là nuôi con dâu từ nhỏ trong xã hội cũ sao? Nuôi mấy năm cho lớn, thì làm vợ người ta luôn.
“Chủ nhiệm Hứa, đây chính là bã rượu phong kiến, tư tưởng của anh chị không thể chấp nhận được. Nếu truyền ra ngoài, đừng nói tiền đồ của anh, chỉ sợ còn phải... anh đã thấy kết cục của những giai cấp tư sản và địa chủ rồi đấy”
“Đứa bé đáng chết này, mày nói linh tinh gì thế, xem tao đánh chết mày không” Lý Tĩnh vừa nghe thấy nghiêm trọng như vậy, kích động xông đến, giơ tay muốn đánh Hứa Nam Nam.
“Đồng chí Lý Tĩnh, chị muốn làm gì?!” Chu Lệ Bình tức giận đứng lên ngăn cản cô ta.
“Lý Tĩnh, dừng tay!” Hứa Kiến Sinh kéo Lý Tĩnh lại, giọng điệu cũng hơi bực bội.
Vốn là chút chuyện nhỏ, hắn ta cho rằng sẽ giải quyết nhanh chóng, làm sao bị Chu Lệ Bình nói thì lại thành bã rượu phong kiến gì đó.
Nhìn con gái sợ hãi trốn sau lưng Chu Lệ Bình, Hứa Kiến Sinh buồn bực gãi đầu: “Nam Nam, đừng sợ, mẹ con không cố ý muốn đánh con đâu, chỉ dọa con thôi”
Lý Tĩnh vừa nổi nóng, kích động ngay trước mặt Chu Lệ Bình, bây giờ bị kéo lại, sau khi lấy lại tinh thần thì sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh, cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của mình bị người ta thấy rồi, chẳng phải hình tượng tốt trước đây sẽ mất hết.
Trong lòng oán giận Hứa Nam Nam phả hỏng danh tiếng của mình, ngoài mặt vẫn dỗ dành: “Phải đó Nam Nam, vừa nãy mẹ dọa con thôi, cho nên hơi kích động. Cha con chưa từng muốn con làm con dâu nuôi từ nhỏ cho người ta, chắc chắn bà con cũng không, đó là nói chơi thôi. Để con đến nhà thợ rèn Hồ, đó là thật lòng muốn tốt cho con."
“Con không tin, bà đã bàn xong với người ta rồi, phải trả năm mươi cân lương thực, ba mươi cân khoai lang, ngoài ra còn cần hai mươi đồng nữa Hứa Nam Nam thò đầu ra từ sau lưng Chu Lệ Bình.
Lý Tĩnh nghe vậy, trong lòng hận đến mức ngứa răng, bà cụ cũng vô dụng quá, sao có thể để con bé nghe thấy những chuyện này. Chu Lệ Bình lắc đầu nói: “Tôi thấy chuyện này cũng không phải hiểu lầm, bàn xong cả giá tiền rồi, đây chính là bán trẻ con. Đây là chuyện mà xã hội cũ mới có, lại xuất hiện trong gia đình công nhân chúng ta, đúng là tạo nghiệp chướng. Không được, ảnh hưởng của chuyện này quá tệ, tôi phải báo cáo với lãnh đạo trong mỏ, xem nên xử trí chuyện này thế nào”
Hai người Hứa Kiến Sinh nghe thấy vậy, sắc mặt đều sốt ruột. Hứa Kiến Sinh nôn nóng đến mức mặt đỏ rần, lại không biết giải thích thế nào, trái lại là Lý Tĩnh mồm mép: “Chủ nhiệm Chu, theo chị nói, đứa bé còn nhỏ, lời nó nói sao có thể tính được. Hơn nữa, không phải mẹ chồng tôi chỉ mới nói thôi sao, vẫn chưa có làm, sao có thể đã khép tội được? Như vậy oan uống quá. Dù sao anh Hứa nhà chúng tôi cũng là người từng lập công trên chiến trường, một lòng một dạ vì đất nước, không hề có tư lợi. Những năm qua quản lý sản xuất trong mỏ, cũng lao tâm tốn sức, không thể vì mấy câu nói của trẻ con mà đổ oan cho anh ấy”
“Phải đó chủ nhiệm Chu, tôi thấy chuyện này vẫn cần bàn lại với chủ nhiệm Hứa” Vệ Quốc Binh đứng bên cạnh nói giúp, dù sao chuyện này do anh ấy dẫn đầu, lỡ thật sự kéo Hứa Kiến Sinh vào tù thì anh ấy cũng không yên lòng.
Dù sao làm đồng nghiệp với Hứa Kiến Sinh nhiều năm, cũng không thể trơ mắt nhìn người ta bị bỏ tù.
Thật ra Chu Lệ Bình cũng không thật sự muốn hại Hứa Kiến Sinh rời khỏi mỏ, bị phê phán. Những năm trước đây mọi người đã trải qua ngày tháng đấu tranh với giai cấp địa chủ, từng thấy tình trạng thê thảm của những người đó, tất nhiên cũng không muốn người mình quen cũng trải qua những chuyện này.
Vừa nãy nói như vậy cũng chỉ vì hơi tức giận, cũng muốn dọa Lý Tĩnh mà thôi, bây giờ Vệ Quốc Binh cho một bậc thang thì cô ấy cũng đi xuống: “Thôi, chuyện này cũng chưa xảy ra, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện.