Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 49

Làn váy của Cố Tuyết Nghi không thích hợp đi đường quá nhiều. Trừ khi có người luôn ở phía sau giúp cô xách váy.

Phong cách trang điểm của cô khí thế cường đại, hơn nữa cũng không thịnh khí lăng nhân. Nhưng lại vô cùng phù hợp để bước đi trên thảm đỏ.

Yêu cầu của Cố Tuyết Nghi đối với trang phục hiện đại cũng không cao, cho nên lúc đó không có ý kiến với đội ngũ tạo hình.

Hiện tại cô đứng ở trong khách sạn, giống như một pho tượng mỹ nhân đúc ngọc, chỉ có thể thật cẩn thận di chuyển, không nhanh không chậm.

Nhưng mà cứ như vậy, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân lại càng thêm tao nhã quý khí.

Cố Tuyết Nghi giơ tay lên, tùy ý chỉ một mâm trái cây, nói với Giang Việt: "So với dâu tây ngày đó còn ngon hơn."

Giang Việt vừa nghe thấy hai chữ "dâu tây" liền bật cười: "Yến phu nhân, món nợ này tôi còn chưa tính toán kỹ với cô."

"Hửm? Tính sổ cái gì?" Cố Tuyết Nghi nghiêng đầu.

Cổ họng Giang Việt nghẹn lại

Đột nhiên lại có một loại ảo giác lấy lớn hϊếp nhỏ.

Nhưng ngay sau đó, ảo tưởng này đã bị ấn xuống.

Mấy ngày như vậy, Giang Việt sẽ không coi Cố Tuyết Nghi là người phụ nữ điêu ngoa ngu xuẩn, càng sẽ không coi cô là một cô gái nhỏ nhu nhược.

"Yến phu nhân cứ như vậy đem Giang gia tôi cùng Yến gia cô trói lại một chỗ, tôi sẽ có chỗ tốt gì đây?" Giang Việt dừng một chút, thu lại ý cười, giọng nói trầm thấp: "Yến phu nhân, dù sao cũng phải cho tôi một chút ngon ngọt."

Cách đó không xa, mí mắt của Giản Xương Minh và Trần Vu Cẩn đồng thời giật giật.

Bọn họ không thể nghe rõ giọng nói của Giang Việt, nhưng bản thân Giang Việt đến đây cũng đã khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Nhất cử nhất động giữa Cố Tuyết Nghi và Giang Việt cũng trở nên kỳ quái.

"Ngon ngọt sao?" Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi bảo Trần Vu Cẩn đem hạng mục của Bảo Hâm chia cho anh."

Giọng điệu của cô không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút nhu hòa, thật sự cực kỳ nghiêm trang.

Giang Việt lại một lần nữa bật cười: "Yến phu nhân coi tôi là kẻ ngốc sao?"

Tay Cố Tuyết Nghi cầm đĩa hoa quả kia, quay đầu nhìn anh ta, không nói gì.

Giang Việt chậm rãi lại thu lại ý cười, nhịn không được tự hỏi, có phải là ý tứ trào phúng như câu nói vừa rồi của mình quá nồng đậm không?

Rất nhanh Giang Việt đã phản ứng lại, không đúng, lão tử mắng mình là kẻ ngốc sao? Nếu muốn trào phúng, không phải là cũng đang trào phúng chính mình sao?

Nhưng Giang Việt vẫn mở miệng, nhịn không được thay đổi phương thức: "Yến phu nhân không ngại đi hỏi Trần tổng, hạng mục kia đã lỗ bao nhiêu trăm triệu?"

"Nói mệt cũng đều là dễ nghe."

Ánh mắt Cố Tuyết Nghi lóe lên.

Là tham ô?

Là người phụ trách có liên quan của Bảo Hâm, tham tiền?

Biến dự án thành một mớ hỗn độn?

Hiểu biết của cô đối với Yến Triều không tính là nhiều, nhưng nếu có thể làm nam chủ một thế giới, lại có được thuộc hạ như Trần Vu Cẩn. Thủ đoạn của anh phải rất mạnh mẽ. Vậy tại sao lại để lại một mớ hỗn độn như vậy?

...... Là do trưởng bối để lại.

Thời điểm anh tiếp nhận, cái sạp này cũng đã thối rữa.

Đáy lòng Cố Tuyết Nghi đang suy đoán, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.

Giang Việt cũng có chút bối rối.

Giang Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của Cố Tuyết Nghi, nhịn không được nghĩ thầm, chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không hiểu mấy thứ này, Trần Vu Cẩn lừa gạt cô, cô thật đúng là đem thứ này làm ngon ngọt muốn chia cho anh ta?

Giang Việt mím môi, đang chuẩn bị nói gì đó.

Đột nhiên Cố Tuyết Nghi thản nhiên cười cười: "Giang tiên sinh sẽ cần."

Cần? Anh ta cần cái gì?

Cần hạng mục của Bảo Hâm sao?

Chó má.

Giang Việt đem hai chữ cuối cùng tự mình nghẹn ở trong lòng.

Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Trần Vu Cẩn, nói: "Mẹ nó sẽ không phải là Trần Vu Cẩn nói cái gì cô liền tin cái đó."

Nói xong Giang Việt còn nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh Trần Vu Cẩn khom lưng kéo váy cho Cố Tuyết Nghi...

Vì thế Cố Tuyết Nghi cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Vu Cẩn.

Cô đáp một tiếng: "Ừm."

Giang Việt nghe qua có chút có lệ, cho dù như thế nào thì cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Trần Vu Cẩn tên hổ mặt cười này, quả nhiên mẹ nó chỉ biết gạt người.

Trần Vu Cẩn ở bên kia cũng bị nhìn đến không giải thích được.

Giang Nhị nói cái gì?

"Giản tiên sinh, thật ngại quá, xin lỗi không thể tiếp được một chút." Trần Vu Cẩn nói xong, chuẩn bị đi về phía bên kia.