"Giang Tĩnh kia ngoài miệng đánh rắm, lại dám bàn tán chuyện của anh tôi, cho nên tôi cùng cậu ta đánh nhau. Cậu ta què rồi sao? Hay là đang nằm trong ICU nên Giang tiên sinh mới vội vàng tìm tới cửa trút giận cho cậu ta như vậy?" Yến Văn Bách cũng không chút khách khí châm chọc, kéo đầy cừu hận.
"Yến tứ thiếu!" Giang nhị ở đầu kia quát lớn một tiếng.
Cố Tuyết Nghi từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe xong toàn bộ đoạn đối thoại.
Yến Văn Bách vẫn còn quá non, hoàn toàn không có bản lĩnh xử lý phiền toái một mình.
Cô không chút nghĩ ngợi vươn tay ra: "Đưa ống nghe cho tôi."
Đột nhiên nghe thấy giọng nữ sau lưng, vẻ mặt Yến Văn Bách cứng đờ, xoay người, ống nghe trong tay càng thêm siết chặt.
Đưa cho Cố Tuyết Nghi thì có ích lợi gì?
Cô có thể xuống tay đánh Giang Tĩnh ...... Nhưng Giang nhị lại khác. Cô ... Nói không chừng cô sẽ sợ. Phải, cô sẽ sợ. Cô vừa sợ thì sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, sẽ mất mặt Yến gia.
Cậu ta chỉ là không muốn cô làm mất mặt Yến gia!
"Yến tứ thiếu." Đầu kia lại truyền ra giọng nói của Giang Nhị một lần nữa.
Yến Văn Bách đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Thiếu niên đang đứng giống như trở thành một tòa điêu khắc cứng rắn.
Cố Tuyết Nghi thấy cậu ta bất động, cũng không phí nhiều lời, trực tiếp đưa tay đoạt lấy ống nghe.
Yến Văn Bách bất ngờ không kịp đề phòng, thế nhưng không thể bắt được
.Ngược lại ngón tay bóng loáng ấm áp của Cố Tuyết Nghi lướt qua bàn tay cậu ta, cả người Yến Văn Bách đều cứng ngắc.
"Tôi là Cố Tuyết Nghi." Cô trực tiếp nói với người ở đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia dừng một chút: "Yến phu nhân, là cô đánh Giang Tĩnh?"
Sở dĩ anh ta hỏi lại một lần là bởi vì có người nói rõ ràng, Cố Tuyết Nghi đánh Giang Tĩnh. Người của Yến gia đánh người Giang gia, không bày ra bên ngoài, vậy chính là chuyện đứa nhỏ của hai nhà đánh nhau. Nhưng bày ra bên ngoài, cũng đồng nghĩa với việc ném thể diện Giang gia xuống đất, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng trách cũng chỉ trách ở chỗ này. Thế nhưng Giang Tĩnh lại nói chính mình không bị đánh.
Thời điểm để cho bác sĩ gia đình kiểm tra vết thương trên người cậu ta, trên da không có vết bầm tím rõ ràng ...
Nhưng khi dùng tay ấn vào, Giang Tĩnh lại đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đúng vậy." Cố Tuyết Nghi rũ mắt lên tiếng, không chút sợ hãi.
Giang Nhị ở đầu dây bên kia ngây ngẩn cả người.
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy mà thừa nhận?
Là nên nói cô to gan, hay là cô căn bản không đem Giang gia để vào mắt?
"Vậy tôi không thể không tới cửa bái phỏng một chút."
"Tôi đợi."
Giang Nhị nghẹn nghẹn.
Cũng không biết Cố Tuyết Nghi biểu hiện ra là trấn tĩnh thật hay là giả vờ trấn tĩnh.
Giang Nhị ở đầu dây bên kia cúp điện thoại, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút gì đó.
Rõ ràng là anh ta gọi điện thoại tới hỏi trách, nhưng làm sao mà một cuộc điện thoại gọi xong, một chút cảm xúc vui sướиɠ hết giận cũng không có?
Thư ký đợi đến khi anh ta cúp điện thoại mới khom lưng hỏi: "Ngài thật sự muốn đến Yến gia bái phỏng sao?"
"Ừm."
"Ngài thấy ba giờ chiều nay thế nào? Tôi sẽ sắp xếp lại hành trình của ngài."
"Được, ba giờ đi." Giang Nhị dập tắt điếu thuốc trong ngón tay: "Yến tổng không có tin tức gì, cũng vừa lúc nên đến Yến gia xem một chút."
Đầu này, Yến Văn Bách lại có chút kích động.
Cậu ta giữ chặt cổ tay Cố Tuyết Nghi: "Sao cô lại thừa nhận? Cô không sợ anh ta gây phiền toái cho cô sao?"
Yến Văn Bách cao chừng 1m85, Cố Tuyết Nghi không thể không ngước mắt nhìn cậu ta.
"Cho nên cậu muốn thay tôi ôm lấy?" Cố Tuyết Nghi nói: "Một roi kia không có quất vô ích. Có ý thức biết già trẻ lớn bé, biết bảo vệ người trong nhà là rất tốt. Nhưng có một số chuyện, trẻ nhỏ không thể gánh được, chỉ có thể để người lớn tới gánh."
Ai là trẻ nhỏ? Ai là người lớn?
Năm nay cô cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Trong cổ họng Yến Văn Bách có đầy lời dùng để phản bác lời nói của cô, nhưng cuối cùng chen ra, chỉ có một câu: "... Tôi không có, tôi không có ý muốn bảo vệ cô."
Cố Tuyết Nghi cũng không có ý định tranh luận với cậu ta về chuyện vô nghĩa như vậy. Cô thản nhiên đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
Yến Văn Bách nghe được câu trả lời không hề phập phồng cảm xúc của cô, đáy lòng cũng không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn có cảm giác áp lực lớn hơn.
Cô biết?
Cô biết cái gì?
Là vì cậu ta nên cô mới đánh Giang Tĩnh, nhưng quay đầu chính bản thân mình lại nói những lời như vậy, cô nghe xong trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?
Không, không phải, cậu ta quan tâm cô nghĩ như thế nào để làm gì?