Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 10

Giản gia cùng Z Đàn có quan hệ mật thiết, người nắm quyền đương nhiệm là Giản Xương Minh càng có thủ đoạn lôi đình. Giản Nhuế còn là cháu gái mà Giản Xương Minh yêu thương nhất.

Tổng giám đốc của giải trí Đại Kình là Tào Gia Diệp, là một đại lão có danh tiếng trong giới giải trí, nhưng ở trước mặt Giản gia lại có vẻ không đủ nhìn.

Tào Gia Diệp có rất nhiều tình nhân, đa số là nữ minh tinh, người mẫu nữ trong giới. Mà những tình nhân này, không ai thoát khỏi "độc thủ" của Giản Nhuế.

Tưởng Mộng sợ Giản Nhuế muốn chết.

Bởi vì cô ta cũng là một trong những tình nhân của Tào Gia Diệp. Hơn nữa một tháng trước, cô ta vừa mới mang thai đứa con của Tào Gia Diệp.

Không giữ được đứa nhỏ này, cô ta sẽ giống như những tình nhân mà Tào Gia Diệp đã từng chơi qua, không nói đến chuyện cái gì cũng không vớt được, cuối cùng còn có thể rơi vào kết cục bi thảm.

Nhưng nếu như bảo vệ đứa nhỏ này... cho dù liều mạng thì Tào Gia Diệp cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho cô ta tiền nuôi lớn đứa nhỏ. Đương nhiên so với việc cô ta dốc sức ở trong giới giải trí thì vẫn thoải mái hơn! Nếu như vận khí đủ tốt, chịu đựng được đến khi Giản Nhuế chết, có lẽ cô ta còn có thể quang minh chính đại mà làm Tào phu nhân.

Ăn vạ Yến Triều, là biện pháp mà cô ta nghĩ ra khi biết được tin tức Yến triều mất tích từ chỗ Tào Gia Diệp, khi đó linh quang chợt lóe ra.

Ba tháng trước, cô ta đến khách sạn tham gia sự kiện, tình cờ rời khỏi khách sạn một trước một sau cùng với Yến Triều.

Mấy paparazzi kia biết cô ta làʍ t̠ìиɦ nhân cho một ông chủ lớn, ngồi xổm canh cô ta trong một thời gian dài nhưng không thể thu hoạch được chuyện gì hữu ích. Chính cô ta cũng không nghĩ tới, những paparazzi kia lại cho rằng Yến Triều là tình nhân bí mật của mình.

Nhưng hiện tại, scandal bịa đặt này đã trở thành vỏ bọc tốt nhất của cô ta.

Chỉ cần chứng thực thân phận tình nhân của Yến Triều, cho dù Giản Nhuế có hoài nghi với cô ta thì cũng sẽ nể tình hai nhà Giản Yến mà bỏ qua cho cô ta.

Tưởng Mộng liếʍ liếʍ môi: "…Thật sự, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Nếu Yến Triều còn sống trở về..."

Vậy so với đắc tội Giản Nhuế, có lẽ cô ta còn thảm hơn!

"Yến triều mất tích ở châu Phi, nơi dịch Ebola đang bùng phát. Không có khả năng còn sống sót trở lại."

Tào Gia Diệp ở đầu dây bên kia chém đinh chặt sắt nói. Nói đến đây, Tào Gia Diệp cũng có chút không kiên nhẫn: "Biện pháp là cô nghĩ, hiện tại cô lại hối hận? Được rồi, nếu hối hận, vậy đem bỏ đứa nhỏ này đi."

"Không, em không hối hận. Chỉ là Cố Tuyết Nghi ... Cố Tuyết Nghi có chút không thích hợp"

"Cô ta thì có cái gì mà không thích hợp? Tức giận đến phát điên sao? Phát điên là tốt nhất. Cô ta càng phát điên, nhìn qua lại càng thật. Như vậy Giản Nhuế mới có thể không chút hoài nghi đối với thân phận của cô."

"Là điên rồi ... Nhưng mà lần này không phải là đập phá đồ cổ của Yến gia, cũng không phải là kêu gào muốn phong sát em. Cô ta sẽ đánh người..."

"Tôi còn tưởng là cái gì." Tào Gia Diệp khẽ cười nhạo nói: "Yến gia muốn thể diện. Huống chi mắt thấy Yến Triều là không về được. Nếu như cô nói cô mang thai đứa bé của Yến triều, nhất định Yến gia sẽ liều mạng bảo hộ "huyết mạch duy nhất của Yến triều". Làm sao có thể đánh đến người cô? Cô sợ cái gì?

"Nhưng Yến Văn Bách cũng không ngăn được cô ta."

“......”

"Vệ sĩ của Yến gia đâu?"

"Ngay cả Yến Văn Bách, Giang Tĩnh cũng dám đánh, vệ sĩ càng không ngăn được! Em sợ... Anh có biết cô ta cầm gì để đánh người không? Thắt lưng, còn thô dày hơn ngón tay em. Nếu cô ta đánh em, con trai của anh cũng sẽ không còn ... Anh thật sự không đau lòng sao?" Tưởng Mộng nói đến đây, vừa sợ vừa ủy khuất, lại mang theo ba phần ý tứ diễn xuất, thấp giọng khóc lên.

Tưởng Mộng biết làm việc, khóc đến nhu nhược đáng thương.

Lúc này Tào Gia Diệp mới hoãn lại miệng lưỡi, nói: "Em khóc cái gì? Chuyện này cũng không có gì lớn lao. Cô ta đánh Giang Tĩnh đúng không? Được thôi. Chuyện này anh sẽ nói cho Giang gia biết. Chờ Giang gia tìm tới cửa, cô ta cũng không có thời gian đánh em."

Tưởng Mộng thút tha thút thít mà lên tiếng, lại ôn nhu mềm giọng làm nũng vài câu cùng Tào Gia Diệp, sau đó mới cúp điện thoại.

Chờ thu hồi điện thoại di động, Tưởng Mộng lập tức thu hồi biểu tình khóc lóc.

Cô ta đưa cho tài xế một cái thẻ.

Tài xế lập tức hiểu ý gật đầu nói: "Tưởng tiểu thư yên tâm, tôi là người của Tào tiên sinh, tôi khẳng định sẽ không nói lung tung ra ngoài."

Tưởng Mộng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến này, nhất định cô ta không thể thua! Những người phụ nữ khác không thể làm được, nhưng nhất định cô ta có thể làm được!