Lục Chi Châu cầm cổ tay cô, có chút bất đắc dĩ: “Anh cũng không biết cô ấy ở đây, em cũng đâu nhắc nhở anh.”
Anh cho rằng chỉ có Tô Yểu ở đây, một mình cô ở đây, quấn khăn tắm anh còn cảm thấy bảo thủ.
“Em quên mất có anh, được chưa?” Tô Yểu bĩu môi, ngồi bên cạnh Lục Chi Châu.
Lúc đó cô đang đặt máy sấy tóc về chỗ cũ, vì vậy thuận tay mở cửa.
“Cho nên chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh, đúng không?” Lục Chi Châu đưa tay chạm cánh môi cô, dáng vẻ này của cô giống như con thỏ giận dỗi.
Tô Yểu vỗ tay anh: “Hừ, trách anh, không trách anh thì trách ai? Nếu anh không đến thì có chuyện này sao?”
“Cũng đúng, nhưng mà biết thì biết thôi, Tiêu Hách đã sớm biết chuyện này.”
“Không giống nhau.” Tiêu Hách giống trợ lý của Lục Chi Châu hơn, Lục Chi Châu có người đại diện, nhưng rất ít cảm giác tồn tại. Đạt tới độ cao như anh đã không cần người đại diện chỉ đạo công việc.
“Có cái gì không giống nhau.” Lục Chi Châu đưa tay ôm eo cô: “Đều giống nhau.”
Tô Yểu cắn môi, còn muốn nói gì nữa nhưng lúc này điện thoại vang lên, Lưu Di gửi Wechat: [Vừa rồi là muốn nói với em, tạo hình của em hot rồi, tự mình lên Weibo xem đi.]
“Hot rồi? Được nha, có vẻ Yểu Yểu nhà chúng ta còn giỏi hơn anh.” Lục Chi Châu tựa vào vai cô cười khẽ.
Tô Yểu còn chưa xem qua, đăng nhập Weibo, thấy chị Lưu giúp cô chuyển tiếp Official Weibo của “Độ Tiên”, ảnh chụp của cô ở vị trí thứ tư, là nữ hai, liếc mắt một cái, đại khái là bởi vì trang điểm nên quả thật rất bắt mắt, trang điểm tông màu tím, long lanh kiều diễm.
Bình luận bên dưới đều là chờ mong Lục Chi Châu, hiển nhiên là khống bình. Đối với phim “Độ Tiên” này mà nói, Lục Chi Châu là át chủ bài, bị khống bình bình luận cũng bình thường, nếu không khống mới là lạ.
Kéo xuống thật nhiều bình luận bên dưới mới thấy khống bình của Tô Mạn, những người khác trên cơ bản không có.
Trong giới giải trí bây giờ là như thế này, về cơ bản, dưới Official Weibo của bộ phim, nếu có thể khống bình thì sẽ chỉ có nam nữ chính, còn nam chính hay nữ chính hơn thì phải xem năng lực của người hâm mộ.
Người hâm mộ Lục Chi Châu nổi tiếng là “nhiệt tình”.
Cô về lại Weibo của mình mới thấy một số lời khen ở phía dưới.
Ngủ thϊếp đi: [Đẹp quá, cảm giác giống như Lang Dao trong tưởng tượng của tôi, chị gái cố lên!]
Tốc độ lên xe: [Yểu Yểu xông lên, mong chờ Lang Dao!]
Sao là nhân chứng của trăng: [Từ Official Weibo đến, cảm giác ngoại trừ Viêm Hoa thì chỉ có Lang Dao tương đối phù hợp, nữ chính có chút không phóng khoáng.]
Phía dưới bình luận này có rất nhiều người trả lời, có người tán thành, cũng có người mắng chửi. Từ trước đến nay, Weibo của Tô Yểu có rất nhiều fan của Tô Mạn. Có một câu nói rất hay, antifan còn cố gắng hơn fan, một câu “cay” như vậy, hiển nhiên sẽ gây war.
Tô Yểu nhấn vào hot search, chỉ riêng bộ phim “Độ Tiên” đã chiếm bảy, tám hot search, mà cô cũng may mắn có một hot search ở vị trí khoảng bốn mươi, hẳn là do công ty mua.
Nhấn vào thấy lời khen ngợi cũng rất nhiều, có không ít từ account marketing.
Có lời khen ngợi cũng có lời chê bai, tốt xấu cũng tồn tại.
Tô Yểu mặt không chút thay đổi lướt xuống, bỏ qua mấy Weibo nói cô cọ nhiệt độ, lớn lên xấu xí.
“Đừng xem nữa, trên mạng cái gì cũng nói được, càng nổi tiếng, người mắng em càng nhiều, càng là flop lại càng được thương yêu.”
Lục Chi Châu rút điện thoại của cô, tuy rằng anh đã sớm thích ứng với những điều này nhưng thấy có người nhục mạ Tô Yểu, anh vẫn không chịu nổi.
Tô Yểu nhìn anh, cười nói: “Anh cảm thấy em sẽ khó chịu sao? Em thực sự cảm thấy rất tốt. Trước đây mỗi lần em đăng Weibo, phía dưới rất nhiều người mắng em, em sẽ mở trang cá nhân của họ, phát hiện ra hầu hết đều là fan của Tô Mạn, bây giờ tốt xấu gì cũng có người qua đường nói chuyện với em, em rất hạnh phúc.”
“Em còn rất biết cách tìm vui vẻ trong đau khổ đấy.”
“Không phải đâu, nếu chỉ là khán giả của em mắng em, nói diễn xuất của em kém, diễn xuất khó coi, vậy em thật sự sẽ buồn một chút. Nhưng nếu nói em cọ nhiệt độ, điều mà em chưa từng làm thì có cái gì phải khổ sở. Em luôn cảm thấy rằng nền tảng của cuộc đời một diễn viên là vai diễn và khi em diễn từ vai này đến vai khác, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Những lời này hơi quen tai.” Lục Chi Châu nhíu mày.
“Đây là những lời anh từng nói.” Tô Yểu hôn lên môi anh.
Khi đó Tô Yểu còn chưa vào giới giải trí, còn Lục Chi Châu cũng chưa đạt tới độ cao như bây giờ. Thời điểm đó, Lục Chi Châu xem như mới ra đời, nhiều người muốn chèn ép anh, muốn đề phòng anh bạo. Cho nên hai năm đó, anti-fan của anh rất nhiều, nhìn bề ngoài, gần như ai cùng muốn nhắm vào anh.