Lưng Tô Yểu chợt lạnh lên, ý thức được điều gì đó, cô lui về phía sau một bước: “Rầm——” một tiếng, đóng cửa lại.
Sau đó, Tô Yểu quay đầu lại nhìn Lục Chi Châu ngơ ngác.
Mà Lưu Di ngoài cửa suýt nữa bị cánh cửa đập trúng, may mắn vừa rồi không tới quá gần.
Thế nhưng, vì sao trong phòng Tô Yểu lại có một người đàn ông, mà người đó lại là Lục Chi Châu?
Lưu Di dụi dụi mắt, cô ấy thật sự không nhìn nhầm sao?
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp!” Giờ phút này ngoại trừ “mẹ kiếp” ra thì không còn từ ngữ nào có thể biểu đạt sự kích động của Lưu Di.
Ôi trời! Tô Yểu và Lục Chi Châu vậy mà... Chao ôi, cô ấy đã bỏ lỡ điều gì chứ!
Kinh ngạc một lúc, Lưu Di lập tức che miệng lại, không thể quá kích động, lỡ như bị người ta biết thì làm sao bây giờ, phải giữ bí mật!
Tuy rằng Lưu Di rất muốn mắng Tô Yểu một trận, chuyện lớn như vậy mà lại giấu cô ấy nhưng Tô Yểu giấu hẳn là không muốn bị người khác biết, cho nên Lưu Di xoa mặt, điều chỉnh lại biểu cảm, mặt không chút thay đổi rời khỏi “chốn thị phi”.
Nhưng đầu óc Lưu Di vẫn còn lộn xộn, cho nên Tô Yểu có thể đến Truyền thông Chúng Ngu không phải là do Diệp Thành Duy mà là Lục Chi Châu?
Theo người trong ngành, quan hệ giữa Diệp Thành Duy và Lục Chi Châu rất tốt. Nhìn dáng vẻ Lục Chi Châu xuất hiện trong phòng Tô Yểu, khẳng định là một đôi, mà Diệp Thành Duy ra mặt giúp Tô Yểu, cùng lắm là bởi vì Lục Chi Châu.
Hình như mấy ngày đó Lục Chi Châu ở nước ngoài, lướt Weibo còn thấy ảnh chụp ngoài sân bay.
Vậy còn hợp đồng nhân vật Lang Dao trước kia của Tô Yểu và chuyện Tô Mạn mất hợp tác, những thứ này đều là do Lục Chi Châu ở sau lưng giúp Tô Yểu sao?
Lưu Di cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, vội vội vàng vàng trở lại phòng mình, tựa vào lưng cửa điều chỉnh lại biểu cảm.
Những gì Lưu Di nhìn thấy tối nay không khác gì như thấy sao Hỏa đâm vào Trái Đất.
Thật kỳ diệu.
*
Tô Yểu nhìn Lục Chi Châu, Lục Chi Châu nhún nhún vai, lấy áo ngủ trong vali mặc vào.
Tô Yểu nhìn anh chậm rãi mặc quần áo, bước vài bước đi tới, tức giận túm lấy quần áo của anh: “Sao anh lại đi ra ngay lúc này?”
“Anh đâu có biết là có người.” Lục Chi Châu chỉnh lại vạt áo.
“Vậy tại sao anh không mặc quần áo rồi hẳn ra ngoài!” Trái tim nhỏ bé của Tô Yểu muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chuyện giấu diếm lâu như vậy, thế mà dễ dàng bị bại lộ đến thế!
Cô sắp sợ chết khϊếp.
“Bộ đồ ngủ anh lấy vừa rồi bị ướt nên không mặc, dù sao Lưu Di cũng không phải người ngoài, biết thì biết thôi.” Lục Chi Châu hoàn toàn không cảm thấy anh làm sai điều gì, nếu biết thì tốt hơn, không cần phải giấu giếm.
Tô Yểu hít sâu, cố gắng ổn định tâm trạng của mình, những vẫn cảm thấy tức giận, hung hăng đấm một đấm vào ngực anh: “Anh lập tức trở về phòng anh ngay.”
“Không đi, tắm cùng đã tắm rồi, hôm nay anh phải ngủ ở đây.” Lục Chi Châu ngồi trên mép giường.
“Không được, anh nhất định phải về, lỡ như ngày mai bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!” Bị Lưu Di nhìn thấy thì không sao nhưng nếu bị những người khác nhìn thấy thì lớn chuyện.
“Ngày mai nói sau.” Lục Chi Châu cầm điện thoại, bày ra tư thái “bất động”.
Tô Yểu tức giận kéo bả vai anh, muốn đẩy anh ra ngoài.
Lục Chi Châu bất động, cười: “Yểu Yểu, anh cảm thấy lúc này em không phải nên đuổi anh đi, mà là nên giải thích với Lưu Di một chút.”
Lời này của anh còn có chút ý tứ vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Tô Yểu hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn không phải đều tại anh!”
Nói đến đây, Tô Yểu cũng mặc kệ anh, tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Lưu Di.
Lưu Di còn chưa hoàn hồn, trực tiếp để cho cô nghỉ ngơi thật tốt trước, hôm khác lại nói chuyện này.
Tuy rằng Lưu Di rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng rất hiển nhiên, cô ấy sợ mình thoáng cái biết quá nhiều sẽ không ngủ được.
Cô ấy vẫn cho rằng Tô Yểu là cô gái nhỏ cha không thương, mẹ không yêu.
Kết quả lại lẳng lặng ôm lấy đùi to nhất làng giải trí? Respect!
Xem ra là cô ấy nhìn lầm, Tô Yểu đâu phải là cô bé đáng thương, rõ ràng chính là đỉnh lưu đặt trước, có Lục Chi Châu ở bên cạnh chỉ đạo, trở thành ảnh hậu là chuyện sớm muộn.
Trong lòng Lưu Di đột nhiên dâng lên cảm giác tràn đầy sức sống, phảng phất cảm thấy mình có thể dẫn dắt một ảnh hậu.
“Đều trách anh, đều trách anh, chị Lưu không thèm để ý tới em.” Tô Yểu đập Lục Chi Châu. Thật là, đây là phòng đơn, ngoại trừ phòng tắm thì không có chỗ nào khác để giấu người, vậy mà anh lại đi ra đúng lúc như vậy.
Cũng may là Lưu Di, nếu như là người khác thì Tô Yểu càng không biết nên làm gì bây giờ.