Cô phải cố gắng hơn nữa, diễn tốt từng vai diễn để sau này có thể tự gánh vác mọi chuyện, không cần chuyện gì cũng phải dựa vào Lục Chi Châu.
“Đã xong hết rồi đúng không?” Diệp Thành Duy phủi bụi không tồn tại trên đầu gối.
“Vâng, đã xong rồi.” Tô Yểu gật đầu.
“Vậy thì đi thôi, Tiểu Chu, văn phòng của ông cũng quá nhỏ rồi, hoàn cảnh bình thường, vậy tôi không ở lại nữa.” Diệp Thành Duy đứng lên.
Tổng giám đốc Chu cười một cách lúng túng, không biết nên tiếp lời thế nào, văn phòng của ông ta làm sao có thể so sánh với văn phòng của Diệp Thành Duy.
Diệp Thành Duy cũng không định nghe câu trả lời của ông ta, trực tiếp rời đi, tổng giám đốc Chu đuổi theo, còn phải cung kính đưa người ra ngoài.
Ở đại sảnh dưới lầu, đúng lúc gặp Đỗ Miểu đến công ty. Cô ta nghe Tào Bồi nói Diệp Thành Duy tới, hình như là tới giúp Tô Yểu nên muốn đến xem, ai biết lại đυ.ng phải, còn thấy tổng giám đốc Chu đối xử với Diệp Thành Duy giống như thấy tổ tông mà cung kính.
Cơ hội tốt như vậy, Đỗ Miểu vuốt tóc chủ động tiến lên: “Tổng giám đốc Diệp, đã lâu không gặp.” Trước đó cô ta và Diệp Thành Duy từng nói chuyện trong một bữa tiệc, lúc đó cô ta còn mua không ít bản thảo đẻ khoe khoang.
“Ai đây?” Diệp Thành Duy nghiêng đầu nhìn Tô Yểu một cái.
Tô Yểu còn chưa kịp mở miệng, Lưu Di đã giành nói: “Tổng giám đốc Diệp, đây là Đỗ Miểu, chính là nghệ sĩ cướp đại ngôn của Yểu Yểu.”
Tổng giám đốc Chu và người bên phía đại ngôn khó xử. Lưu Di cũng không ngại làm xấu mặt Đỗ Miểu, năm lần bảy lượt cướp đồ của Tô Yểu, cho cô ta mất hết mặt mũi.
Diệp Thành Duy cũng là cáo già, Lưu Di vừa nói như vậy thì liền thấp giọng cười: “Thứ Tô Yểu không cần lại có người muốn cướp. Tiểu Chu, chế độ công ty các ông không được nha, nội bộ còn cạnh tranh ác ý sao?”
Sắc mặt Đỗ Miểu nhất thời tái nhợt, Diệp Thành Duy nói cô ta cướp thứ Tô Yểu không cần, mất mặt.
Cô ta hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Diệp, không phải như vậy.”
“Tôi nói chuyện với cô sao?” Diệp Thành Duy cau mày, liếc cô ta một cái: “Cô là cái gì mà dám mở miệng?”
Một cái liếc mắt kia làm cho trái tim Đỗ Miểu co rụt lại, cắn chặt răng mới không lộ ra vẻ khϊếp sợ, ánh mắt Diệp Thành Duy quá dọa người, giống như ác ma.
Lúc trước, cô ta nhiều lần thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Thành Duy, dáng vẻ bình dị gần gũi, thật không ngờ Diệp Thành Duy còn có mặt này.
Khó trách từng có người nói Diệp Thành Duy là hổ cười, cười càng nhiều, sau lưng tính kế càng tàn nhẫn.
Tổng giám đốc Chu vừa nhìn thấy, vội vàng kéo Đỗ Miểu ra: “Tổng giám đốc Diệp, thật ngại quá, khiến ngài chê cười rồi, cấp dưới không hiểu quy củ, mạo phạm ngài.”
“Tôi cũng không sao, chỉ là xem ra Tô Yểu ở công ty các ông chịu không ít uất ức nhỉ, thật đáng thương.” Diệp Thành Duy nói xong câu đó cũng không dừng lại: “Tiểu Chu, không cần tiễn tôi nữa đâu, có thời gian thì đi quản cấp dưới không hiểu quy củ đi.”
Diệp Thành Duy và Tô Yểu rời khỏi công ty, qua vài phút, cả đại sảnh vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Bất cứ ai nghe thấy những lời này đều hận không thể bịt chặt tai lại.
Đỗ Miểu là nhất tỷ được coi trọng nhất Giải trí Thông Thị, là người của tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Chu cũng phải nâng đỡ, ai dám nói Đỗ Miểu như vậy chứ, vừa rồi tổng giám đốc Diệp nói không chút khách khí.
Chắc Đỗ Miểu tức chết.
Diệp Thành Duy vừa đi, Đỗ Miểu hất tay tổng giám đốc Chu ra, không chịu buông tha: “Tổng giám đốc Chu, bọn họ nói vậy là có ý gì.”
Tổng giám đốc Chu thở phào nhẹ nhõm, có thể coi như là tiễn được pho tượng Đại Phật này đi rồi.
Ông ta nhìn thoáng qua Đỗ Miểu: “Đỗ Miểu, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Vừa rồi Diệp Thành Duy lên mặt giúp Tô Yểu, ông ta và những người bên đại ngôn đều mất mặt. Đỗ Miểu từng bắt nạt Tô Yểu này, sợ cũng không sống yên ổn.
Hiện tại còn không rõ tình huống, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
“Ai, tổng giám đốc Chu.” Đỗ Miểu nhìn tổng giám đốc Chu rời đi, dậm chân, nhìn lướt qua những người xung quanh, cũng bước nhanh rời khỏi, cô ta còn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.