Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 49: Tình cảm càng ngày càng tốt

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo giống như cảnh xuân tháng ba, Nam Cung Vũ Huyên vẫn là đáng yêu ngọt ngào như vậy.

Đôi mắt đen láy sáng long lanh, trong suốt giống như suối tiên chốn Bồng lai tiên cảnh, không hề dính một chút bụi bặm nào, thuần khiết không tì vết khiến cho tim người ta đập nhanh.

Ánh mắt thản nhiên mà bình tĩnh, giống như hai việc”Thức ăn cho heo” cùng với”bỏ chút đồ đặc biệt vào mỹ thực” không hề có một xu liên quan tới nàng, nàng không hề biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, mấy người đang ngồi đều chịu sự hãm hại của nàng.

Đương nhiên đều biết rõ khi đối mặt với nàng, trăm ngàn lần không thể tin tưởng biểu hiện bên ngoài, bằng không thì sẽ hi sinh anh dũng!

Nhưng mà những người đang ngồi ở đây không có ai ngốc cả, tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng vẫn giả bộ như không biết chuyện gì, đều khẽ gật đầu cười với nàng.

Bọn họ không phải không dám”tranh luận” cùng nàng, chỉ là ở trong lòng có một cảm giác kì lạ.

Cho dù nàng hạ độc gϊếŧ chết bọn họ, có lẽ bọn họ cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.

“Tiểu nha đầu, muội ăn chưa?”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười yếu ớt nói.

Không phải là muội ấy chỉ lo trừng phạt bọn họ mà cơm cũng chưa ăn đi?

“A?”

Cơ bản là Nam Cung Vũ Huyên cũng không dự đoán được là bọn họ sẽ phản ứng bình tĩnh như thế, cũng không dự đoán được Hiên Viên Nhược Ngôn sẽ hỏi như vậy, nhưng chợt phản ứng lại đây:

“Ừm, ăn.”

Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười ngọt ngào, gật gật đầu.

Bây giờ nhìn nàng ở bên ngoài hết sức bình tĩnh, nhưng mà trong lòng lại sóng trào mãnh liệt.

Nàng không tin bọn họ sẽ không đoán được là nàng âm thầm mệnh lệnh mang đồ ăn lên cho bọn họ khác thường một chút, nhưng mà vì sao lại vẫn còn đối xử với nàng tốt như vậy?

Rõ ràng nên quát nàng a!

Vốn dĩ nàng cũng đã chuẩn bị tốt kế sách để đáp lại, nhưng mà tình huống hiện tại cùng với trong tưởng tượng của nàng lại khác nhau một trời một vực.

Nếu là bọn họ lý luận cùng nàng, trách cứ nàng, thì nàng có thể đúng tình hợp lý mà tính toán sổ sách lúc đầu, nhưng mà bọn họ phản ứng như thế này thì nàng phải phản ứng lại như thế nào mới tốt?

Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn mờ mịt.

“Thật sự đã ăn?”

Thượng Quan Tuyệt Trần nghi ngờ kết quả mà Nam Cung Vũ Huyên nói, mở miệng hỏi:

“Ăn cái gì?”

Tiểu nha đầu lừa đảo này, tuy rằng đối với bọn họ luôn thành thật nhưng mà ở phương diện này nàng nói dối rất tốt!

“Ăn giống các huynh a.”

Nam Cung Vũ Huyên còn đang suy nghĩ vì sao mà bọn họ lại bình tĩnh như thế, cho nên bản thân nàng nói cái gì nàng cũng không biết.

“Giống như chúng ta?!”

Chuyện này bảy vị mỹ nam không thể giữ bình tĩnh nổi.

Bảy giọng nói khác nhau đồng thời nâng cao âm lượng.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên bị âm thanh lớn bất thình lình của bọn họ khiến cho kinh ngạc một chút, hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của bản thân:

“Ừm.”

Gật gật đầu, Nam Cung Vũ Huyên vẫn thừa nhận.

Bởi vì nàng biết, dù sao đều đã vô tình nói ra, nếu như phủ nhận, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.

Cho nên, liền lười không phí sức để đi phủ nhận, còn không bằng sảng khoái thừa nhận.

Lúc trước nàng quyết định muốn”Khiển trách” bọn họ một chút, trong lòng vẫn rất đau.

Cho nên, khi một bàn mỹ thực bày ra trước mặt nàng, nàng không có một chút khẩu vị gì, ngược lại giống như đầu bị lừa đá, chạy đi ăn”Thức ăn cho heo” giống như bọn họ.

Hô!

Thật không biết thật sự khiển trách bọn họ hay là tự trừng phạt chính bản thân nàng!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên không biết làm sao.

“Huyên Nhi, làm sao mà muội có thể ăn mấy thứ này?!”

Mặt Tư Không Huyền Dịch bình tĩnh nói.

Đồ khó ăn như thế làm sao mà nàng có thể nuốt xuống?

“Không phải các huynh cũng ăn sao?”

Nam Cung Vũ Huyên dịu dàng cười, tầm mắt đảo qua bảy vị mỹ nam đang ngồi:

“Vì sao không trách muội?”

Trầm giọng hỏi ra vấn đề nàng đang rối rắm.

“…”

Các vị mỹ nam mặt đen sững sờ, nhưng lại chợt khôi phục lại bình thường.

Vì sao không trách muội ấy?

Vấn đề này nhưng thật ra hỏi khó bọn họ.

Chính bản thân bọn họ cũng không biết vì sao lại sẽ không trách muội ấy, bởi vì dựa theo tính cách của bọn họ thì bọn họ chỉ là phản ứng theo trái tim mà thôi.

Rốt cuộc là vì sao, thật sự bọn họ cũng không biết.

“Ha ha, có cái gì đáng trách? Dù sao thì ăn cái này cũng không chết người, hơn nữa ăn mãi sơn hào hải vị rồi giờ ăn một chút đồ ăn bình thường mới đúng.”

Đông Phương Dật Hàm chẳng hề để ý đáp.

Nếu như nói người tỉnh nhất trong bảy người thì phải nói là hắn – Đông Phương Dật Hàm.

Tuy rằng hắn không biết cụ thể nguyên nhân vì sao sẽ không trách muội ấy, nhưng mà hắn cũng lờ mờ biết được chỉ cần là việc mà muội ấy làm, cho dù là tốt hay là xấu, thì mặc kệ là ai trong số bọn họ đều không hề có suy nghĩ trách cứ muội ấy.

Bởi vì, là muội ấy.

“Nhưng mà…”

Nam Cung Vũ Huyên nhăn mày đẹp, còn muốn nói gì nữa, nhưng mà lại bị Quy Hải Lộng Nguyệt chen ngang.

“Tiểu Huyên Nhi, huynh nói cho muội biết, chúng ta ăn cái quái gì không quan trọng, nhưng quan trọng là, từ nay về sau không cho phép muội đối xử như vậy với bản thân nữa!”

Mấy vị mỹ nam còn lại nghe những lời này của Quy Hải Lộng Nguyệt, cũng cùng nhau gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bọn họ, một đám đều là đại nam nhân, da dày thịt béo, ăn có chút khổ không có việc gì!

Nhưng mà muội ấy giống như tiểu nữ oa được làm bằng thủy tinh ở trong mơ, cho dù là chạm nhẹ, bọn họ cũng sẽ sợ hãi bị vỡ.

Nhưng mà bản thân muội ấy thì tốt rồi, luôn luôn không biết yêu quý bản thân.

Đây không phải là thử thách năng lực thưa nhận của trái tim bọn họ hay sao?

“Ồ, đã biết đã biết.”

Tuy rằng trong lời nói của Nam Cung Vũ Huyên thể hiện sự không kiên nhẫn, nhưng mà chỉ có trong trái tim nàng biết rõ, bây giờ nàng giống như đang được ăn mật, ngọt đến tận tim.

Không phải là nàng không yêu quý bản thân mà là bọn họ quá lo lắng yêu thương nàng.

Cảm giác được yêu thương, quý trọng như vậy thật sự rất tốt.

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên tràn đầy hạnh phúc.

“Ngoài miệng nói biết, nhưng mà trong lòng có thật đã biết?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nghi ngờ mở miệng.

Mà mấy vị mỹ nam còn lại cũng đồng lòng mà gật đầu.

Rất rõ ràng, bọn họ có nghi ngờ lớn đối với danh dự của người nào đó!

“Hì hì, đương nhiên biết nha!”

Nam Cung Vũ Huyên cười ngọt ngào, sau đó xấu xa nhìn các vị mỹ nam:

“Bởi vì muội biết, nếu như muội chịu khổ, thì các huynh sẽ đau lòng! Ha ha ha…”

Nói xong, liền hả hê nhìn một phòng mỹ nam có khuôn mặt lúng túng, cười lớn lên.

Có người đau lòng, thật sự rất tốt.

Tuy rằng trước kia bọn họ cũng rất yêu chiều nàng, nhưng mà không có đến tình trạng này.

Bây giờ theo thời gian trôi qua, sự cưng chiều của bọn họ đối với nàng chỉ có tăng chứ không có giảm.

Nếu như vài ngày nữa, chẳng phải lại có nhiều thêm hay sao?

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên tràn ngập chờ mong đối với tương lai.

“Khụ khụ, huynh sẽ không đau lòng!”

Đông Phương Dật Hàm ho nhẹ hai tiếng, phủ nhận.

Tuy rằng phủ nhận nhưng mà rõ ràng, lời phủ nhận không hề có sức thuyết phục.

Thật ra không thể trách hành động của Đông Phương Dật Hàm không tốt.

Bởi vì, nếu như một người nói trái lương tâm, cho dù người đó có hành động như thế nào thì chỉ cần là người hiểu biết hắn đều có thể nhận thấy manh mối.

Mà mọi người ở đây, không ai là người xa lạ với Đông Phương Dật Hàm.

Mặc kệ là cùng một chiến tuyến hay là khác chiến tuyến, đều là người quen của hắn.

Cho nên, đương nhiên là có thể nghe ra lời phủ nhận của hắn bất lực cỡ nào.

Mọi người liếc mắt nhìn Đông Phương Dật Hàm nói một đằng làm một nẻo, như có như không ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

“…”

Đông Phương Dật Hàm dường như vô tình gục đầu xuống, giả vờ như không phát hiện ánh mắt khinh bỉ của mọi người.

Hừ!

Nói dối thì thế nào?

Hắn đã hạ quyết tâm kiên trì nói dối đến cuối cùng!

Nói cách khác, không thì nhóc con kia lại không biết hả hê bao nhiêu lâu!

“Ta sẽ đau lòng! Cho nên Huyên Nhi, muội nhất định nhớ kỹ lời nói của muội hôm nay!”

Vẻ mặt Tư Không Huyền Dịch hết sức nghiêm túc nói.

“Ừm!”

Nam Cung Vũ Huyên gật đầu thật mạnh.

“Huynh cũng vậy.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên, tiếng nói ôn hòa, dịu dàng lan tỏa.

“Hắc hắc!”

Tươi cười trên mặt của Nam Cung Vũ Huyên càng thêm rạng rỡ.

“Hừ! Đau lòng đồ không lương tâm này, còn không bằng đau lòng chính mình!”

Ngay khi đang ấm áp, một câu nói không hợp hoàn cảnh truyền ra.

Tây Môn Vân Ảnh ỉu xìu tựa vào khung cửa của phòng hắn, vẻ mặt ai oán nhìn đám đông bao vây Nam Cung Vũ Huyên.

Chết tiệt!

Khiến cho hắn sắp tàn hơi đến nơi rồi!

“Vân Ảnh ca ca ~, huynh giải quyết xong rồi?”

Mắt to của Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe nhìn Tây Môn Vân Ảnh, dùng tiếng nói trong veo quan tâm hỏi.

Không hề để ý một chút nào đến ánh mắt ai oán của hắn.

“Hô!”

Tây Môn Vân Ảnh thở mạnh ra một hơi, buồn bã ỉu xìu nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“May mắn nhóc con này còn có một chút lương tâm, không thật ra tay độc ác, bằng không thì huynh mất đi nửa cái mạng.”

Muội ấy bỏ thuốc không nặng, giải quyết một lần rồi không phải giải quyết nữa.

Vốn dĩ thuốc xổ, thì phải kéo dài đến tận tối, nhưng lần này hắn lại dễ dàng như vậy qua cửa.

Hắn cũng không cho rằng là do hắn có thiên phú dị bẩm, cho nên có năng lực kháng cự với thuốc xổ này.

Cho nên, nguyên nhân duy nhất chính là muội ấy bỏ ít thuốc.

“Ôi ~!”

Nam Cung Vũ Huyên đi đến bên cạnh Tây Môn Vân Ảnh, đôi tay nắm lấy tay áo của hắn đung đưa, sau đó thật thật giả giả làm nũng nói:

“Vân Ảnh ca ca ~, thật sự xin lỗi ~! Muội biết sai lầm rồi, huynh liền đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho muội nha ~!”

Nói xong, còn tặng thêm một nụ cười thật tươi.

“Ha ha ——!”

Tây Môn Vân Ảnh bị dáng vẻ thật thật giả giả cầu xin tha thứ này của nàng khiến cho buồn cười, không biết làm sao lắc đầu:

“Muội a!”

Nói xong đã đem bàn tay nhỏ bé của nàng đang kéo tay áo hắn nắm lấy, một đôi mắt màu xanh đào hoa nhìn thẳng nàng:

“Cho đến bây giờ vốn dĩ cũng không nghĩ đến việc trách muội, nhưng mà muội phải bồi thường cho huynh mới được, dù sao thì chỉ có huynh là thảm nhất ~!”

Nửa câu đầu nói giọng điệu còn tốt, nhưng mà nửa câu sau lại có dáng vẻ của một con sói xám dụ dỗ dê con.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn cặp mắt màu xanh lục, sững sờ trong chớp mắt.

Trong đôi mắt màu xanh lục bích, nàng nhìn đến không biết bao nhiêu thứ, bao nhiêu bao dung, bao nhiêu cưng chiều, bao nhiêu chăm chú, bao nhiêu triêu đùa, nhưng duy nhất không nhìn thấy trách cứ.

“Huynh thảm nhất không phải là do huynh tự tìm!”

Nhìn thấy Nam Cung Vũ Huyên im lặng trong nháy mắt, Tư Không Huyền Dịch nóng vội, đưa tay bắt lấy tay của Nam Cung Vũ Huyên từ tay của Tây Môn Vân Ảnh ra.

Thoạt nhìn thì cảm giác như lực rất lớn nhưng mà hắn dùng sức lại hết sức đúng mực, sẽ không làm nàng bị đau.

Hiên Viên Nhược Ngôn, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Đông Phương Dật Hàm cũng không biến sắc di chuyển một chút, vừa vặn ngăn cản ánh mắt của Tây Môn Vân Ảnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Nhóc con nào đó cũng vừa mới bị Quy Hải Lộng Nguyệt dụ dỗ một lần cách đây không lâu!

Cho nên, lần này bọn họ nhất định ngăn cản!

Bằng không, nếu nàng lại cùng Tây Môn Vân Ảnh định ra mấy ngày ước hẹn, vậy thì bọn họ cũng không thể bình tĩnh thong dong như lần trước!

Bọn họ trực tiếp cướp người!

“Tư Không Huyền Dịch, tuy rằng ta mất một chú sức, nhưng mà nếu như đấu với ngươi, ta vẫn có tự tin.”

Tây Môn Vân Ảnh khôi phục sự mị hoặc bình thường, lời nói hết sức thản nhiên nhưng mà ý tứ khinh thường cũng hết sức rõ ràng.

Tuy rằng bị tiêu chảy, mất một chút sức, nhưng mà đấu với một Tư Không Huyền Dịch, vẫn đủ.

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh tự tin.

“Ai nha ai nha!”

Nam Cung Vũ Huyên gọi mấy người đang ngăn cản ánh mắt của nàng nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Các huynh cũng đừng tranh cao thấp, hiện tại thật vất vả mọi người mới có thể gặp nhau, hơn nữa cũng không có tình huống gì đặc biệt xảy ra, chúng ta chơi đùa thoải mái một chút, có cái gì ân oán, cạnh tranh chúng ta tạm để sang một bên, sau khi vui vẻ chơi xong, chúng ta lại suy nghĩ tiếp?”

Nói xong, tạm dừng một chút nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt rồi lại nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh:

“Vân Ảnh ca ca, muội cũng sẽ không lại bị lừa ha!”

Lần trước vì cứu vớt thư sinh thúc thúc người không có mắt nhìn, không có lương tâm, nàng đã rơi vào một lần cho nên lần này sẽ không tiếp tục rơi vào!

“Ha ha, nếu Tiểu Huyên Nhi muội nói như vậy, huynh cũng không gây khó dễ với muội.”

Tây Môn Vân Ảnh rất am hiểu ý cười nói, tạm dừng một lúc lại tiếp tục nói:

“Vậy theo ý của Tiểu Huyên Nhi, muội muốn đi chơi cùng với bốn người của Hiên Viên quốc hay là đi chơi cùng với chúng ta?”

Lời này hỏi có chút không thèm để ý, nhưng mà một câu nhìn có vẻ vô ý lại đem ngọn lửa chiến tranh đốt lên một lần nữa!

Tám người, tám đôi mắt có màu sắc khác nhau, đều nhìn thẳng Nam Cung Vũ Huyên, dường như đang giục nàng nhanh chóng lựa chọn.

Không thể không nói, Tây Môn Vân Ảnh rất thông minh.

Tình huống vừa rồi, nếu như hắn kiên trì muốn Nam Cung Vũ Huyên “Bồi thường”, thì chính bản thân hắn đặt mình vào phe đối địch với tất cả những người còn lại, chỉ sợ những người vốn dĩ cùng một phe với hắn là Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng sẽ không đồng ý đối với hắn.

Nhưng mà cái này tốt hơn, thành công đưa bốn người của Quy Hải quốc buộc cùng một chỗ, vô hình khiến cho “Sức lực” của bản thân mạnh hơn.

Tám người, lại chia làm hai bên chiến tuyến.

Nháy mắt đầu của Nam Cung Vũ Huyên to ra, ánh mắt nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh trở nên u oán.

Tây Môn Vân Ảnh giống như chưa phát hiện, nhưng mà lại không biết cố tình hay vô ý chuyển đầu tránh được ánh mắt của Nam Cung Vũ Huyên.

“À…, này này…”

Nam Cung Vũ Huyên hao tổn tâm trí mở miệng.

Nhưng mà mở miệng thì dễ nói chuyện thì khó a!

Nàng chính là ú a ú ớ nói không lên lời!

Các vị mỹ nam đợi lúc lâu, lời của nàng vẫn đang dừng lại tại.

“Này này… Chuyện này cái này…”

Không hề có một chút ý tứ gì.

“Tiểu nha đầu, không sao, muội lựa chọn dựa theo suy nghĩ của bản thân muội, muội muốn cùng một chỗ với bọn huynh, muội nói đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng nói.

Nhưng mà ở sâu trong đôi mắt tím lại là chờ mong, chứng minh hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Tiểu Huyên Nhi! Phải chọn chúng ta!”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy Hiên Viên Nhược Ngôn mở miệng quấy nhiễu suy nghĩ của Nam Cung Vũ Huyên, tự nhiên cũng không cam lòng đi sau.

Hừ!

Muốn ở cùng với bọn họ?

Việc này không phải là ảnh hưởng tới lựa chọn của Tiểu Huyên Nhi hay sao?!

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt tức giận bất bình thầm mắng Hiên Viên Nhược Ngôn “Dối trá”.

Nhưng mà hắn lại không có phát hiện ra, tuy rằng hắn thẳng thắn nói ra nhưng mà giọng điệu lại như mệnh lệnh bá đạo, làm sao lại không ảnh hưởng đến việc lựa chọn của nàng!

Nhưng mà hắn không có phát hiện, không có nghĩa là người khác không có phát hiện.

“Quy Hải Lộng Nguyệt! Làm sao mà ngươi có thể nói như vậy?! Ngươi nói như vậy, cho dù là thắng cũng không công bằng! Chúng ta sẽ không theo!”

Tư Không Huyền Dịch vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt bá đạo nói như vậy, lập tức liền nhảy dựng lên phản đối!

“Tư Không huynh sao lại nói như vậy? Rõ ràng là Hiên Viên huynh làm ảnh hưởng Tiểu Huyên Nhi trước, cho nên câu thắng cũng không công bằng phải do chúng ta nói mới đúng!”

Gia Cát Mặc Húc bình thường dịu dàng, nho nhã, bây giờ cũng xé rách mặt nạ khiêm tốn, việc nên làm thì phải làm.

Thật ra, ý tứ của hai bên bọn họ rõ ràng là giống nhau!

Chính là —— chỉ cần Nam Cung Vũ Huyên lựa chọn một bên, bên kia sẽ không đồng ý!

Cho nên bây giờ Nam Cung Vũ Huyên gặp phải tình cảnh như thế này: rõ ràng là để cho nàng chọn, nhưng mà lại phủ nhận hết mọi sự lựa chọn của nàng!

Giống như thi trắc nghiệm ở thế kỉ hai mươi mốt, khi mà tất cả mọi đáp án đều sai thì cho dù chọn phương án nào thì đều không đúng!

Hô!

Cuối cùng phải làm sao bây giờ?!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy rõ mọi việc, trong lòng không có cách hay nào để giải quyết.

Nếu như không thể lựa chọn, vậy…

Không chọn?

Nhưng mà có lẽ còn có một phương pháp!

“Khụ khụ, nếu không, chúng ta…”

Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ mãi, vẫn do dự mà mở miệng.

“Gì?”

Tám vị mỹ nam đồng thanh hỏi, cùng nhau nhìn về phía nàng.

“A, chính là, chúng ta, à, cùng nhau.”

Giọng nói của Nam Cung Vũ Huyên càng nói càng nhỏ, khi đến hai từ “Cùng nhau”, gần như nghe không được.

“Cùng nhau?”

Tám người đều là những người có võ công cao cường, đương nhiên nghe được lời nàng nói, lại đồng thanh hỏi.

Cùng nhau?

Không phải bởi vì không muốn cùng nhau nên mới muốn nàng lựa chọn hay sao?

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, làm sao mà lại buộc chung một chỗ?

Tám người nghi ngờ không nói gì.

“À… Ha ha, dường như lại buộc chung một chỗ ha!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn ánh mắt của bọn họ, tự nhiên đoán được bọn họ nghĩ gì, ngượng ngùng cười nói.

Nhưng mà cuối cùng muốn phải làm sao bây giờ?!

Làm gì mà muốn nàng lựa chọn a?!

Phật tổ, Quan Âm, bồ tát, chúa Jesus, thượng đế… ai có thể chỉ cho nàng một phương pháp hoàn hảo để giải quyết vấn đề này, thì mau đến giúp nàng đi ~!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên kêu rên.

Nhưng mà vừa kêu rên như vậy, một cái ý tưởng liền hiện ra trong đầu nàng.

Gương mặt của Nam Cung Vũ Huyên sáng ngời, nước mắt lưng tròng nhìn tám người, mặt mang mỉm cười.

Đây, là mỉm cười thật, mà không phải là miễn cưỡng!

Về phần nguyên nhân ~, thì chính là… Nàng nghĩ đến một cách!

“Làm sao vậy?”

Tám người nhìn thấy vốn dĩ mang một khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng bây giờ chợt tươi cười giống như hoa mùa xuân, nghi hoặc hỏi.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên cười thần bí với tám người, sau đó hắng giọng một cái:

“Từ xưa đến nay, duyên phận do trời định. Huyên Nhi chọn ai thật ra cũng là do duyên phận, nếu như có duyên phận Huyên Nhi tự nhiên sẽ chọn, nếu như không có duyên phận đương nhiên có chọn cũng phí công.”

Nam Cung Vũ Huyên bước đi nhàn nhã thong thả ở trong phòng, dáng vẻ bí hiểm, nói những lời nói cũng hết sức thần bí.

Nhưng mà, chỉ có trong lòng của nàng hiểu rõ, nàng căn bản cũng không hiểu bản thân đang nói những lời vớ vẩn chó má gì!

Nói trắng ra là, những lời này a, thật ra toàn bộ là để ngụy trang, phải nói là những lời này toàn bộ đều là lời dẫn!

Dùng để dẫn những lời mà nàng muốn nói tiếp!

“…”

Tám người thấy dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn của nàng, cũng nghiêm túc theo, cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng.

Nhưng mà, những lời này, dường như có chút đạo lý mà dường như lại vô nghĩa.

Nghĩ đi nghĩ lại đều không biết ý kiến cuối cùng của nàng là cái gì.

Ngay khi bọn họ đang hết sức nghi ngờ, Nam Cung Vũ Huyên vẫn là dáng vẻ đạo sĩ, lại trầm giọng mở miệng:

“Nếu duyên phận là do ông trời quyết định, như vậy thì lần này cũng để ông trời quyết định đi.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên lập tức vào nhà.

Tám người sững sờ nhìn bóng dáng của Nam Cung Vũ Huyên.

Muội ấy, muội ấy, muội ấy liền như vậy đi rồi?

Ông trời quyết định duyên phận gì a?

Bọn họ còn không hiểu ra sao! Còn không rõ ràng rốt cuộc muội ấy muốn làm gì!

Chẳng lẽ…

Nhóc con này muốn trốn tránh?!

Bọn họ bị lừa!

Dường như trong lòng mấy người có cùng suy nghĩ, căn bản không cần suy nghĩ nhiều lập tức liền hiểu được!

Đều suy nghĩ đến việc nàng đang tìm cách lừa bọn họ sau đó thì chạy trốn!

Một khi đã hiểu ra thì tám người làm sao mà có thể bình tĩnh được?!

Tám người đều bước nhanh theo sau, muốn bắt được người nào đó đang muốn “Chạy trốn”.

Nhưng mà ngay khi bọn họ đang chuẩn bị vào nhà thì Nam Cung Vũ Huyên lại tự nhiên đi ra.

Trên tay còn cầm một tờ giấy tuyên thành cùng một cái bút.

“Ặc, các huynh đang định làm gì?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy một đám mỹ nam đang đứng ở cửa, nghi ngờ hỏi.

Thật ra trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng.

Bọn họ sợ nàng không biết phải lựa chọn như thế nào nên tìm cách chạy trốn cho nên mới vội vã đuổi theo.

Nhưng nàng là ai?

Nàng là Nam Cung Vũ Huyên a!

Bởi vì là Nam Cung Vũ Huyên, cho nên cho dù biết suy nghĩ của bọn họ, nàng cũng muốn giả vờ như không biết gì!

“Ặc, không có.”

Tám vị mỹ nam nhìn thấy “Người bị nghi ngờ đang chạy trốn” lại trở lại, giật mình sửng sốt một chút lại hoàn hồn.

Là bọn họ đã đoán sai hay sao?

Hô!

Bây giờ những việc mà nhóc con kia làm càng ngày càng khiến bọn họ không thể hiểu được.

“Ừm, vậy bây giờ chúng ta xem xem rốt cuộc là muội có duyên cùng với ai trong các huynh đi!”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.



Tám vị mỹ nam ngồi xung quanh bàn, nhìn hai lá thăm bé nhỏ ở trên cái bàn được làm bằng gỗ rất to, không biết phải làm gì.

Đây chính là việc nàng nói là đem duyên phận giao cho ông trời quyết định?

“Còn sững sờ làm gì a? Bắt đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy mấy vị mỹ nam còn đang chậm chạp chưa ra tay, thúc giục nói.

Hắc hắc.

Đây là cách mà nàng nghĩ ra—— bốc thăm!

Dù sao thì bốc thăm cũng dựa vào sự may mắn, ai bốc được ai không bốc được thì nàng không thể quyết định được, cho nên chọn bên nào thì bên còn lại cũng không thể trách nàng được!

Ha ha.

Thật không biết đạo lý duyên phận do trời định là do ai phát minh ra, nếu mà để cho nàng biết thì nàng phải cảm ơn thật tốt mới được!

Nam Cung Vũ Huyên bởi vì giải quyết được một cái phiền não thật to mà hết sức vui vẻ, trong lòng thoải mái không cần bàn nhẹ nhàng vui vẻ đến mức nào.

“…”

Tám vị mỹ nam dường như không có nghe được lời nói của Nam Cung Vũ Huyên, vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm hai viên giấy tuyên thành tròn trượt ở trên bàn.

Bây giờ, mỗi người trong số bọn họ đúng là rất hận bản thân không được trời ban cho tài năng khác người, chính là có một đôi mắt có thể nhìn xuyên qua tất cả, có thể nhìn thấy thì cuối cùng viên nào là viên được chọn và viên nào là viên không được chọn.

Nhưng mà, có một câu chính là trời không chiều lòng người.

Bọn họ lại vốn dĩ không có một đôi mắt có thể nhìn xuyên qua mọi vật cũng không có cách nào có thể nhìn được cuối cùng thì viên nào mới là được chọn.

“Hai viên giấy, nhưng mà có tám người, cho nên các huynh mỗi một bên phái ra một người để chọn là được rồi.”

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ không để ý đến nàng, cũng không nóng giận, lập tức nói.

Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của bọn họ, thật ra trong lòng nàng cũng rất vui mừng!

Bởi vì chỉ một khắc trước thì người khó xử là nàng, nhưng mà bây giờ thì biến thành bọn họ!

Loại cảm giác này, có cảm giác kì diệu khó nói thành lời a!

“Để cho ta đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Tư Không Huyền Dịch, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Đông Phương Dật Hàm.

Mà ba người Tư Không Huyền Dịch cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Ha ha, nếu là Hiên Viên huynh ra tay, như vậy ta sẽ đại diện cho bên của chúng ta đi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói.

Tuy rằng nhìn qua ở bên ngoài thì có vẻ hắn rất thoải mái, nhưng mà sâu trong đôi mắt màu vàng lại mơ hồ nhìn thấy sự căng thẳng.

“Ha ha, Quy Hải huynh mời.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười hết sức hào phóng và thoải mái.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thoáng qua Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó nhanh chóng ra tay, chọn lấy viên giấy ở bên tay trái.

Khi tay hắn sắp đυ.ng đến viên giấy thì Hiên Viên Nhược Ngôn nhanh như chớp lấy được viên giấy vào tay.

“Ha ha, Quy Hải huynh, đa tạ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười đến ấm áp, ngoài miệng tuy nói lời nói khiêm tốn, nhưng mà trong đôi mắt tím thì sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại nồng đậm.

Đúng vậy, ngày thường tuy rằng hắn luôn có dáng vẻ đối với ai đều tốt, hơn nữa bởi vì một số nguyên nhân, hắn không thể không nhẫn nhịn, có lễ nghĩa với tất cả mọi người, nhưng mà chỉ cần là việc có liên quan đến tiểu nha đầu là hắn không thể nhường nhịn được nữa!

“Hèn hạ!”

Quy Hải Lộng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Hành vi lần này của Hiên Viên Nhược Ngôn, thật đúng là ngoài dự tính của hắn!

Hắn không ngờ rằng, Hiên Viên Nhược Ngôn lại sẽ ra tay trước!

Tuy rằng hắn không biết là bên trong tờ giấy rốt cuộc là được chọn hay không, nhưng mà bị Hiên Viên Nhược Ngôn cướp như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy viên giấy ấy chính là được chọn.

“Ha ha, Quy Hải huynh nói quá lời.”

Dường như Hiên Viên Nhược Ngôn không hiểu ý nghĩa của hai từ “Hèn hạ”, vẫn cười đến hết sức dịu dàng, ấm áp như ngọc.

Lấy tư thế của người thắng lợi, Hiên Viên Nhược Ngôn ở trong ánh mắt oán hận của bốn người Quy Hải quốc cùng với ánh mắt tò mò của Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở viên giấy ra.

Giống như trải qua cả một thế kỉ, Hiên Viên Nhược Ngôn mở hết viên giấy ra.

Nhưng khi mở ra trong nháy mắt, Hiên Viên Nhược Ngôn sửng sốt.

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng sửng sốt, nhưng chợt hoàn hồn, nhanh như chớp cầm lấy viên giấy ở trên bàn, giữ gìn cẩn thận, giống như trên tay hắn không phải là viên giấy mà là ngọc tỷ truyền quốc!

“…”

Mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn đen lại, cau mày.

Lại là không được chọn!

“Ha ha ha, không được chọn! Các ngươi là gạch chéo!”

Tiếng cười trong sáng của Công Tôn Lưu Dạ so với hình tượng lạnh lùng, tàn bạo hàng ngày của hắn có thể nói là khác nhau một trời một vực!

Mà khác biệt lớn như thế, tự nhiên cũng khiến cho những người có mặt ở đó chú ý.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Công Tôn Lưu Dạ cảm giác được ánh mặt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên ý thức được chính mình là thất lễ.

Gương mặt anh tuấn nghiêm nghị đang cười tươi sáng như ngọc bỗng nhiên cứng đờ:

“Khụ khụ.”

Ho nhẹ hai tiếng, Công Tôn Lưu Dạ biểu diễn tài thay đổi sắc mặt ngay lập tức, trong nháy mắt lại trở về dáng vẻ tàn bạo.

Tài năng thay đổi trong nháy mắt như thế, khiến cho những người có mặt ở đây líu lưỡi không nói lên lời, khiến cho những người có mặt ở đây đều không nhịn được mà nghi ngờ vừa rồi bọn họ xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà ở sâu trong đôi mắt xanh của Công Tôn Lưu Dạ vẫn còn ý cười nói với mọi người, bọn họ không hề xuất hiện ảo giác gì cả.

“Hì hì, Lưu Dạ ca ca, huynh cười lên rất đẹp.”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên cười nói.

Không ngờ rằng, bình thường Lưu Dạ ca ca ít nói không cười nhưng khi cười lên lại có thể kinh động trời đất như vậy.

Hắn cười, rất đẹp.

Khi cười, dường như đôi mày lưỡi mác cũng sống động hơn, cùng với đôi mắt giống như minh châu của hắn khiến cho người khác, đặc biệt là nữ tử có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Không nói nữ tử bình thường, mà ngay cả nàng là một yêu quái xuyên qua thời không đến đây cũng muốn dựa vào trong lòng của hắn, cảm nhận hơi thở khiến cho người ta an tâm toát ra từ trên người của hắn.

Chỉ số háo sắc trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên thoáng có khuynh hướng xao động.

“…”

Công Tôn Lưu Dạ nghe Nam Cung Vũ Huyên nói như vậy, gương mặt anh tuấn màu nâu dường như lại phớt hồng, trông rất đẹp mắt.

“Đừng nói đến vấn đề nghiên cứu mặt đẹp hay không đẹp, nếu như sắc nữ muội mà thích xem Lưu Dạ cười, thì hẹn thời gian, để cho hắn cười thật đẹp cho muội xem.”

Tây Môn Vân Ảnh quái gở nói, trong giọng nói có chút hương vị chua.

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh, vốn dĩ ánh mắt đen láy lại càng lấp lánh:

“Thật sự sao?”

Nam Cung Vũ Huyên hưng phấn hỏi, một đôi mắt long lanh cũng lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Mỹ nam bán rẻ tiếng cười?

Ha ha, việc này cũng quá tuyệt vời đi!

Nam Cung Vũ Huyên hưng phấn không thôi.

“Giả!”

Tây Môn Vân Ảnh thay đổi dáng vẻ hàng ngày, lớn tiếng nói với Nam Cung Vũ Huyên, sau đó nắm lấy khuôn mặt mềm mại, nhỏ nhắn của nàng:

“Muội đúng thật là dám có suy nghĩ muốn!”

Không cần nghi ngờ, lời này chính là phát ra từ kẽ răng của Tây Môn Vân Ảnh.

Chết tiệt!

Đẹp mặt?

Dù cho xem cũng không đẹp bằng hắn?

Tốt xấu gì hắn cũng là người đứng đầu tiên trong 《 danh sách mỹ nhân 》có được không?

Lưu Dạ xếp thứ mấy a?

Ở trước mặt của người đứng thứ nhất là hắn lại khen Lưu Dạ đẹp?

Nha đầu kia là không muốn sống chăng!

Trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh căm giận.

“Ân ản a a, uynh a oa an.”

Nam Cung Vũ Huyên bị nắm hai má, cũng không né tránh, mà là nhìn Tây Môn Vân Ảnh ai oán, miệng hàm hồ nói gì không rõ.

“Muội nói cái gì?”

Tây Môn Vân Ảnh hỏi, sau đó buông hai má của nàng ra, để cho nàng nói rõ hơn.

Tuy rằng cảm giác thoải mái ở mặt nàng khiến cho hắn không muốn buông ra, nhưng cuối cũng hắn vẫn buông ra.

Bỗng nhiên hai bên má thoát khỏi nguy hiểm, dưới chân của Nam Cung Vũ Huyên như có gió, chạy trốn đến phía sau của Quy Hải Lộng Nguyệt, sau đó đưa cái đầu nhỏ ra khỏi phía sau của Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Vân Ảnh ca ca, huynh quá dã man.”

Một lần nữa nói rõ ràng những lời vừa nói, sau đó giống như ốc sên trốn vào trong vỏ, lại đem đầu giấu ở phía sau của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Muội…!”

Lần này Tây Môn Vân Ảnh nghe được rõ ràng từng từ một.

Nhưng mà hắn vừa muốn ra tay bắt người nào đó thì lại bị Quy Hải Lộng Nguyệt ngăn lại.

“Vân Ảnh, đừng chấp Tiểu Huyên Nhi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt giống như gà mái bảo vệ gà con, che chở Nam Cung Vũ Huyên ở phía sau.

Cảm giác bây giờ của hắn, giống như ngồi ở trên mây cao.

Bởi vì, nàng có thể tránh ở phía sau hắn, nói lên nàng tin tưởng hắn có phải không?

Chứng minh, vị trí của hắn ở trong lòng nàng so với những người khác có mặt ở đây là cao hơn sao?

Cho nên, làm thế nào mà hắn có thể đánh mất vị trí đặc biệt như vậy?

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt, suy nghĩ phải “Bảo vệ” Nam Cung Vũ Huyên hết sức kiên định.

Hắn không biết là, thật ra người nào đó chỉ là thuận tiện nên mới trốn ở phía sau hắn thôi.

Cho nên nói, cái vị trí mà hắn tự nhận là đặc biệt này thật ra vì vị trí mà bản thân hắn đứng có vẻ tốt hơn mà thôi.

Nếu như đổi thành người khác đứng ở vị trí của hắn, thì có vẻ như người “Đặc biệt” ở trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên lại phải đổi thành một người khác.

“Hừ!”

Tây Môn Vân Ảnh liếc liếc Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng mà lại cũng không có động tác khác.

Nhóc con này, thật đúng là biết cách lấy lòng người khác a!

“Ha ha, Lộng Nguyệt, huynh nhanh chóng mở viên giấy ra đi, như vậy mới có khả năng chứng minh duyên phận của chúng ta với Tiểu Huyên Nhi rất sâu xa nha?”

Gia Cát Mặc Húc bước ra hòa giải.

Haiz!

Không biết vì sao, hắn cảm thấy không khí bây giờ càng ngày càng khiến cho người ta khó nắm bắt.

Tuy rằng ở bên ngoài nhìn là giương cung bạt kiếm, nhưng mà dường như quan hệ của những người có mặt ở đây lại càng ngày càng tốt.

Tính cả quan hệ với bốn người Hiên Viên quốc cũng càng ngày càng tốt hơn.

Cho dù là ở bên ngoài nhìn thấy thì quan hệ không những không có tốt mà mâu thuẫn càng ngày càng kịch liệt, nhưng mà ở một khía cạnh nào đó thì bọn họ với mấy người của Hiên Viên Quốc càng ngày càng hiểu nhau hơn, nhất là về vấn đề của người nào đó thì mấy người bọn họ còn có thể hợp tác, ăn ý vô cùng.

Tình huống như vậy, cũng không biết là tốt hay là xấu, là phúc hay là họa.

Trong lòng của Gia Cát Mặc Húc than thở.

“Ừ, cũng đúng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói, sau đó hít một hơi thật sâu.

Đôi bàn tay mở viên giấy có chút hơi run rẩy, mặc dù là vừa rồi khi xuất hiện gạch chéo tức là không được chọn, những người có mặt ở đây đều đã biết được trong viên giấy này là được chọn không thể nghi ngờ, nhưng mà bây giờ khi muốn mở ra, vẫn là có chút căng thẳng.

Cuối cùng cũng mở hết viên giấy ra.

Một vòng tròn thật to yên tĩnh nằm trên giấy tuyên thành.

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười của bốn người Quy Hải quốc bỗng nhiên bùng nổ, giống như gặp được chuyện hết sức vui mừng.

“Như vậy, Tiểu Huyên Nhi, bây giờ chúng ta nên đi làm cái gì được?”

Khó khăn lắm Quy Hải Lộng Nguyệt mới hỏi ý kiến của Nam Cung Vũ Huyên.

Ha ha, bây giờ tâm trạng của hắn rất tốt, vô cùng tốt a!

“A, đã trễ thế này, hay là chúng ta đi xuống tầng ba để nghe hát xem múa đi!”

Nam Cung Vũ Huyên nghĩ rồi nói.

“Ừ, được.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói:

“Tiểu Huyên Nhi muội nói cái gì thì chính là cái đấy.”

“…”

Vẻ mặt của Nam Cung Vũ Huyên đen lại.

Làm sao mà nàng lại cảm thấy Quy Hải Lộng Nguyệt trước mặt nàng bây giờ lại không phải là bản thân của Quy Hải Lộng Nguyệt, mà là bị ma quỷ gì nhập vào người sau đó tính cách bị thay đổi!

Bởi vì, dựa theo tính cách bá đạo của Quy Hải Lộng Nguyệt như vậy, căn bản là không có khả năng nói ra những lời nói như vậy.

“Đi thôi, còn sững sờ làm gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt không nói nhiều liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên, kéo nàng bước đi.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên không nói, nhưng mà trong lòng lại thở dài một hơi.

Hô!

Động tác dắt tay như vậy vốn dĩ là hết sức dịu dàng nhưng mà lại bị làm thành hết sức bá đạo, trên đời này cũng chỉ có một mình hắn có thể làm được như thế.

Cho nên, Quy Hải Lộng Nguyệt này, là thật!

Bốn người Quy Hải quốc đi theo Nam Cung Vũ Huyên, đi đến tầng ba của “Thuyền Noah”.

Phía sau bọn họ, ánh mắt của bốn người Hiên Viên quốc chằm chằm nhìn bóng dáng của bọn họ.

“Hứ, người ta đi uống rượu nghe hát, chúng ta bây giờ phải làm sao a?”

Đông Phương Dật Hàm ngắm nghía chiếc quạt không biết lấy ở đâu ra, lười biếng nói.

“Chúng ta đương nhiên phải đi cùng Tiểu Huyên Nhi uống rượu nghe hát a.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nói, sau đó lập tức theo sau.

Phía sau, Tư Không Huyền Dịch, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Đông Phương Dật Hàm mở to đôi mắt, tất cả bị mất năng lực ngôn ngữ một lúc.

Này, này, này người vô lại như vậy, là, là Tuyệt Trần?!

Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy Thượng Quan Tuyệt Trần nói vô cùng vô cùng có đạo lý!

Dù sao, khi vừa mới bắt đầu chỉ nói là muốn nàng chơi với một bên, nhưng mà cũng không nói bên còn lại không thể chơi cùng với nàng.

Hắc hắc, việc này không tính là phạm quy a!

Nàng cùng với bọn Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng mà bọn họ lại đi cùng nàng!

Vừa nghĩ thông đạo lý này, ba người Tư Không Huyền Dịch, Hiên Viên Nhược Ngôn và Đông Phương Dật Hàm không quản được bước chân, lập tức cũng đi theo.



Tầng ba của “Thuyền Noah”, bây giờ đã qua thời gian mở cửa.

Nhưng mà vẫn còn nữ tử luyện tập, chuẩn bị biểu diễn ngày mai.

Nam Cung Vũ Huyên vẫn xuất hiện với tư thế bị đám đông bao vây.

Ở phía sau nàng, tám vị nam tử anh tuấn, tao nhã, tuyệt mỹ giống như sao sáng che chở ánh trăng là nàng.

Nhìn qua hình ảnh rất hài hòa, nhưng mà lúc nào cũng có sóng ngầm mãnh liệt.

“Hừ, tiểu nhân nói không giữ lời.”

Quy Hải Lộng Nguyệt oán hận nói.

Rõ ràng đã nói, ai chọn được vòng tròn, thì Tiểu Huyên Nhi sẽ thuộc về bên đấy.

Nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ được rằng, bốn người Hiên Viên quốc thế mà lại không biết xấu hổ, mạnh mẽ đi theo!

“Lời này của Quy Hải huynh sai rồi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không tức giận, ánh mắt vẫn không rời khỏi dáng người của Nam Cung Vũ Huyên, nhưng mà lại nói với Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Huyên Nhi đi cùng với các huynh, chúng ta đương nhiên là không có ý kiến gì…”

Lời nói của Hiên Viên Nhược Ngôn còn không nói xong, liền bị Quy Hải Lộng Nguyệt chen ngang:

“Vậy mấy người các ngươi còn?!”

Đi đến đây!

Ngươi thừa nhận ngươi vô sỉ, hạ lưu, lưu manh, ác ôn, đáng khinh, nói không giữ lời có phải không!

Lại còn không có ý kiến khác?!

Không có ý kiến khác thế bây giờ lại đi theo là có ý gì?!

Phổi của Quy Hải Lộng Nguyệt sắp bị tức đến nổ tung rồi.

“Ha ha, Quy Hải huynh huynh đừng có gấp, nghe ta nói xong a.”

Ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn không có rời khỏi bóng dáng của Nam Cung Vũ Huyên:

“Các huynh nếu như chọn được dấu tròn thì tiểu nha đầu đi cùng với các huynh đương nhiên là chúng ta cũng sẽ không cướp, nhưng mà chúng ta đi cùng với Tiểu Huyên Nhi, cũng không phải là muốn muội ấy đi cùng với chúng ta, chúng ta không giữ lời ở đâu?!”

“Ngươi…”

Quy Hải Lộng Nguyệt muốn cãi lại, nhưng mà vừa mở miệng lại không biết nên cãi như thế nào.

Nếu như không cãi được thì đổi cách khác là được không phải sao?

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt hiểu rõ:

“Thật sự là khó có thể tưởng tượng, Hoàng đế tương lai của Hiên Viên quốc lại là một người chỉ biết nói những lời ngụy biện như thế, ha ha, đáng lo cho tương lai của Hiên Viên quốc a!”

“Ha ha…”

Nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói như vậy, Hiên Viên Nhược Ngôn nở nụ cười:

“Làm phiền Quy Hải huynh lo lắng vì Hiên Viên quốc, nhưng mà Hiên Viên quốc tất nhiên sẽ trường tồn, phồn thịnh, cho nên Quy Hải huynh cũng không cần quá mức lo lắng.”

“An ủi” Quy Hải Lộng Nguyệt, Hiên Viên Nhược Ngôn tạm dừng lại tiếp tục nói:

“Thật ra Quy Hải huynh hẳn là lo lắng Quy Hải quốc có thể bởi vì xúc động nhất thời của Đế Vương mà bị hủy hay không.”