“Vân Ảnh ca ca, Vân Ảnh ca ca…”
Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn đắm chìm trong khôn cùng sợ hãi, không có nghe thấy tiếng Tây Môn Vân Ảnh gọi, chỉ gắt gao ôm Tây Môn Vân Ảnh, thất hồn lạc phách gọi tên hắn.
“Huynh ở đây, Tiểu Huyên Nhi, không có việc gì.”
Tây Môn Vân Ảnh nâng tay ôm siết Nam Cung Vũ Huyên, một đây đàn ở đáy lòng không tiếng động gãy, đủ loại nhu tình giống như nấm mọc lên, không hề báo trước mà khỏe mạnh trồi lên.
“Oa hu hu hu …”
Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu khóc lớn tiếng, nước mắt nước mũi cọ lên vạt áo trước ngực Tây Môn Vân Ảnh:
“Người xấu! Vân Ảnh ca ca là người xấu! Hu hu…”
“Đúng đúng đúng, huynh là người xấu, là huynh không đúng.”
Tây Môn Vân Ảnh hoàn toàn không để ý tới nước mắt cùng nước mũi đang cọ lên trên y phục của hắn, gắt gao ôm lấy Nam Cung Vũ Huyên, theo ý của nàng, đau lòng an ủi.
Cho dù hắn biết nước mắt của nàng là rơi vì hắn, nhưng vẫn không ức chế được mà đau lòng.
Mà các vị mỹ nam còn lại thì yên tĩnh nhìn hai người gắt gao ôm nhau, cho dù là người bá đạo như Quy Hải Lộng Nguyệt, cũng chỉ yên tĩnh nhìn.
Nếu như ở lúc bình thường, nàng khóc, bọn họ sẽ lo lắng cùng đau lòng. Nhưng hiện tại, bọn họ lại đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khóc ra, đã nói rõ là nàng không có việc gì.
Nếu như không khóc, bọn họ ngược lại sẽ lo lắng.
“Vân Ảnh ca ca…”
Nam Cung Vũ Huyên dừng tiếng khóc lại, nâng mắt, hai mắt ngấn nước nhìn khuôn mặt tuấn tú dù là ai nhìn thấy cũng sẽ bị mê hoặc của Tây Môn Vân Ảnh, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Tây Môn Vân Ảnh dùng ngón tay trắng nõn thon dài dịu dàng lau đi nước mắt trong suốt lưu lại ở khóe mắt nàng, dịu dàng hỏi.
“Về sau không được múa điệu múa kiếm này có được không?”
Trong tiếng nói trong veo mang theo thản nhiên cầu xin.
Tuy rằng điệu múa kiếm của hắn thật sự rất tuyệt. Nhưng là, rất dọa người! Bọn họ không biết, cho tới nay, điều nàng lo lắng nhất liền là chuyện xung đột vũ trang trên chiến trường giữa bọn họ.
Mà điệu múa kiếm này, trùng hợp với lo lắng lớn nhất trong lòng nàng khi xung đột xảy ra …
Cho nên mới kích phát ở sự sợ hãi đáy lòng nàng ra ngoài.
Lần này, nàng giống như thật sự thấy tình hình bọn họ xung đột vũ trang, quyết chiến sa trường.
Nhất định phải ngăn cản bọn họ thương tổn lẫn nhau!
Dù thế nào, cũng phải ngăn cản bọn họ!
Nam Cung Vũ Huyên kiên định hơn với tín niệm trong lòng.
“Được, Tiểu Huyên Nhi nói cái gì liền là cái đó.”
Lòng của Tây Môn Vân Ảnh, sớm đã hóa thành một làn nước nhu hòa mùa xuân.
Chỉ sợ giờ phút này nàng để hắn tự tử trên cành phía đông nam hắn cũng sẽ không chút do dự mà đi tìm một cây đại thụ, mang theo ba thước bạch lăng tự tử ở cành đông nam. Nàng muốn hắn treo trên cành đông nam, hắn nhất định sẽ không treo trên cành đông bắc.
“Ừm.”
Nam Cung Vũ Huyên hít vào một hơi, gật đầu thật mạnh, sau đó vùi đầu nhỏ vào trong lòng hắn, dường như muốn dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể cùng tiếng tim đập mạnh mẽ kia để xua đi sự sợ hãi còn lưu lại ở trong lòng nàng.
Tây Môn Vân Ảnh thấy thế, cũng vững vàng ôm thân mình nhỏ nhắn xinh xắn thật chặt ở trong lòng, gật đầu nhẹ trên đỉnh đầu của nàng, nhắm mắt cảm thủ từng đợt thơm mát từ trên cơ thể nàng truyền đến.
Kỳ thật, ôm nàng, hắn liền có một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Loại cảm giác này, giống như hắn có được bảo bối trân quý nhất thế gian.
Những người còn lại trong phòng xem hai thân ảnh một đỏ một trắng kia như không khí, nhìn nhưng không thấy, tìm chuyện khác để làm.
Người thì chơi cờ, người thì phẩm trà, người thì đọc sách, người thì vẽ tranh…
Giờ phút này bọn họ căn bản giống như là người một nhà, không phân chia Quy Hải quốc cùng Hiên Viên quốc, im lặng hài hòa đến kỳ cục.
Chỉ là, nếu như nhìn kỹ, thường thường sẽ phát hiện từng đợt tầm mắt như có như không nhìn thoáng qua thân ảnh hai người đang ôm nhau.
…
Không biết qua bao lâu, mức độ tầm mắt nhìn tới càng thường xuyên hơn, Tây Môn Vân Ảnh mở mắt ra:
“Tiểu Huyên Nhi?”
Dịu dàng gọi tiểu nhân nhi ngoan ngoãn đứng ở trong lòng hắn, Tây Môn Vân Ảnh dịu dàng đến kỳ quái.
Kỳ thật, không phải là hắn ngại ôm nàng, nhưng hắn biết, nếu như hiện tại không buông ra mà nói, chỉ sợ sự kiên nhẫn của một số người sẽ bị đốt sạch.
Ha ha, hắn cảm giác được có chút tầm mắt chứa mùi thuốc súng nồng đậm nha!
“…, ”
Tiểu nhân nhi trong lòng không có phản ứng.
“Tiểu Huyên Nhi?”
Thanh âm Tây Môn Vân Ảnh lớn hơn một chút.
Các vị mỹ nam đang làm chuyện của mình cũng nín thở chờ đợi.
“…”
Vẫn không có phản ứng.
“Tiểu Huyên…”
Đôi tay Tây Môn Vân Ảnh nắm bả vai gầy của Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ nhàng kéo ra chút khoảng cách với nàng, còn chưa gọi nàng hết từ thì thanh âm của hắn chợt im bặt, vẻ mặt trên gương mặt anh tuấn dịu dàng nháy mắt trở nên có chút dở khóc dở cười.
Vật nhỏ này!
Lại đứng mà ngủ!
Tây Môn Vân Ảnh không biết làm sao lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng bế ngang Nam Cung Vũ Huyên lên, nhìn về phía những người còn “đang thực sự” làm chuyện của bản thân, nhưng tâm tình rõ ràng không tập trung ở chuyện của chính mình:
“Nàng đang ngủ, ta đặt nàng lên trên giường.”
Nói xong, lập tức bước vào nội thất.
Các vị mỹ nam còn lại đều như vô tình gật đầu, sau đó lại ra vẻ chuyên tâm làm tiếp chuyện của mình.
Kỳ thật trai tim đang hướng về đâu, trong lòng bọn họ biết rõ ràng.
Nhưng là, hiện tại nếu như tranh đoạt mà nói, khẳng định sẽ đánh thức người nào đó.
Tuy rằng ngày thường người nào đó đều là tinh thần phấn khởi nhưng cũng là một người cực thích ỉ ôi trên giường.
Nếu như không phải chính nàng tự tỉnh mà nói, tinh thần sẽ uể oải, dáng vẻ như hoa nhỏ buồn bã ỉu xìu như sắp héo tàn.
Đến lúc đó, đau lòng vẫn là bọn họ.
Cho nên, bọn họ cũng cũng rất sáng suốt không tranh không ồn, cho nàng một hoàn cảnh im lặng hảo hảo ngủ.
Tây Môn Vân Ảnh nhẹ nhàng đặt Nam Cung Vũ Huyên lên trên giường, dịch chăn tốt, sau đó ngồi ở trên mép giường.
Yên tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của nàng.
Lông mi cong thon dài tạo thành một độ cong hoàn mỹ, trên mặt còn dính lại đường trượt của giọt nước mắt.
“Quỷ thích khóc.”
Giọng điệu Tây Môn Vân Ảnh như thầm oán, nhưng là ẩn chứa sự đau lòng ở bên trong.
Kỳ thật, hắn thật sự rất không hiểu, vì sao nàng lại mâu thuẫn như vậy.
Khi thì thông minh nhanh trí, khi lại thơ ngây đáng yêu, khi thì mơ mơ màng màng, khi lại cơ trí sáng suốt, khi thì thuần khiết ngây thơ, khi lại giả dối như hồ ly, khi thì xuất trần như tiên khi lại xinh đẹp như yêu tinh…
Rất rất nhiều khí chất đối lập cùng dung hợp trên thân nàng.
Những khí chất đó nhìn qua như là mâu thuẫn, nhưng ở trên thân nàng lại hài hòa như tự nhiên làm cho người ta không thể tin được.
“Tiểu Huyên Nhi, số người xem muội như nữ nhân để yêu đã có rất nhiều rồi phải không?”
Tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, Tây Môn Vân Ảnh có chút phiền muộn thấp giọng lẩm bẩm:
“Huynh vốn không nên tham gia vào vũng nước đυ.c này, nhưng là hiện tại … dường như huynh đã không thể khống chế được trái tim của chính mình nữa rồi …”
Thanh âm của hắn không tà mị mê hoặc như ngày thường, ngược lại có một loại cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Mắt chiếu rọi như bảo thạch màu xanh biếc trong suốt không chứa chút tạp chất nào.
Hắn không phải ngốc tử, đương nhiên có thể nhận ra sự yêu thích không hề che giấu của ba người Hiên Viên Nhược Ngôn, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Tư Không Huyền Dịch.
Thậm chí ngay cả yêu say đắm như có như không của Lộng Nguyệt, hắn cũng nhận ra.
Người yêu nàng, đã quá nhiều, rõ ràng không nên giữ loại tình cảm này với nàng, nhưng hiện tại hắn không thể khống chế trái tim của mình được nữa.
Trước kia, hắn còn có thể miễn miễn cưỡng cưỡng khống chế, nhưng càng hiểu biết nàng, trái tim của hắn, ngày một …
Ma xui quỷ khiến cúi người, môi mỏng màu hồng nhạt dịu dàng ấn một nụ hôn lên trên trán trơn bóng trắng nõn của nàng. Tây Môn Vân Ảnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên một cái thật sâu, sau đó đứng dậy đi ra gian ngoài.
Bước đi uyển chuyển, không có chút tiếng bước chân.
Hắn dường như không phải là đi, mà là bay.
Trong phòng ngoài, nhóm mỹ nam vốn đang bận rộn không biết từ khi nào đã dừng việc trong tay lại.
Đều yên tĩnh ngồi trên vị trí của bản thân.
Ranh giới phân chia rõ ràng như vậy.
Quy Hải quốc cùng Hiên Viên quốc, vừa nhìn liền thấy ranh giới giữa họ.
Tây Môn Vân Ảnh ngồi xuống vị trí phía Quy Hải quốc, không nói.
“Muội ấy ngủ rồi?”
Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng chuyển đầu hướng Tây Môn Vân Ảnh, hỏi.
“Đây xem như biết rõ còn cố hỏi sao?”
Tây Môn Vân Ảnh lười nhác liếc Hiên Viên Nhược Ngôn một cái, lười biếng đáp.
“Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài nói chuyện đi, không cần đánh thức nàng.”
Đông Phương Dật Hàm nhẹ giọng nói.
Mặc kệ mùi thuốc súng giữa trận doanh của bọn họ lớn cỡ nào, chỉ cần gặp phải chuyện của nàng thì đều mang thái độ trân trọng như thuở ban đầu.
“Liền ở đây đi, thanh âm nhỏ chút thì được rồi.”
Quy Hải Lộng Nguyệt híp mắt nói.
Ba ngày.
Thời gian hắn có được nàng chỉ có ba ngày, cho nên hắn không muốn rời nàng quá xa.
Tuy rằng vận khí của hắn không tốt đi đâu được, thời gian một mình hắn có được nàng dưới tình huống đặc biệt như bây giờ không có bao nhiêu, cho nên cũng không như trong tưởng tượng thật sự mình hắn có được nàng. Nhưng hắn vẫn muốn cách nàng càng gần càng tốt.
“Đúng, liền ở đây, vạn nhất Huyên Nhi không thoải mái ta mới có thể nhanh chóng phát hiện mà chạy vào.”
Thượng Quan Tuyệt Trần vô điều kiện đồng ý ý kiến của Quy Hải Lộng Nguyệt.
Mọi người nghe xong lời Thượng Quan Tuyệt Trần nói, cũng đều cùng nhau gật đầu.
Lý do này không thể nghi ngờ là lý do tốt nhất khiến mọi người đều có thể chấp nhận.
Có chuyện gì có thể quan trọng hơn nàng được chứ?
Vì nàng, bọn họ đều có thể dứt bỏ thành kiến ngồi cùng nhau, cho nên địa điểm không quan trọng, quan trọng là vì tốt cho nàng.
“…”
Xác định nơi “Đàm phán” xong, tám người lại lâm vào trong im lặng.
“Tiểu Huyên Nhi, có phải cũng tuyên chiến với các ngươi hay không?”
Không biết qua bao lâu, Quy Hải Lộng Nguyệt hỏi.
Tuy rằng hắn không ngẩng đầu, nhưng là những người có mặt đều biết, các ngươi trong miệng hắn là chỉ bốn người Hiên Viên quốc.
“Đúng vậy.”
Hiên Viên Nhược Ngôn đáp.
“Ha ha, chúng ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với các ngươi.”
Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói, nhưng chợt bổ sung thêm:
“Nhưng là, có thể tha bốn người các ngươi không chết.”
Lời này của Quy Hải Lộng Nguyệt nói đến đúng lý hợp tình, giống như hắn đã đánh bại Hiên Viên quốc.
“Ha ha, lời này của Quy Hải huynh nói quá sớm đi.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không giận:
“Kỳ thật chúng ta cũng giống thế, nếu như ngày sau người thắng là chúng ta, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không thương tổn tính mạng của các vị.”
Những người có mặt ở đây đều biết rõ, hứa hẹn mà hiện tại Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Quy Hải Lộng Nguyệt nói là không dễ có được như thế nào.
Theo xưa đến nay, chỉ cần nhắc tới chuyện tranh đoạt giang sơn, người thua luôn không thể có cơ hội sống sót, người thằng luôn là diệt cỏ tận gốc.
Nay bọn họ có thể đưa ra quyết định như vậy, đều là vì người nào đó.
Chỉ là một điệu múa kiếm khiến cho nhập tâm thôi mà đã dọa nàng tới mức này, nếu như là thật sự xảy ra, sao nàng có thể chịu được đây?
“Vậy kế tiếp, chúng ta ở trên chiến trường phân cao thấp.”
Quy Hải Lộng Nguyệt liếc bốn người Hiên Viên quốc một cái.
“Bất cứ lúc nào cũng được.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cười hệt như lúc bọn họ còn đang hòa bình.
Vì nàng, bọn họ có thể chịu chuyện lưu lại hậu hoạn.
Nàng từng nói, bọn họ có thể toàn lực thể hiện bản thân, chiến đấu này không chỉ là giữa bọn họ, mà còn là chiến đấu giữa bọn họ và nàng.
Kỳ thật bọn họ tin rằng, chỉ cần không chạm đến tính mạng của những người đang ngồi ở đây, vậy bất kể là thắng hay thua, hẳn là không có thương tổn đến nàng.
Bọn họ càng tin rằng, nếu nàng tuyên chiến với bọn họ, nếu nàng có thể tự tin làm cho bọn họ thoải mái mà đánh một trận vậy thì hẳn là nàng cũng có chuẩn bị.
Nếu nàng đã có lòng tin như vậy, vậy thì bọn họ liền đánh cuộc với nàng một phen, cho dù đến cuối cùng hai bên bọn họ đều thua, vậy bọn họ cũng không oán không hối hận.
Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên giương lên độ cong đẹp mắt, một lần nữa rón ra rón rén trở lại giường, đắp chăn, tiến vào giấc mộng.
Không thương tổn tính mạng của nhau, ha ha, nếu bọn họ đưa ra quyết định này, cũng xem như đưa một liều thuốc an thần cho nỗi bất an ở đáy lòng nàng.
“Đa tạ, muội yêu các huynh.”
Trong lúc ngủ mơ, Nam Cung Vũ Huyên vô ý thức nói mớ.
Khóe miệng giương lên thuyết minh lúc này nàng đang gặp được giấc mộng đẹp.
…
Sáng sớm ngày kế, chuyện xảy ra vẫn là ở trong phòng của Quy Hải Lộng Nguyệt.
Nam Cung Vũ Huyên yên tĩnh ngồi ở trước án thư hết sức chuyên chú nhìn tấm da dê trong tay.
Tám vị mỹ nam dừng tầm mắt, dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn nàng.
Không phải bọn họ ngạc nhiên, chỉ là từ trước tới giờ người nào đó vốn chưa từng có lúc nào im lặng như vậy a!
Trước kia, cho dù là đọc sách, nàng cũng sẽ đặt rất nhiều điểm tâm lên trên bàn, xem một lát lại ăn, sau đó đi đi lại lại một lát, còn viện cớ là:
Ăn no xong tản bộ tốt cho thân thể.
Hiện tại ngoan ngoãn đọc sách như vậy, tuyệt đối việc có kỳ lạ!
Nàng lại làm chuyện gì, cần bọn họ tha thứ?
Hoặc là nói, hiện tại nàng đang gắng gượng, để cho bọn họ có thể tha cho nàng ra ngoài chơi?
Các vị mỹ nam đoán thầm trong lòng, đoán hành vi bất thường của Nam Cung Vũ Huyên giờ phút này đến cùng là vì sao.