Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 42: Quy Hải Lộng Nguyệt viết giấy cam đoan

Một mảnh thuần trắng, hơn nữa có một loại cảm giác rất an toàn.

Đầu mơ mơ màng màng của Nam Cung Vũ Huyên dần dần thanh tỉnh.

Màu trắng?

Nàng nhớ rõ sàng đan của Lộng Nguyệt ca ca không phải màu trắng a!

Vậy đây là nơi nào sao?

Nam Cung Vũ Huyên nghi hoặc ở trong lòng, giật giật tay, muốn kiểm tra một mảnh màu trắng hiện tại nàng nhìn thấy rốt cuộc là cái gì.

Nhưng là tay vừa động, xúc cảm da thịt non mềm liền từ lòng bàn tay của nàng truyền đến.

A, xúc cảm còn rất tốt a!

Nam Cung Vũ Huyên theo bản năng tham luyến xúc cảm tốt đẹp trong lòng bàn tay, sờ nắn thêm vài cái.

Không đúng!

Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng chậm chạp phát hiện có gì đó không đúng!

Đây, rõ ràng chính là… Rõ ràng chính là cảm giác sờ lên da thịt người ta.

Nam Cung Vũ Huyên giật mình hơi hơi ngẩng đầu.

Cằm căng mịn.

Tầm mắt hướng lên trên chút nữa.

Môi cánh hoa hồng nhạt trơn bóng lóe lên lấp lánh.

Tiếp tục chuyển tầm mắt lên trên nữa.

Mũi cao như được gọt dũa mà thành, kiên nghị rắn rỏi.

Không cần tiếp tục nhìn lên thì nàng cũng biết là xảy ra chuyện gì.

Nam Cung Vũ Huyên ảo não không thôi.

Chết tiệt, sao nàng lại lên trên người Lộng Nguyệt ca ca nha?

Hơn nữa, hơn nữa… Móng vuốt như còn chui vào vạt áo của hắn, dính chặt vào trong ngực hắn.

Nam Cung Vũ Huyên thật cẩn thận nhìn nhìn gương mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt, xác định hắn còn chưa tỉnh, thở ra một hơi, nhưng là ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt của hắn.

Lần này cũng không phải là do nàng nổi lên sắc tâm, thấy Quy Hải Lộng Nguyệt thanh tú đáng yêu cho nên muốn xem cho đủ, mà vì hiện tại nàng muốn nhanh chóng từ trên thân Quy Hải Lộng Nguyệt xuống dưới, tiêu diệt tất cả chứng cớ phạm tội!

Vừa cẩn thận rút móng vuốt của mình từ trong vạt áo của Quy Hải Lộng Nguyệt ra, vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt, quan sát xem hắn có tỉnh lại hay không.

Hắc hắc, nếu như Lộng Nguyệt ca ca tỉnh lại mà nói, cùng lắm thì giả bộ ngủ, sau đó làm bộ trong lúc ngủ lơ đãng từ trên thân hắn xuống dưới.

Nam Cung Vũ Huyên nghĩ trong lòng.

Cuối cùng, móng vuốt đã lấy ra, nàng cũng từ trên thân Quy Hải Lộng Nguyệt xuống dưới.

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên treo lên ý cười hả hê.

“Tiểu Huyên Nhi, muội đang cười cái gì?”

Ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên âm thầm hả hê về sự sáng suốt uy vũ của mình thì thanh âm trong sáng của Quy Hải Lộng Nguyệt truyền đến bên tai.

“Nha!”

Nam Cung Vũ Huyên bị thanh âm thình lình xuất hiện khiến cả kinh la lớn một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Lúc nhìn đến cặp mắt màu vàng đồng không hề có chút bùn ngủ kia, trong đầu Nam Cung Vũ Huyên nổ tung ba chữ “Hắn tỉnh trước”!

“Lộng, Lộng Nguyệt ca ca, huynh, huynh tỉnh từ lúc nào?”

Nam Cung Vũ Huyên cảnh giác hỏi.

Tuy rằng biết hắn có thể vẫn luôn tỉnh, nhưng trong lòng vẫn có một thanh âm đang nói với nàng:

“Có lẽ đoán sai, có lẽ đoán sai…”

“Khụ khụ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, mắt màu vàng đồng trêu tức nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Ha ha, huynh tỉnh từ rất sớm a.”

Tạm dừng một chút, nhìn khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật, trong đôi mắt vàng đồng của Quy Hải Lộng Nguyệt hiện ra ý cười trêu tức, tiếp tục nói:

“Chẳng qua, có một con mèo con luôn không an phận, dùng móng nhỏ của nó cào cào trước ngực huynh, hơn nữa toàn bộ thân mình cũng đè ép lên trên thân huynh.”

Nói tới nơi này, lại tạm dừng.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nam Cung Vũ Huyên trầm xuống, trong lòng hồi hộp nhảy một cái.

Xui rồi!

Vốn định xem dáng vẻ nàng ngượng ngùng đáng yêu, nhưng hiện tại xem ra không như mong muốn của hắn, người nào đó thẹn quá thành giận!

Quy Hải Lộng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, sau đó vội vàng cứu chữa:

“Chỉ là, con mèo nhỏ kia rất rất đáng yêu, cho nên huynh không muốn quấy rầy nó, liền nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng lại … ngủ mất, cho nên huynh có thể nói là vừa mới tỉnh lại.”

Mặt không đỏ tim không đập nhanh nói xong, mắt màu vàng đồng Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn chăm chú thần sắc biến hóa trên mặt Nam Cung Vũ Huyên.

Cảm giác sắc mặt của nàng càng ngày càng đen, Quy Hải Lộng Nguyệt có chút chột dạ.

Dường như, mèo con không tin lời hắn nói.

“Ha ha, hóa ra là như vậy a.”

Nam Cung Vũ Huyên cứng ngắc cười, trong lời nói có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi.

“Ặc… Đúng, đúng vậy.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thấy Nam Cung Vũ Huyên cười như vậy, đột nhiên cảm thấy da đầu run lên một trận.

“Quy Hải Lộng Nguyệt!”

Nam Cung Vũ Huyên từ trên giường ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn:

“Huynh lại dám giả vờ ngủ để trêu đùa ta!”

“Ặc, huynh, huynh không có!”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy Nam Cung Vũ Huyên thật sự tức giận, vội vàng ngồi bật dậy, giải thích.

Nhưng là, giải thích này, sao nghe vào lại có cảm giác không có chút sức thuyết phục nào.

“Hừ hừ! Không có?”

Nam Cung Vũ Huyên cười lạnh, ánh mắt sắc bén.

“Khụ khụ, huynh, là do huynh muốn nhìn dáng vẻ mèo con thẹn thùng một chút.”

Quy Hải Lộng Nguyệt bị ánh mắt sắc bén kia nàng dọa đến tim hắn đập nhanh, yếu đuối nói.

Trời ơi!

Mèo con sẽ không bởi vậy mà tức giận đi?

“Hừ! Dáng vẻ thẹn thùng?”

Nam Cung Vũ Huyên hừ lạnh một tiếng:

“Vậy hiện tại Lộng Nguyệt ca ca thấy được sao?”

Có chút trào phúng.

“Tiểu, Tiểu Huyên Nhi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt bị thái độ của Nam Cung Vũ Huyên giờ phút này dọa đến.

Tiểu Huyên Nhi lại trào phúng nói như vậy với hắn.

Đây là tỏ rõ, nàng thật sự tức giận sao?

Nhưng là, căn cứ sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng căn bản không phải là người bụng dạ hẹp hòi như vậy.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Quy Hải Lộng Nguyệt nghĩ mãi không ra.

“Đừng gọi ta!”

Nam Cung Vũ Huyên khẽ hét:

“Quy Hải Lộng Nguyệt, huynh thật sự là làm cho ta đau lòng.”

Nam Cung Vũ Huyên lạnh lùng nói, sau đó quay mặt qua một bên, không nhìn thần thái nghi hoặc không hiểu của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Kỳ thật, nàng là sợ nhìn hắn thì nàng sẽ không nhịn được.

“Tiểu Huyên Nhi!”

Quy Hải Lộng Nguyệt căng thằng nắm lấy hai vai Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, muội hãy nghe huynh nói, nghe huynh giải thích!”

Hiện tại hắn thật sự hoảng.

Lúc nhìn thấy ánh mắt nàng lạnh lùng như vậy, hắn hoàn hoàn toàn toàn hoảng rồi.

Một loại cảm giác bối rối trước nay chưa từng có sinh ra từ sâu trong lòng hắn.

Hiện tại hắn không biết như thế nào, chỉ biết hắn không thể để cho nàng hiểu lầm, hắn thừa nhận không nổi việc nàng đối xử lạnh nhạt như vậy với hắn.

“Giải thích?”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên không chút thay đổi liếc nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt một cái:

“Còn có cái gì để giải thích?”

“Huynh thật sự không phải cố ý muốn trêu đùa muội, thật sự không có.”

Quy Hải Lộng Nguyệt thành khẩn nói.

“À?”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày:

“Nói vậy, Lộng Nguyệt ca ca huynh là cố ý nha?”

“Không phải! Thật sự không phải!”

Quy Hải Lộng Nguyệt rất rối rắm.

Vì sao mèo con ngày thường luôn hiểu ý thuận theo bây giờ lại trở thành móng vuốt sắc bén như vậy!

Sắc bén đến mức làm cho người ta căn bản là không thể chống đỡ được!

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ là bởi vì đến nguyệt sự sao?

Quy Hải Lộng Nguyệt không biết như thế nào, đột nhiên nhớ tới một quyển sách thuốc hắn từng xem, phía trên nói, nữ tử đến nguyệt sự, tính khí sẽ dễ dàng gắt gỏng, tâm tình sẽ dễ dàng cáu kỉnh.

“Hừ! Ta không muốn nghe những lời này!”

Nam Cung Vũ Huyên vẫn là giọng điệu lạnh như băng:

“Huynh liền nói với ta, huynh biết sai hay chưa là được.”

“Đúng đúng đúng! Huynh biết huynh sai rồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt vội vàng gật đầu.

Dù sao, chỉ cần nàng không dùng thái độ lạnh như băng như vậy với hắn, muốn cho hắn làm gì hắn cũng vui vẻ chịu đựng huống chi chỉ là nhận sai mà thôi.

“Sao ta biết huynh nói là thật hay không?”

Nam Cung Vũ Huyên hoài nghi nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Vạn nhất lần sau huynh tái phạm, muội nên làm sao mới được?”

Giọng điệu đã không còn lạnh băng như trước.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Nam Cung Vũ Huyên, có chút mất mát, nhưng chợt cất giấu mất mát ở đáy lòng:

“Vậy Tiểu Huyên Nhi muốn huynh làm như thế nào mới có thể tin tưởng huynh?”

Nàng, lại không tin hắn sao?

Quy Hải Lộng Nguyệt rầu rĩ trong lòng.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên chuyển mắt qua phía khác, kéo tầm mắt rời khỏi Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Viết giấy cam đoan.”

Chết tiệt, không thể mềm lòng, không thể mềm lòng a!

Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng lặp lại với bản thân không thể mềm lòng.

“Giấy cam đoan?”

Quy Hải Lộng Nguyệt không hiểu.

Cái gì gọi là giấy cam đoan?

Sao từ trước tới nay hắn chưa từng nghe thấy?

Là đồ ở thế giới kia của nàng sao?

“Khụ khụ, chính là…”

Nam Cung Vũ Huyên cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói:

“Lộng Nguyệt ca ca huynh đi chuẩn bị giấy cùng bút, sau đó muội đọc một câu huynh viết một câu là được rồi.”

“Ừ!”

Quy Hải Lộng Nguyệt kích động gật gật đầu.

Ha ha, vừa rồi, nàng lại gọi hắn là Lộng Nguyệt ca ca.

Như vậy, nàng đã không còn tức giận nữa?

Chậc chậc, xem ra về sau khi nàng đến nguyệt sự, trăm ngàn không thể chọc a!

Quy Hải Lộng Nguyệt âm thầm cảnh báo bản thân ở trong lòng.



“Ta, Quy Hải Lộng Nguyệt, hôm nay phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.”

Nam Cung Vũ Huyên ngồi bắt chéo chân nhàn nhã ở ghế trên, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt ngồi trước án thư, thì thầm.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt viết lại lời của Nam Cung Vũ Huyên không thiếu một chữ trên giấy tuyên thành.

Kỳ thật, hắn là không muốn viết, nhưng là vừa nghĩ đến người nào đó hiện tại đang ở tình huống đặc thù, hơn nữa tính khí không tốt, cũng không dám khiêu chiến tâm tình cáu kỉnh cùng tính khí gắt gỏng của nàng.

“Viết xong rồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục thì thầm:

“Ta ăn hϊếp Huyên Nhi, là ta không đúng. Cho nên dùng tới giấy cam đoan này. Chuyện hôm nay tuyệt đối không truyền ra ngoài. Hơn nữa về sau Quy Hải Lộng Nguyệt ta đều phải yêu thương Huyên Nhi, không ăn hϊếp muội ấy, cũng không để cho người khác ăn hϊếp muội ấy.”

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt tiếp tục vùi đầu viết.

“Viết xong rồi.”

Nam Cung Vũ Huyên giương khóe miệng lên, tiếp tục thì thầm:

“Về sau, Quy Hải Lộng Nguyệt ta có thể để cho Huyên Nhi tùy ý ăn hϊếp.”

“…”

Khóe miệng Quy Hải Lộng Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn viết lên.

Không biết vì sao, hắn luôn luôn có một loại cảm giác rất quái dị, nhưng lại không thể nói rõ là quái dị ở chỗ nào.

Nam Cung Vũ Huyên đứng dậy, nhàn nhã tiêu sái đến phía sau Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Viết xong rồi, Huyên Nhi muội xem xem.”

Quy Hải Lộng Nguyệt có chút chân chó đưa giấy cam đoan lên trên tay Nam Cung Vũ Huyên.

Haiz!

Chỉ cần nàng không tức giận là được, đáng thương hắn đường đường là Thái Tử Quy Hải quốc, lại bị tiểu nha đầu này áp chế gắt gao.

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt không biết làm sao, nhưng lại có một phen ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên như có chuyện lạ gật gật đầu, sau đó thổi khô nét mực, giấu giấy cam đoan vào trong lòng.

“Như vậy, Tiểu Huyên Nhi, hiện tại muội không còn tức giận nữa? Hiện tại muội tha thứ cho huynh sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt chờ mong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ Nam Cung Vũ Huyên, hỏi.

Nam Cung Vũ Huyên liếc nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, sau đó mặt không chút thay đổi xoay người, đi được vài bước, quay thân lại, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Phốc xuy —— ha ha ha ——”

Thân mình nhỏ nhắn xinh xắn cười đến gập tới ngả ngửa.

Trong ánh mắt giật mình ngây ra của Quy Hải Lộng Nguyệt, Nam Cung Vũ Huyên vừa ôm bụng, vừa nói:

“Ha ha… Bị, bị lừa đi?! Ha ha… Lộng Nguyệt ca ca… Ha ha, kỹ xảo của huynh so với muội thật sự là quá kém! Ha ha ha…”