Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 41: Ba người ngủ chung

Sáng sớm hôm sau.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên thuyền Noah khiến cho nó phủ thêm một tầng hào quang.

Trong phòng Quy Hải Lộng Nguyệt.

Một chiếc giường lớn hoa lệ như vậy, ba bóng người đan xen vào nhau, ngủ thật sâu.

Nam tử ngủ phía trong cùng mày kiếm mắt sáng, khí phách hồn nhiên giống như tự nhiên sinh ra, cho dù hắn đang an tường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ cũng không cách nào che dấu đi khí chất của người đứng đầu.

Nam tử ngủ ở bên ngoài mặt mày như vẽ, khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả thành lời, giống như trích tiên đi nhầm vào trần thế, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, cho dù giờ phút này hắn đang ngủ say cũng khiến cho người ta kinh ngạc đến run rẩy.

Nữ tử ngủ ở giữa, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp, mi đẹp như vẽ, môi màu hồng phấn, da trắng nõn nà vì một đêm ngủ say mà tăng thêm phần hồng nhạt. Nàng như tinh linh thuần khiết đến mê người, làm cho người ta nhịn không được muốn bảo vệ, yêu thương.

Ba người đẹp đẽ đến mức như chỉ có thể xuất hiện trong tranh vẽ, tóc đen lẫn vào nhau, không phân ra được của ai.

Quấn quanh sợi tóc màu đen như mực, xen lẫn vào sẽ nhìn thấy những luồng tóc có màu sắc sặc sỡ khác, màu thanh lam, băng ngân, tím, úy lam, hổ phách, đỏ cùng vàng. Nhiều màu như vậy nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy quá dị, ngược lại sinh ra một loại mộng ảo xinh đẹp độc nhất, làm cho người ta cảm giác chúng nó dường như trời sinh nên xen vào nhau.

Ba người, hai nam một nữ, ôm nhau mà ngủ, vậy mà cũng không khiến cho người khác thấy phản cảm, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp tốt đẹp. Dường như bọn họ ở cùng nhau giống như chuyện mặt trời mọc phía đông, lặn phía tây, giống như sự thay đổi luân phiên của bốn mùa, giống như dòng nước sẽ chảy xuống chỗ thấp, là chuyện không thể tự nhiên hơn.

“Ưm…”

Thượng Quan Tuyệt Trần ngủ thật sự sâu, nhưng đột nhiên cảm giác trên thân bị cái gì đè lên, nhẹ ngâm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt.

Ánh sáng chói mắt làm cho đôi mắt cả đêm chìm trong bóng tối chịu không nổi, Thượng Quan Tuyệt Trần đưa tay muốn ngăn trở ánh sáng chói mắt kia.

Nhưng cánh tay lại bị vật gì mềm nhũn ngăn chận, không nhúc nhích được.

Thượng Quan Tuyệt Trần mở to mắt.

Vừa mở mắt, liền khiến cho đầu hắn trong nháy mắt một mảnh trống rỗng.

Tiểu nhân nhi nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể mềm nhũn đang ở trên thân hắn, hương thơm thản nhiên như có như không theo sự hít thở của hắn truyền vào trong phế.

“Huyên…”

Thượng Quan Tuyệt Trần lấy lại tinh thần, vừa muốn nói chuyện lại im bặt.

Ngừng thở, Thượng Quan Tuyệt Trần tiểu nhân nhi đang dựa lên trên người hắn, tuy rằng chỉ thấy một đỉnh đầu nhỏ bé tối như mực nhưng lại khiến cho tim hắn không chịu nổi khống chế mà đập kịch liệt.

Hiện tại cả người Huyên Nhi đều đè lên trên thân hắn, cho dù bất động như vậy, hắn cũng có thể cảm giác được thân thể mềm mại cùng thân hình nổi bật của nàng mang đến từng đợt rung động cùng khô nóng.

Không thể nói chuyện, Huyên Nhi còn chưa tỉnh lại.

Thân mình Thượng Quan Tuyệt Trần cứng ngắc, bất động.

“A,…”

Trong lúc ngủ mơ, Nam Cung Vũ Huyên như không hài lòng việc thân mình hắn đột nhiên trở nên cứng ngắc như vậy, vô ý thức nỉ non.

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại không ngừng cọ xát lên trên thân mình to lớn của Thượng Quan Tuyệt Trần.

Thượng Quan Tuyệt Trần bị nàng cọ xát đến tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn mạnh mẽ đè ép nguyện vọng mãnh liệt nào đó ở trong lòng xuống.

Vì để cho nàng ngủ thoải mái, Thượng Quan Tuyệt Trần hít sâu mấy hơi, chậm rãi thả lỏng thân thể đang buộc chặt.

Nam Cung Vũ Huyên dường như cảm giác thấy thân thể hắn thả lỏng, nhỏ đầu thoải thoải mái mái tìm một vị trí thoải mái ở trên ngực hắn, sau đó lại tiếp tục ngủ say.

Thượng Quan Tuyệt Trần phát hiện tiểu nhân nhi trên thân đã an ổn, còn chưa kịp thở ra lại hít một ngụm khí lạnh!

Tay nhỏ bé yếu đuối không xương dường như có mắt, không biết từ chỗ nào luồn vào y phục của hắn, chậm rãi di chuyển trên ngực hắn.

Xúc cảm do lòng bàn tay trắng mịn mềm mại của nàng làm cho da thịt của hắng nổi lên từng tầng nhiệt sóng cùng rung động.

“Huyên, Huyên, Huyên Nhi, đừng, đừng, đừng như vậy…”

Tay Thượng Quan Tuyệt Trần cứng ngắc không dám động, tay chân mất điều khiển, nhỏ giọng nói.

“Hửm?”

Một thanh âm khàn khàn nhẹ vang lên.

Quy Hải Lộng Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt, đưa tay mò mẫm vị trí bên cạnh.

Không! Không có người?!

Tiểu Huyên Nhi đâu?

Vừa muốn lên tiếng gọi Nam Cung Vũ Huyên, tầm mắt Quy Hải Lộng Nguyệt bị bóng hai người đè lên nhau hấp dẫn.

Ặc…

Đây là tình huống gì?!

Quy Hải Lộng Nguyệt trong thời gian ngắn không kịp phản ứng, đến lúc phản ứng lại thì.

“Các ngươi đang làm gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nói.

Có thể là bởi vì ngủ nguyên một đêm, cổ họng không sử dụng, thanh âm của hắn khàn khàn, âm lượng cũng không lớn, nhưng là sự tức giận ẩn bên trong cũng không vì thế mà giảm bớt.

Thượng Quan Tuyệt Trần nghe thấy thanh âm Quy Hải Lộng Nguyệt, nghiêng đầu đi.

Đôi mắt màu băng ngân chống lại đôi mắt màu vàng, đồng thời sửng sốt một chút.

“Huynh đừng ồn, Huyên Nhi còn chưa tỉnh.”

Thượng Quan Tuyệt Trần rất nhanh lấy lại tinh thần, giảm âm lượng nói với Quy Hải Lộng Nguyệt.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu mày, sau đó mặt đen thui nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang nằm đè lên trên người Thượng Quan Tuyệt Trần, còn không ngừng giờ trò kia.

Chết tiệt!

Chưa tỉnh?!

Chưa tỉnh còn có thể đùa giỡn Thượng Quan Tuyệt Trần?

Nếu là đã tỉnh, có phải nàng muốn ngay tại chỗ tử hình Thượng Quan Tuyệt Trần, mở ra hết ăn một lần sạch sẽ hay không?!

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt quá mức căm giận.

Vừa nghĩ đến việc nàng muốn cường thế áp đảo Thượng Quan Tuyệt Trần, sau đó…

Quy Hải Lộng Nguyệt liền một bụng tức giận.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn khuôn mặt tuấn tú Quy Hải Lộng Nguyệt càng ngày càng đen, nhíu mày không hiểu.

Nhưng là không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, động tác kỳ lạ tiếp theo của Quy Hải Lộng Nguyệt càng khiến hắn không hiểu đã bắt đầu.

Chỉ thấy mắt Quy Hải Lộng Nguyệt bình tĩnh hơn, ngồi dậy, sau đó cúi người, đẩy tiểu nhân nhi vẫn dính trên thân Thượng Quan Tuyệt Trần ra.

Tuy rằng sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không tốt, vẻ mặt hung dữ ác độc, nhưng là không thể không nói, động tác trên tay hắn vẫn đặc biệt dịu dàng.

Vốn chỉ cần dùng chút sức nắm lấy eo Nam Cung Vũ Huyên, nhấc ra sau là có thể kéo nàng ra khỏi Thượng Quan Tuyệt Trần nhưng hắn vẫn thật cẩn thận lấy tay nhò không an phận của nàng từ trong xiêm y của Thượng Quan Tuyệt Trần ra trước, sau đó lại nhẹ nhàng ôm nàng khỏi người Thượng Quan Tuyệt Trần.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn tiểu nhân nhi trên thân từng chút một rời ra, cảm nhận được cơ thể ấm áp của nàng đang dần dần rời khỏi hắn, trong lòng sinh ra một loại cảm giác mất mát cùng trống rỗng.

Ngay ở lúc Thượng Quan Tuyệt Trần đang mất mát trống rỗng thì động tác kế tiếp của Quy Hải Lộng Nguyệt lại càng làm cho hắn như bị sét đánh.

Chỉ thấy Quy Hải Lộng Nguyệt dùng đôi tay lớn nắm tay nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên, sau đó đưa vào trong xiêm y của hắn.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhất thời không kịp phản ứng, mắt to nhìn hành động làm cho người ta không thể hiểu được của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Mà Nam Cung Vũ Huyên vốn không hài lòng việc xúc cảm thoải thoải mái mái trên tay đột nhiên biến mất thì hiện tại đã trở lại, tuy rằng cảm giác có hơi khác so với vừa rồi nhưng sờ nắn vẫn rất thoải mái.

Người nào đó đang ngủ say cũng rất vui vẻ tiếp nhận.

Chỉ là, hình như tư thế này sờ nắn không đã nghiện, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng nhăn mày.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai đại mỹ nam, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi nhúc nhích, sau đó lại dùng động tác kỳ lạ đến mức người thường không có khả năng làm được mà leo lên trên thân Quy Hải Lộng Nguyệt.

Khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt thành màu gan heo, hơi thở cũng theo đó mà tăng tốc.

Dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng hắn chỉ là rất không thích việc nàng sờ nam nhân khác, cho nên mới đưa tay nhỏ của nàng vào trong xiêm y của hắn, để nàng sờ hắn.

Nhưng là, hiện tại tại sao có thể thành như vậy?!

Cũng không phải là không thích việc nàng nằm đè lên hắn, mà là, nàng nằm đè liền đè, nhưng vì sao vẫn luôn cọ xát cọ xát nha?

Được rồi, cọ xát là cách xiêm y, cho nên cũng tạm chấp nhận đi.

Nhưng là, đôi tay nhỏ kia của nàng vì sao vẫn luôn sờ sờ nắn nắn nha?!

Còn là loại sờ nắn rất có quy luật nha.

Điều này khiến Quy Hải Lộng Nguyệt đẩy nàng ra cũng không được, xoay người để nàng ở dưới thân cũng không được.

Mồ hôi từng hạt lớn hạt nhỏ từ trên trán Quy Hải Lộng Nguyệt nặn ra.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhận thấy biến hóa của Quy Hải Lộng Nguyệt, trong đôi mắt màu băng ngân chợt lóe ý cười rồi biến mất:

“Khụ khụ, thân thể huynh thả lỏng, nàng sẽ an phận hơn rất nhiều.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nói.

Kỳ thật, hắn làm như vậy, cũng không phải vì muốn cứu Quy Hải Lộng Nguyệt, mà là không muốn Nam Cung Vũ Huyên bởi vì “giường” không thoải mái nên tỉnh lại.

Quy Hải Lộng Nguyệt nghe lời Thượng Quan Tuyệt Trần xong, giờ phút này cũng không còn nghĩ đến cái gì mà Hiên Viên quốc với chả Quy Hải quốc nữa, ngoan ngoãn nghe theo.

Bởi vì lý trí của hắn giờ phút này đã bị một ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt sạch. Lời Thượng Quan Tuyệt Trần với hắn mà nói, không khác nào việc hắn rơi vào biển lửa sắp bị thiêu trọi thì có người thương hại quăng cho khối băng, cứu rỗi hắn a!

Thả lỏng thân thể xong, Nam Cung Vũ Huyên quả nhiên an phận không ít.

Thân mình mềm mại ngoan ngoãn nằm đè lên hắn, chỉ là đôi tay nhỏ kia vẫn thường thường sờ một cái, làm cho thân thể vừa thả lỏng của Quy Hải Lộng Nguyệt lại buộc chặt.

Thả lỏng, buộc chặt, lại thả lỏng, lại buộc chặt, vẫn lặp lại như thế, trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt sinh ra một loại cảm giác biết thế chẳng làm.

Hiện tại hắn rất không rõ, vừa rồi hắn cần gì phải nghĩ không thông để rồi dẫn sói vào nhà, sao lại muốn mang phiền phức đến cho bản thân cơ chứ?!

Quy Hải Lộng Nguyệt không có phát hiện, tuy rằng hắn oán giận, nhưng là từ đáy lòng lại sinh ra một trận ngọt ngào cùng thỏa mãn, làm cho tất cả những chuyện này không đến mức khó có thể chịu đựng như vậy.

Cho dù hắn nhẫn nại loại phản ứng sinh lý nào đó rất vất vả, nhưng trước sự vất vả đó lại là hạnh phúc cùng vui vẻ.

Thân thể vất vả, nhưng trên tinh thần, hắn vui vẻ.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn vẻ mặt Quy Hải Lộng Nguyệt ảo não, khóe miệng giương lên một độ cong nhàn nhạt.

Hắn đương nhiên không có bỏ qua chòm sáng hạnh phúc kia của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Chòm sáng kia nổi bật như vậy, chói mắt như vậy.

Có lẽ chính bản thân Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không phát hiện, mà Thượng Quan Tuyệt Trần lại phát hiện.

“Ta đi chuẩn bị chút dược thiện cho Huyên Nhi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn màn trướng trên đỉnh giường nói. Sau đó tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua tiểu nhân nhi đang nằm nhoài trên người Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, cuối cùng đi ra ngoài phòng.

Ha ha, Huyên Nhi a Huyên Nhi, trân bảo thì đến đâu cũng sẽ có người phát hiện.

Hiện tại, người phát hiện trân bảo càng ngày càng nhiều, chỉ nguyện đến lúc đó không cần bởi vì quá nhiều người mà làm cho nàng cảm thấy khó xử mới tốt.

Trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần tưởng tượng tới cảnh tượng hỗn loạn có thể xảy ra mà lo lắng không thôi.

Hắn lo lắng đến lúc đó nàng sẽ cảm thấy khó khăn vì không biết nên lựa chọn thế nào.

Dù sao, mọi người, nàng đều quý trọng như vậy.



Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên rốt cục chậm rãi mở đôi mắt.

Nàng tỉnh! Quy Hải Lộng Nguyệt vừa suy nghĩ đến Nam Cung Vũ Huyên đã tỉnh, vội vàng nhắm hai mắt lại.