Trong một phòng trang trí lịch sự tao nhã, bảy vị mỹ nam thân hình rắn rỏi đứng ở bên giường, nhìn thân ảnh nhỏ bé tinh xảo ngủ say trên giường.
“Nàng vừa uống thuốc, hiện tại đang ngủ, mọi người nhẹ chút, đừng ầm ĩ nàng.”
Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nói.
Tuy rằng nói với sáu mỹ nam còn lại, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở thân ảnh Nam Cung Vũ Huyên ở trên giường, ánh mắt chuyên chú đầy thương tiếc cùng đau lòng.
Thân ảnh nhỏ bé trên giường đã chìm sâu vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mờ hồ có thể thấy được mệt mỏi, môi anh đào phấn nộn thường ngày cũng ảm đạm đi rất nhiều.
“Ta chỉ tới nhìn xem nàng có tốt không, nếu hiện tại đã muốn tốt hơn nhiều, ta đi ra ngoài trước.”
Đông Phương Dật Hàm nhẹ giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Ta cũng đi ra ngoài.”
Công Tôn Lưu Dạ tàn bạo nói, sau đó cũng xoay người rời khỏi.
“Ha ha, nếu hiện tại không có gì đáng ngại, ta cũng trở về phòng.”
Gia Cát Mặc Húc dịu dàng nói, rồi cũng ra khỏi phòng.
“Chậc chậc.”
Tây Môn Vân Ảnh lười nhác ngồi vào bên giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
“Dáng vẻ lúc bệnh thật là xấu.”
Nhẹ giọng lẩm bẩm, giống như nói cho thân ảnh nhỏ bé ngủ say nghe, lại như nói cho chính mình nghe.
Thượng Quan Tuyệt Trần, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch bởi vì động tác vô cùng thân thiết của Tây Môn Vân Ảnh, mày không dấy vết nhíu lại. Mà Tây Môn Vân Ảnh không phát hiện, dùng ngón tay thon dài trắng nõn chuyển sang nhẹ nhàng nhéo nhéo má phấn có lúm đồng tiền của nàng.
Trong đôi mắt màu xanh lục một mảnh nặng nề:
“Tiểu nha đầu, hảo hảo ngủ đi, tỉnh lại phải xinh đẹp a, bằng không biết tay ta.”
Âm thanh từ tính dễ nghe mềm nhẹ như lông chim, nhưng là trong phòng một mảnh im lặng lại đủ để cho người nghe rõ.
Nếp uốn lông mày của ba người Hiên Viên Nhược Ngôn càng sâu.
Tây Môn Vân Ảnh lẳng lặng nhìn Nam Cung Vũ Huyên một lúc lâu, sau đó đứng dậy, nện bước lười nhác, phong tình vạn chủng bay ra khỏi phòng, khoảng không trong phòng còn lưu lại dư hương chứng mình một khắc trước hắn vẫn còn ở trong phòng.
Trong phòng, giờ phút này chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé đang ngủ say cùng ba người Hiên Hiên Nhược Ngôn, một phòng im lặng.
“Ha ha.”
Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng cười, sau đó nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Nam Cung Vũ Huyên:
“Mị lực của nha đầu này thật đúng là không nhỏ, mới cùng nàng tách ra chưa bao lâu, dường như lại có người bị nàng mê hoặc.”
Bên trong tiếng nói dịu dàngận có hương vị không biết làm sao.
“Còn không phải sao.”
Tư Không Huyền Dịch đã ngồi xuống ở mép giường nói:
“Cuộc chiến hiện tại, có vẻ như sẽ lại có càng nhiều tình địch xuất hiện nha!”
Chết tiệt, ba người bọn họ còn chưa có giải quyết tốt, thế nhưng lại thêm những người này.
“Mặc kệ thế nào, không thể để người Quy Hải quốc đem bảo bối chúng ta đi.”
Trong mắt tím sâu thẳm kia của Hiên Viên Nhược Ngôn giống như đầm sâu.
“Đây là đương nhiên!”
Giọng nói của Tư Không Huyền Dịch đầy kiên quyết.
Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn ba người trên giường, sau đó liếc mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên thật sâu, xoay người tìm một cái ghế ở trong phòng, ngồi xuống, cuối thấp đầu, không gia nhập thảo luận của bọn họ.
Tuy rằng đã quyết định không cần đứng xa xa nhìn nàng, muốn tranh thủ ở lại bên người nàng, nhưng là cuối cùng nếu nàng không nói chọn hắn, hắn cũng không oán không hối.
Mặc kệ là ai, chỉ cần nàng thích, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn liền không có gì có thể nói.
…
Trong phòng Quy Hải Lộng Nguyệt.
Quy Hải Lộng Nguyệt ngồi ngây người trên nhuyễn tháp, đôi mắt kim sắc gắt gao nhìn chằm chằm tiết khố trong tay.
Không!
Chuẩn xác mà nói hắn gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết nhỏ như đoá hoa mai trên quần lót màu trắng.
“Ha ha a….”
Không biết bao lâu, Quy Hải Lộng Nguyệt ngây ngốc cười ra tiếng, ánh mắt vẫn không rời dấu vết nhỏ màu đỏ loang lổ kia.
Đây là quỳ thủy của nàng….. Đây là quỳ thủy của nàng…..Đây là quỳ thủy của nàng……
Trong đầu Quy Hải Lộng Nguyệt chỉ có một câu như vậy.
Khoé miệng giương lên một độ công thật đẹp, mang theo hạnh phúc ngọt ngào, mà ngay cả đôi mắt kim sắc cũng nhiễm một tầng hạnh phúc nhàn nhạt.
Hắn cũng không biết chính hắn xảy ra chuyện gì, dù sao nhìn “Ấn ký” của nàng để lại trên thân của hắn, hắn liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng thoả mãn.
Nhìn dịch thể máu thuộc về nàng, hắn cảm giác khoảng cách giữa hắn và nàng dường như kéo gần lại rất nhiều rất nhiều, nội tâm bị loại cảm giác kì diệu tràn đầy, làm cho hắn vui sướng vô cùng.
Không biết nhìn bao lâu, Quy Hải Lộng Nguyệt mới chậm rãi hoàn hồn.
Cuối cùng nhìn thật sâu đoá hoa hồng sắc kia một chút, Quy Hải Lộng Nguyệt thật cẩn thận gấp tiết khố, sau đó cất kỹ.
Hắn, muốn tiếp tục giữ gìn.
Tốt nhất là có thể đem y phục hôm nay cầm về.
Bất quá, có vẻ không có khả năng.
Bởi vì tên tiểu tử kia khẳng định không cho.
Nghĩ đến Nam Cung Vũ Huyên, đôi mắt Quy Hải Lộng Nguyệt đầy dịu dàng. Hắn lúc này và hắn ngày thường có thể nói khác nhau một trời một vực, chính hắn cũng không phát hiện.
…
Đầu mơ mơ màng màng của Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu chậm rãi rõ ràng.
Cảm giác hình như có ánh sáng nóng cháy chiếu lên trên người nàng, Nam Cung Vũ Huyền chậm rãi mở to mắt.
Chiếu vào tầm mắt, đó là ánh mắt si ngốc của Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch.
Dường như bọn họ đối với việc nàng đột nhiên tỉnh lại chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt có chút ngưng trệ.
“Huyên Nhi, nàng tỉnh!”
Tư Không Huyền Dịch phản ứng trước, vội càng cúi người nhìn Nam Cung Vũ Huyên, kích động nói.
“Vâng.”
Nam Cung Vũ Huyên nở rộ một cái nụ cười ngọt ngào, nhẹ nàng gật đầu.
Bọn họ, vẫn đều chờ ở chỗ này sao?
“Ha ha, Huyên Nhi tỉnh.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cũng khẽ cười nói, sau đó gắt gao nắm bàn tay mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên.
Lực đạo không dịu dàng như ngày thường, rõ ràng tâm tình hắn giờ phút này rất kích động.
“….”
Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không biết từ trên ghế đứng dậy từ khi nào, đi tới bên giường, đôi mắt ngân sắc bình tĩnh nhìn nàng. Trong mắt vui sướng cùng đau lòng róc rách giống như suối nước, kéo dài không dứt.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn ba vị mỹ nam, hốc mắt có chút chua xót nói:
“Ta không sao, tất cả mọi người đừng lo lắng.”
Chỉ là đại dì đến mà thôi, bọn họ liền lo lắng thành như vậy.
Tình nghĩa của bọn họ, làm cho nàng cảm động thật sâu đồng thời cũng cảm thấy áp lực.
Bởi vì, nàng thật sự không biết nên như thế nào để báo đáp tình cảm tinh khiết như vậy của bọn họ.
Bọn họ cho nàng, đều là một lòng tròn vẹn!
Phát hiện trong đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên bàng hoàng cùng mê man, ba vị mỹ nam giật mừng sửng sốt, chợt liền khôi phục lại.
Hiên Viên Ngược Ngôn nhẹ nhàng đem tay mềm của Nam Cung Vũ Huyền đưa lên miệng, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, nói:
“Tiểu nha đầu, yêu nàng là chúng ta tự nguyện, nàng cứ làm theo lòng của nàng là được rồi, không cần cố gắng khống chế lòng mình….. Vô luận lựa chọn cuối cùng của nàng là cái gì, chúng ta đều không oán không hối, nàng là bảo bối trân quý nhất của chúng ta.”
Lòng của nàng suy nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, hắn đương nhiên nhìn ra.
“…”
Nam Cung Vũ Huyên ngây ngốc nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó nâng mắt nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần.
Trên mặt bọn họ cũng sáng rọi một loại không oán không hối, tổn thương ánh mắt của nàng.
“Ta……”
“Cốc cốc cố —-“
Nam Cung Vũ Huyên muốn nói cái gì nhưng lại truyền đền tiếng gõ cửa thanh thuý có tiết tấu.
“Ai?”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía cửa hỏi.
“Ta.”
Thanh âm Quy Hải Lộng Nguyệt truyền vào, ngay sau đó cửa liền bị Quy Hải Lộng Nguyệt đẩy ra từ bên ngoài.
Cẩm bào màu đen làm nổi bậc cổ áo bạch kim cùng đường thêu viền hoa màu vàng sẫm, bao quanh thân hình cao lớn cường tráng hoàn mỹ, lộ ra khí phách vương giả khắp nơi.
Khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc, nhìn như vị thần Hy Lạp, mị hoặc lòng người như Satan. Giờ phút này, ánh mắt của hắn sắc bén, tản ra hơi thở nguy hiểm tà ác.
Nam Cung Vũ nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, tâm tình rõ ràng không tốt, không biết nói gì.
Tên này nha, không hiểu lễ phép như vậy, không đợi người nói tiến nào, chính hắn đã đẩy cửa ra.
Hơn nữa hắn hình như không có một chút giác ngộ!
Rõ ràng là hắn không lễ phép, thế nhưng hắn còn tức giận!
“Lộng Nguyệt ca ca, huynh có thể ngang ngược như vậy sao?”
Nam Cung Vũ Huyên bĩu môi nói, trong giọng nói mang theo bất mãn mãnh liệt đối với hắn.
“………”
Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Nam Cung Vũ Huyên bất mãn, sắc mặt nhất thời đen như đáy nồi nói:
“Giờ nàng mới biết được ta ngang ngược sao?”
Hừ!
Tiểu tử kia!
Hắn lo lắng nàng có không thoải mái hay không, nên đến xem.
Nàng lại khen ngược, mỹ nam vờn quanh a!
Nam Cung Vũ Huyên trắng mắt liếc Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, nói:
“Ngang ngược còn không biết xấu hổ?”
“…….”
Khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt càng đen, nện vài bước đến bên giường, đem đám người Hiên Viên Nhược Ngôn chen trúc ở trên giường đẩy ra:
“Đừng quên, ba ngày này, nàng là của ta!”
Bá đạo mở miệng, Quy Hải Lộng Nguyệt cúi người không hế báo trước ôm lấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Cung Vũ Huyên.
“A, huynh làm sao?”
Nam Cung Vũ Huyên bị động tác bất ngờ của hắn doạ, hai tay theo bản năng vòng quanh cổ của hắn, sợ chính mình ngã xuống.
“Mang nàng về phòng của ta!”
Quy Hải Lộng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:
”Một tấc không rời!”
Nam Cung Vũ Huyển chớp chớp mắt to, hiểu ra.
Tên này nha, nhắc nhở nàng ước định của bọn họ.
“Ta đây không phải có tình huống đặc thù sao?”
Nam Cung Vũ Huyên bĩu môi, yếu yếu nói.
“Ta cũng mặc kệ! Đây hẳn là phúc lợi của ta.”
Quy Hải Lộng Nghuyệt cường ngạnh nói, sau đó ôm ngang Nam Cung Vũ Huyên, liền đi ra ngoài.
Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về bóng lưng Quy Hải Lộng Nguyệt, cơn tức trong mắt dâng cao, nhưng là vẫn nắm chặt nắm đấm.
Bọn họ, nhẫn!
Bởi vì chuyện nàng đáp ứng, bọn họ vô luận như thế nào cũng sẽ không đi phá hư!
Cho nên, cho dù tức giận sắp hộc máu, bọn họ vẫn phải đem máu nuốt lại vào trong bụng, nhịn xuống!
Đôi mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
“Đúng rồi.”
Lúc chỉ còn một bước liền bước ra khỏi cửa phòng, Quy Hải Lộng Nguyệt dừng bước chân lại:
“Thượng Quan huynh, nếu thuận tiện, huynh cũng đi qua chỗ ta đi.”
Nói xong, cũng không chờ Thượng Quan Tuyệt Trần trả lời, Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức bước ra cửa phòng, hướng phòng của hắn đi đến.
Trong lòng hắn biết, hiện tại, thân thể tiểu Huyên Nhi vẫn còn suy yếu, cho nên giờ phút này nàng thực cần y thuật của Thượng Quang Tuyệt Trần.
Cho dù hắn không nghĩ tới cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy hắn, trong ba ngày này nàng là thuộc quyền sỡ hữu của hắn, nhưng là thân thể của nàng không phải do hắn tùy ý, muốn làm gì thì làm.
“Tuyệt Trần, đi thôi.”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng nói, sau đó ngồi vào trên giường, tay bò vào bên trong ổ chăn.
Nơi này còn có độ ấm của nàng.
“Tuyệt Trần, huynh tốt nhất nhìn kĩ Quy Hải Lộng Nguyệt a, trăm ngàn lần đừng cho hắn bắt nạt Huyên Nhi!”
Tư Không Huyền Dịch tức giận nói.
“Ừ.”
Thượng Quan Tuyệt Trần gật gật đầu, sau đó bước nhanh đuổi theo Quy Hải Lộng Nguyệt.
Lúc này, hắn thực may mắn, hắn học y thuật thật tốt.
Không liên quan đến việc có thể làm bạn nàng, đơn giản là y thuật có thể làm cho thân thể của nàng chuyển tốt.
Chỉ cần nàng tốt, những việc vặt kia đều không liên quan đến hắn.