Giọng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn rất bình tĩnh, nhưng mà lại làm cho da đầu của Tư Không Huyền Dịch run lên.
“Huynh, so với Huyên Nhi, tuyệt đối không thua kém.”
Sau một lúc lâu, Tư Không Huyền Dịch mới nói ra một câu.
Đến bây giờ hắn mới bừng tỉnh, mục đích của Nhược Ngôn, căn bản không phải đơn giản là thu phục lòng người như vậy.
Nhược Ngôn muốn nhân cơ hội mấy ngày chuẩn bị đăng cơ sẽ ẩn nấp tại môt nơi bí mật gần đó, những người có âm mưu xấu, lòng dạ đen tối đối với Nhược Ngôn thì nhất định phải theo hắn vào chỗ tối.
Nhược Ngôn có thể nhân cơ hội những người đó đuổi tới chỗ tối mà xử lý hết!
Quả nhiên là rất xấu xa!
“Ha ha, Huyền Dịch nói như vậy, ta có thể coi như huynh công nhận chỉ có ta là người mới có thể sánh vai cùng nha đầu sao?”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu nhíu mày.
Ngụ ý: ngươi nhận thua!
“Hừ! Ai thừa nhận?”
Tư Không Huyền Dịch giận tái đi:
“Ta sẽ vĩnh viễn sẽ không thừa nhận! Huyên Nhi, ta tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Lại một lần nữa kiên định nói ra kiên trì của bản thân.
“Ha ha.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cười mà không nói, sau đó ánh mắt nhìn về một cây đại thụ bên cạnh:
“Nếu đến đây, liền xuất hiện đi.”
…
Trong phòng khách.
Lông mi dài như cánh bướm của Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng rung động vài cái, ánh mắt trong suốt từ từ mở ra.
“Tỉnh ngủ?”
Cho đến bây giờ ánh mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần vốn dĩ không có rời khỏi mặt của nàng, cho nên khi nàng tỉnh lại lần đầu tiên, Thượng Quan Tuyệt Trần liền nhẹ giọng hỏi.
“Uh.”
Nam Cung Vũ Huyên mơ hồ gật đầu nhẹ nhàng, sau đó nói với Thượng Quan Tuyệt Trần:
“Tuyệt Trần ca ca, muội muốn uống nước.”
Tiếng nói mềm mại, đã không còn yếu ớt như lúc trước.
Thời gian ngủ dài như vậy, sức khỏe của nàng cũng đã phục hồi khoảng sáu bảy phần.
“Uh, huynh xuống lấy nước giúp muội.”
Nói xong, Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ nhàng đỡ Nam Cung Vũ Huyên dậy, để cho nàng ngồi tựa vào thành giường.
Nước trong phòng là nước lạnh, nàng đang bị thương không thể uống nước lạnh được.
“Cảm ơn Tuyệt Trần ca ca.”
Nam Cung Vũ Huyên cười ngọt ngào.
“Ha ha, không cần phải khách khí?”
Thượng Quan Tuyệt Trần xoa nhẹ tóc của Nam Cung Vũ Huyên, cười nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy Huyên Nhi đối xử với hắn không giống như trước kia.
Là ảo giác sao?
Chờ sau khi Thượng Quan Tuyệt Trần đi ra, Nam Cung Vũ Huyên đưa ánh mắt nhìn phương hướng mà hắn rời đi, ánh mắt khó hiểu.
Đúng vậy, nàng đều nghe được.
Nàng đều nghe được hết những điều mà Tuyệt Trần ca ca nói.
Khi đó nàng cũng đã tỉnh, sau đó nàng luôn giả bộ ngủ.
Nàng thật sự không biết nên đối mặt thế nào với sự việc bất ngờ thế này.
Theo như ý tứ của Tuyệt Trần ca ca mà nói, Nhược Ngôn ca ca cùng Huyền Dịch ca ca còn có Tuyệt Trần ca ca, ba người bọn họ đều…
Để tay lên ngực tự hỏi, cho đến bây giờ nàng đều không nghĩ đến tình cảm của bọn họ đối với nàng lại trở thành tình yêu nam nữ.
Tình yêu nam nữ…
Ba người bọn họ…
Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt lại.
Nàng nên làm như thế nào cho phải?
Cuối cùng tạm thời chưa nói đến việc đón nhận tình cảm của ai, chỉ nói đến mỗi vấn đề là tình cảm.
Ngay từ lúc ban đầu, thân phận của nàng xuất hiện trong thế giới của bọn họ chính là một đứa bé, tuy rằng tâm trí và linh hồn là trưởng thành, nhưng mà lại bị hạn chế bởi thân thể còn chưa trưởng thành, cho đến bây giờ nàng cũng không hề nghĩ tới cùng với ai trong mấy người bọn họ phát sinh tình yêu lãng mạn.
Sau đó, cơ thể trưởng thành, tuy rằng thỉnh thoảng có chút ảo tưởng đối với các “Ca ca” khiến cho người ta giận sôi người này, nhưng mà cũng chỉ là lúc nàng rảnh rỗi lên suy nghĩ linh tinh, ngay lập tức sau đó bị lý trí của nàng đánh bay.
Có thể nghĩ, lúc trước vô tình nghe được những lời nói của Tuyệt Trần ca ca, đối nàng mà nói, có ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức nào.
Lại nói đến bọn họ.
Sở dĩ bọn họ sinh ra tình yêu nam nữ đối với nàng hẳn là vì từ nhỏ bọn họ sống trên núi Triêu Dương nên ít tiếp xúc với người khác giới, cho nên mới nảy sinh tình cảm khác giới đối với nàng, đây là hiện tượng rất bình thường.
Bây giờ bọn họ đã xuống núi, về sau sẽ gặp được nhiều người khác giới hơn, có khả năng tình cảm đối với nàng sẽ nhạt dần.
Suy nghĩ như thế nên Nam Cung Vũ Huyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao bỗng nhiên tâm tình lại buồn bực.
Nàng không có nghĩ, hoặc là nàng có nghĩ nhưng mà theo bản năng nàng lại xem thường một chuyện.
Chính là, nữ tử trong học viện Triêu Dương, đều là những người xuất sắc nhất trên thế giới này, đều là những người được đặc biệt dạy dỗ, bồi dưỡng để gả cho danh môn quý tộc, quan to, quý nhân thậm chí là bồi dưỡng để trở thành Hoàng Hậu của một nước.
Ví dụ như, người đã từng đẩy nàng xuống vách núi đen —— Dư Nhã Thu.
Cái gọi là rất ít tiếp xúc cùng với người khác giới chẳng qua là bây giờ nàng không biết đối mặt với tình yêu của bọn họ như thế nào, không biết lựa chọn như thế nào nên tìm kiếm một lý do.
“Huyên Nhi?”
Thượng Quan Tuyệt Trần cầm theo một ấm trà màu trắng đi vào, nhìn thấy Nam Cung Vũ Huyên đang ngẩn người, mất hồn mất vía, quan tâm hỏi:
“Làm sao vậy?”
“A?”
Nam Cung Vũ Huyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân hoàn hồn:
“Hì hì, Tuyệt Trần ca ca, nhanh như vậy a?”
“Uh.”
Thượng Quan Tuyệt Trần đặt ấm trà lên trên bàn, sau đó tự nhiên kéo tay phải của nàng, bắt mạch:
“Có phải ở đâu không thoải mái hay không?”
Vừa bắt mạch, Thượng Quan Tuyệt Trần vừa dịu dàng hỏi.
“Không có.”
Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười một cái cho hắn yên tâm:
“Là do muội đang ngẩn người mà thôi, hì hì.”
Nàng nói đang ngẩn người, mà không phải là đang suy nghĩ việc gì.
Thượng Quan Tuyệt Trần bắt mạch xong, phát hiện thực sự là không có việc gì, liền nhẹ nhàng buông cổ tay nàng ra, sau đó cầm ấm trà lên rót một chén nước:
“Nào, uống nước đi.”
Vừa nói vừa đưa chén nước đến bên miệng nàng.
A, vừa rồi hắn đi lấy cũng đã thử độ ấm, vừa phải.
…
“Ha ha, thật không hổ là Nhược Ngôn, ta cẩn thận như vậy mà vẫn bị huynh phát hiện.”
Đông Phương Dật Hàm cười không một chút để ý, từ trên cây bay lên nóc nhà, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:
“Xem ra, huynh còn không có bị nhóc con kia mê hoặc tâm trí ~!”
Một câu nói nửa đùa nửa thật phát ra từ miệng của Đông Phương Dật Hàm.
“Công phu của huynh sứt sẹo như vậy, cho dù không có tâm trí ta cũng có thể không tốn sức mà phát hiện ra.”
Giọng điêu của Hiên Viên Nhược Ngôn ôn hòa mà thân mật. Nhưng mà ý khinh thường trong lời nói lại biểu hiện ra rất rõ ràng.
Tư Không Huyền Dịch ở bên cạnh nghe xong, khóe miệng giương lên, môi mỏng màu son tạo ra một độ cong đẹp.
A, ý của những lời mà Nhược Ngôn nói, hắn hiểu được!
Ha ha, ý ngoài lời là: Đông Phương Dật Hàm, võ công của ngươi rất kém cỏi, cho nên đừng có thể hiện ra để làm mất mặt, mau chóng về nhà luyện thêm nữa đi!
“Hừ!”
Đông Phương Dật Hàm lạnh lùng kêu một tiếng.
Đương nhiên hắn cũng hiểu được ý của câu nói kia!
Nhưng mà, khiến cho hắn khó chịu chính là—— hắn không có cách nào để cãi lại!
Bởi vì, bất kể là so sánh với ba người khác hay là bốn tên của Quy Hải quốc thì võ công của hắn là kém nhất!
Nhưng mà, võ công kém nhất thì đã sao!
Bởi vì… Hắn có trí thông minh!
Nhưng mà, trí thông minh của hắn nếu dùng đối với người khác thì còn có thể dùng thông minh để bù đắp lại cho võ công, nhưng mà nếu dùng với Hiên Viên Nhược Ngôn, như vậy… Kết qua cuối cùng ai bị lừa thì không thể chắc chắn!
Chính bản thân Đông Phương Dật Hàm cũng biết điểm này, cho nên hắn cũng chỉ có thể cứng rắn chịu đựng!
Bởi vì hắn biết, nếu như không nhịn, thì rất có thể hắn phải chịu thêm lần thứ hai, thứ ba nữa, cho nên hắn rất biết thời thế làm ra vẻ không nghe được những lời khinh thường của Hiên Viên Nhược Ngôn, lấy xấp giấy viết tay từ trong lòng ra:
“Cái này tìm thấy khi lục soát phủ của Hiên Viên Kỳ!”
Nói xong, vứt xấp giấy cho Hiên Viên Nhược Ngôn.
Hiên Viên Nhược Ngôn nhận lấy xấp giấy viết tay, mở ra một hai trang xem một chút:
“Ha ha, có cái này, chúng ta diệt hết những mộng tưởng đó càng đơn giản hơn.”
Trên bản viết tay này, viết rõ ràng phần lớn những thế lực ở trong triều đình có quan hệ với Hiên Viên Kỳ.
Cái bọn họ cần bây giờ, là một phần tin tức khiến cho bọn họ có thể biết người biết ta, mớ giấy viết tay này, giống như ốc đảo trong sa mạc, lửa ấm giữa trời băng tuyết, đến rất đúng lúc.!
“Ah, vậy, vậy là, nếu như ta có thể tìm thấy vật quan trọng như vậy, các huynh có thể trừng phạt ta nhẹ hơn được không?”
Thật không hổ cho Đông Phương Dật Hàm có một đôi mắt giống hồ ly, năng lực quan sát sắc mặt để nói chuyện thật là kinh người!
Quan sát thấy trên mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn có chút tươi cười ấm áp, cùng với ánh mắt rạng rỡ của Tư Không Huyền Dịch, tất nhiên hắn biết là xấp giấy viết tay mà hắn tìm thấy có thể khiến cho hai người bọn họ hài lòng cho nên nắm chắc thời cơ nói ra nguyện vọng nhỏ bé của mình.
“Trừng phạt?”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm không hiểu.
Người này lại làm sai chuyện gì?
Vẻ mặt của Tư Không Huyền Dịch nghi ngờ.
“Ách… Chính là, chính là chuyện, ‘Hàm vệ’ của ta không bảo vệ tốt nhóc con kia, để cho nàng bị thương.”
Đông Phương Dật Hàm yếu đuối nói.
Hắn tuy rằng biết, nếu như bây giờ nhân lúc hai người bọn họ còn chưa nghĩ đến chuyện này mình chối một chút thì vẫn có thể tránh được một kiếp.
Nhưng mà nếu như bây giờ tạm thời tránh được này một kiếp, để cho bọn họ nhớ đến thì vẫn là bị tính sổ sau.
Cho nên, dựa theo danh ngôn chết sớm siêu sinh sớm, hắn đối mặt với sai lầm của mình rất thản nhiên, hy vọng bọn họ nhìn thấy mình thành thật như vậy có thể trừng phạt hắn nhẹ một chút, đừng quá thảm.
Giống như nhóc con kia nói “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị. Nếu đều là phải chết, thì phải lựa chọn kiểu chết đẹp một chút!”
Quả nhiên, vừa nghĩ đến chuyện Nam Cung Vũ Huyên bị thương, vẻ mặt ôn hòa tuấn tú của hai người bỗng dưng đen xuống.
Nguy hiểm!
Trong lòng của Đông Phương Dật Hàm cảnh giác, nhìn hai người thật cẩn thận, chỉ sợ hai người bọn họ bỗng nhiên giải quyết hắn ngay tại chỗ.
“…”
Nhưng mà hai người cũng không có động tác gì nguy hiểm, cũng không nói gì.
Im lặng khác thường này làm cho Đông Phương Dật Hàm nhịn không được đổ mồ hôi lạnh ở lưng, tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
Thảm thảm, bọn họ đang nghĩ dùng cái thủ đoạn gì đến tra tấn hắn sao?
Đông Phương Dật Hàm tự mình dọa mình.
“Haiz!”
Ngay lúc trong lòng Đông Phương Dật Hàm sinh ra xúc động muốn chạy trốn, Hiên Viên Nhược Ngôn thở dài một hơi:
“Chuyện này, cũng không thể trách huynh. Việc mà nha đầu muốn làm, đừng nói là ‘Hàm vệ’ của huynh, cho dù là chính bản thân huynh tự mình đi bảo vệ, cũng không giữ được.”
Trong giọng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn tràn ngập cảm giác vô lực.
Giống như khi còn ở trên núi Tuyết Khê, hắn tự mình ở bên cạnh nàng, cũng không ngăn cản được nàng dấn thân vào nguy hiểm, bị thương.
Hiên Viên Nhược Ngôn nhớ tới sự quật cường của Nam Cung Vũ Huyên, màu mắt lại càng đậm hơn.
Muốn bảo vệ không để nàng chịu thương tổn, với sức mạnh bây giờ thì không thể làm được, cho dù hắn là Hoàng Đế tương lai của Hiên Viên quốc, cho dù hắn thu cả Hiên Viên quốc vào trong túi của bản thân, cũng không dám nói nhất định có thể bảo vệ được nàng.
Bỗng dưng Hiên Viên Nhược Ngôn cảm thấy chính mình rất vô dụng.
Người muốn bảo vệ nhất lại bị thương tổn, mà hắn lại không thể làm cái gì, thậm chí ngay cả năng lực để bảo vệ nàng về sau không phải chịu thương tổn nữa cũng không có.
Nàng khiến cho hắn không có cách gì nắm trong tay, không thể nắm trong tay.
Có lẽ đây chính là điểm độc đáo của nàng!
Mọi người, bao gồm cả bốn người của Hiên Viên quốc, đều bị hắn nắm trong tay.
Ở bên ngoài nhìn lại tuy rằng hắn đối xử với bọn họ hiền lành thân thiết, không có xung đột gì với bọn họ nhưng mà sóng ngầm mãnh liệt chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được.
Từ sau khi Mẫu hậu qua đời, hắn bắt đầu học được che dấu chính bản thân mình trong hoàn cảnh nguy hiểm của cung đình, bên ngoài thì giả vờ như hiền lành ấm áp, nhưng trên thực tế thì hắn lại giống như rắn độc ở trong bóng tối, đợi chờ thời cơ thích hợp nhất, gϊếŧ con mồi chết, không cho cơ hội để chạy trốn.
Cho nên, năm ấy khi hắn năm tuổi, hắn đã bắt đầu âm mưu đi học ở học viện có sức ảnh hưởng lớn nhất thiên hạ là Triêu Dương học viện.
Hắn giả vờ ngây thơ, ngu ngốc, khiến cho Hiên Viên Kỳ cho rằng có thể dễ dàng nắm bắt được hắn, cho nên hắn lựa chọn rèn luyện cùng với tắm các loại thuốc, cuối cùng có thể có cơ hội đi Triêu Dương học viện.
Trong Triêu Dương học viện, hắn để ý khắp nơi, vừa mới đến đã có thể hiểu rõ ai là huynh đệ ai là kẻ địch.
Tư Không Huyền Dịch, Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần còn có bốn người của nước Quy Hải, có thể nói đều bị hắn nắm giữ vô hình.
Bọn họ dưới tình huống gì sẽ làm ra hành động như thế nào, hắn nên làm như thế nào để có thể khiến cho bọn họ làm ra hành động mà hắn muốn, chỉ cần hơi dùng mưu kế, bọn họ sẽ làm ra hành động mà hắn muốn bọn họ làm.
Nhưng mà duy chỉ có Nam Cung Vũ Huyên, khiến cho hắn không có cách nào.
Đông Phương Dật Hàm nghe được Hiên Viên Nhược Ngôn nói không trách hắn, đơ mất một khoảng thời gian không phản ứng.
Ặc, chuyện gì xảy ra?
Hắn nghĩ tới ngàn ngàn vạn vạn tình huống, nhưng mà duy nhất không ngờ tới là Nhược Ngôn sẽ nói như vậy.
Tư Không Huyền Dịch liếc mắt nhìn Đông Phương Dật Hàm còn đang đơ ở trong mây, nói có chút không được tự nhiên:
“Tuy rằng chúng ta yêu Huyên Nhi yêu đến không thể tự kiềm chế, nhưng mà chúng ta vẫn có thể phân biệt ra đúng sai, huống hồ, chúng ta không phải là loại người sẽ bởi vì Huyên Nhi mà không thèm để ý đến huynh đệ.”
“…”
Đông Phương Dật Hàm mở đôi mắt, không thể tin nhìn hai cái “Người tốt”.
Đây là hắn xuất hiện ảo giác sao? Là bởi vì quá căng thẳng cho nên xuất hiện ảo giác?
Trong đầu Hiên Viên Nhược Ngôn vứt bỏ chuyện làm cho hắn không có sức để suy nghĩ, liếc mắt nhìn dáng vẻ như nhìn thấy quỷ của Đông Phương Dật Hàm, nhíu nhíu mày:
“Thật ra , nhóc con bị thương khiến chúng ta thực sự rất tức giận. Nhưng mà, hiếm khi Dật Phàm hy vọng chúng ta phát giận lên người?”
Tạm dừng một cái, Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:
“Huyền Dịch, huynh cảm thấy chúng ta có cần thỏa mãn nguyện vọng của Dật Hàm không?”
“Ha ha.”
Tư Không Huyền Dịch cười lạnh:
“Đương nhiên cần! Hắn là huynh đệ tốt của chúng ta, nếu là nguyện vọng nhỏ bé này của hắn mà chúng ta cũng không thể thỏa mãn thì chúng ta không phải là thẹn với mười mấy năm huynh đệ hay sao?”
Tư Không Huyền Dịch nói một cách quái gở.
“Uh, cũng đúng, chúng ta đây liền…”
“A! Đợi đã!”
Cuối cùng, khi Hiên Viên Nhược Ngôn còn chưa nói xong Đông Phương Dật Hàm vội vàng chen ngang.
Cười nịnh nọt đối với Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn:
“Ha ha, xem hai người các huynh nói, ta đâu có nguyện vọng a? Đây không phải là tối hôm qua ta ngủ không có tốt, bây giờ còn đang đơ hay sao? Ha ha…”
Đông Phương Dật Hàm cười muốn có bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.
Không thể không nịnh nọt a!
Nếu hắn không nịnh nọt, hắn dám khẳng định, thể loại người không có “Nguyện vọng” thì không muốn sống, bọn họ nhất định sẽ thỏa mãn hắn.
Không! Phải là, bọn họ nhất định sẽ mạnh mẽ “Thỏa mãn” hắn!
Cho nên, nếu so sánh với việc bị “Thỏa mãn nguyện vọng”, hắn tình nguyện nịnh nọt!
“Hừ!”
Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch ăn ý vô cùng mắt lạnh nhìn hắn, hơn nữa đồng thanh hừ lạnh, sau đó liền rời khỏi nóc nhà, không để ý tới Đông Phương Dật Hàm.
Đông Phương Dật Hàm nhìn bóng dáng hai người dần dần biến mất, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tránh thoát được tai nạn…
Nhưng mà, việc khiến cho hắn vui vẻ, chính là hai người bọn họ tuy rằng yêu nhóc con kia yêu đến không thể kìm hãm, nhưng lại không có vứt bỏ tình nghĩa mười mấy năm với hắn.
Việc này chứng minh, nếu như về sau nhóc con kia lựa chọn ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không khiến cho bọn họ phản bội tình nghĩa huynh đệ.
Tuy rằng không biết về sau có thể thay đổi hay không, nhưng mà ít nhất tình huống như bây giờ là đáng mừng.
Nghĩ thông suốt, Đông Phương Dật Hàm lập tức đi tìm Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn.
…
Trong phòng khách, Nam Cung Vũ Huyên đang đi dạo quanh phòng, mà Thượng Quan Tuyệt Trần liền nhắm mắt đi theo bên người nàng, nhìn qua vẻ mặt ôn hòa của hắn thì không khác bình thường, nhưng mà nếu nhìn kỹ, thì có thể phát hiện sâu trông mắt hắn luôn có sự căng thẳng cùng với cẩn thận.
Ặc, kỳ thật đối với loại tình huống này Nam Cung Vũ Huyên cũng không biết nói gì, vỗn dĩ ban đầu là muốn ra bên ngoài đi dạo một chút.
Nhưng mà Thượng Quan đại nương vẫn líu ríu không dứt!
Nói cái gì mà bên ngoài nhiều người, một cái không cẩn thận đυ.ng tới miệng vết thương thì làm sao bây giờ a? Bây giờ còn không an toàn, nếu như đi ra mà gặp được nguy hiểm thì làm sao bây giờ a?…
Vì thế, để cho Thượng Quan đại nương không lo lắng, nàng liền thỏa hiệp xin đi dạo trong phòng.
Nhưng mà!
Nhưng mà nhưng mà, Thượng Quan đại nương giống như cái bóng, chằm chằm đi theo bên người nàng, nàng đi một bước hắn cũng đi một bước, nàng dừng lại hắn cũng dừng lại.
Vừa nghĩ, Thượng Quan đại nương cũng chỉ vì quan tâm nàng cho nên mới như thế, cho nên không thể mở miệng đề nghị hắn không cần đi theo nàng.
Vì thế, nàng liền khổ!
Đi theo bên cạnh một cái bóng mà khác hẳn cái bóng của mình hơn nữa cái bóng dáng này còn to hơn cả bản thân nàng, hơn nữa ánh mắt của cái bóng này lại còn luôn luôn theo dõi ở trên người của mình giống như thuốc cao bôi trên da chó.
Haiz ~!
Nam Cung Vũ Huyên không nhìn mấy vạch đen xuất hiện ở trên trán, ở trong lòng than khổ một tiếng, sau đó tiếp tục đi dạo.
Trong lúc đi dạo, trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện hai tiểu ác ma có đôi cánh màu đen.
Trong đó một cái có dáng vẻ giống Thượng Quan Tuyệt Trần tên là hỏi, còn một cái khác có dáng vẻ giống nàng tên là đáp.
Hỏi: A, Thượng Quan đại nương là ai?
Đáp: Thượng Quan Tuyệt Trần!
Hỏi: Tên kỳ lạ như thế, ai lại nghĩ ra?
Đáp: Nam Cung Vũ Huyên!
Hỏi: Vì sao muội ấy lại nghĩ ra cái một cái tên vừa khác lạ lại khiến cho người ta nhàm chán?
Đáp: Bởi vì Thượng Quan Tuyệt Trần này thật sự dong dài khiến cho người ta không thể không đau “bi”, cho nên nàng đã nghĩ cho kẻ này một cái tên rất chính xác!
Hỏi: Thượng Quan Tuyệt Trần, kỳ lạ!
Đáp: … Đúng vậy.
“Đυ.ng đυ.ng đυ.ng ——”
Tiếng đập cửa thanh thúy truyền đến, khiến cho hai tiểu ác ma trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên hồn phi phách tán.
“Ai?”
Thượng Quan Tuyệt Trần hỏi.
“Chúng ta.”
Thanh âm của Hiên Viên Nhược Ngôn xuyên qua cửa gỗ truyền vào.
Cho dù là ở phòng trong, cũng có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng, khiến cho người ta không thể không nể phục nội lực thâm sâu của Hiên Viên Nhược Ngôn.
“Vào đi.”
Thượng Quan Tuyệt Trần nói.
Sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân.
Vừa rồi hắn đặt hết tâm ý vào trên người của Huyên Nhi, sợ thân thể của nàng quá yếu mà ngã xuống, cho nên ngay cả tiếng bước chân trở về của bọn họ hắn cũng không nghe thấy.
Nam Cung Vũ Huyên nghe được lời nói của Hiên Viên Nhược Ngôn, bỗng nhiên có cảm giác mồ hôi lạnh toát ra ở trên lưng.
Nima, vì sao sẽ có một loại dự cảm không tốt…
“Chi nha ——” cửa mở.
Một phút trước người nào đó còn mong mỏi Thượng Quan đại nương cách xa một chút bây giờ thì lại quên hết chuyện trước đó, tự nhiên nhẹ nhàng dịch lại sát bên cạnh của Thượng Quan Tuyệt Trần.
A, gần một chút, như thế này nếu tình hình có gì không ổn, nàng có thể nhanh chóng trốn vào phía sau của hắn.
Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Đông Phương Dật Hàm ba người cùng nhau đi vào phòng trong.
“Hì hì, Nhược Ngôn ca ca, Huyền Dịch ca ca, Dật Hàm ca ca, các huynh quay về a?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên nở ra một nụ cười ám áp như nắng tháng ba.
Tươi cười như vậy, ấm áp dịu dàng như là có sự sống, khiến cho người ta cảm thấy cả căn phòng như được thắp sáng bởi nụ cười của nàng, khiến cho người ta có cảm giác gặp được cảnh đẹp trăm hoa đua nở ngày xuân.
Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng với Đông Phương Dật Hàm cũng ngây người trong nháy mắt, nhưng mà lại khôi phục lại ngay.
Đông Phương Dật Hàm còn đỡ, nhưng mà khuôn mặt của thể Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch đều hết sức bình tĩnh.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn được khuôn mặt tuấn tú của bọn họ đều không có một chút ý cười, âm thầm sợ hãi trong lòng.
A, nếu như ở tình huống bình thường, chắc chắn bọn họ sẽ cười một cái với nàng, sau đó dịu dàng gật đầu, hoặc là sờ sờ tóc nàng nói “Đúng vậy, trở về.”
Mặt đen như bây giờ thì chỉ có một tình huống duy nhất!
Chính là —— bọn họ đang tức giận!
Về phần vì sao tức giận, Nam Cung Vũ Huyên dùng tóc cũng có thể nghĩ ra!
“Hắc ha ha, ặc, Nhược Ngôn ca ca và Huyền Dịch ca ca mọi chuyện tiến hành có thuận lợi không? Các huynh có mệt hay không a?”
Nam Cung Vũ Huyên cười ngọt ngào, thể hiện bộ dáng ngoan hiền nhu thuận đến độ làm cho người ta giận sôi.
“Hô ——”
Tư Không Huyền Dịch thở ra một hơi thật mạnh, sau đó đi vài bước đến trước người của Nam Cung Vũ Huyên.
Nam Cung Vũ Huyên nhích lại gần Thượng Quan Tuyệt Trần theo bản năng, rụt đầu yếu ớt.
Tư Không Huyền Dịch nhìn phản ứng của nàng như thế, dở khóc dở cười.
Hóa ra nàng cũng biết sợ hãi, cũng biết chột dạ a?
Bàn tay, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, một cái ôm dịu dàng ấm áp không hề hù hợp với khí chất kiên nghị của hắn, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm giác được cảm giác tim đập rộn ràng không thể nói thành lời.
Cũng giống như sắt thép trải qua trăm lần tôi luyện trở lên cứng rắn nhưng mà lại bị trói buộc bởi một sợi chỉ mềm, băng tuyết ngàn năm cuối cùng cũng bị tan chảy thành một hồ nước mùa xuân, khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng từ tim cũng khiến cho trái tim của Nam Cung Vũ Huyên mềm mại, dịu dàng hơn.
Để cằm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu của Nam Cung Vũ Huyên:
“Huyên Nhi a, muội đừng bị thương có được hay không? Muội có thể không bị đao kiếm làm tổn thương có được hay không?”
Tư Không Huyền Dịch nhẹ giọng lẩm bẩm khiến cho một phòng người đột nhiên sửng sốt.
Giọng điệu đau lòng không biết phải làm sao xen lẫn sự lo lắng, không hiểu làm sao khiến cho người ta rung động từ sâu trong tâm hồn.
Nam Cung Vũ Huyên ngơ ngẩn ở trong lòng của hắn, trong đầu vang lên ong ong.
Hắn không mắng nàng, không có bảo nàng từ nay về sau không được làm những việc như thế nữa, cũng không bảo nàng phải bảo vệ tốt bản thân.
Mà là hỏi nàng có thể đừng bị thương hay không.
Sâu trong lòng đột nhiên có cái gì đó lay động, mắt của Nam Cung Vũ Huyên đỏ lên.