Thượng Quan Tuyệt Trần đối diện với Đông Phương Dật Hàm, hắn giờ phút này, làm sao còn cảm giác tiên nhân xuất trần?!
Trên vạt áo trước ngực, đã bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn.
Bạch y, thành huyết y!
Khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh nhạt lạnh lùng, giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt màu băng ngân, bối rối xen lẫn với một dòng lo lắng không thể gọi tên.
Đông Phương Dật Hàm bối rối.
Hoàn hoàn toàn toàn bối rối!
Này, này, đây là Tuyệt Trần?
Tên nhóc Tuyệt Trần có bệnh thích sạch sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì, cho dù trời sập cũng không đổi biểu cảm trên khuôn mặt?
“Tuyệt Trần! Huynh bị thương…”
“Nhanh! Dật Hàm, nước ấm phải nhanh! Lấy nước ấm đến cho ta!”
Thượng Quan Tuyệt Trần giống như không nghe được Đông Phương Dật Hàm đang nói cái gì, thấy huynh đệ đến, liền giống như thấy chúa cứu thế, nắm chặt cứng ống tay áo của huynh đệ, lòng nóng như lửa đốt mà nói.
Đông Phương Dật Hàm nhìn thấy Thượng Quan Tuyệt Trần như vậy, đại khái cũng đoán được là Nam Cung Vũ Huyên đã xảy ra chuyện.
Lập tức không dám chậm trễ:
“Ừ! Huynh đừng vội, bình tĩnh một chút, ta lập tức đi.”
Đông Phương Dật Hàm nói xong, liền biến mất như một cơn gió.
Nhìn thấy thân ảnh Đông Phương Dật Hàm đi ra ngoài xong, Thượng Quan Tuyệt Trần quay trở lại bên giường, quỳ một gối trước giường, cầm tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên:
“Huyên Nhi, muội phải cố gắng, rất nhanh sẽ không có việc gì.”
Hốc mắt có chút đỏ ửng, thanh âm có chút run rẩy.
Thượng Quan Tuyệt Trần nhắm mắt lại, hít thở thật sâu một hơi, ổn định tâm trạng.
Hắn biết, hiện tại không thể bối rối, không thể bối rối!
Đứng dậy, ngồi ở bên giường, dùng kiếm sắc xé mở xiêm y đã bị máu tươi nhuộm ướt đẫm của Nam Cung Vũ Huyên.
Giống như xiêm y này được tạo thành từ sắt thép, động tác của Thượng Quan Tuyệt Trần rất chậm, trên trán cũng toát ra từng giọt mồ hôi, ánh mắt tập trung mà lại thật cẩn thận.
“Huyên Nhi, huynh sẽ không để muội đau, sẽ không để muội đau…”
Thượng Quan Tuyệt Trần vừa nơm nớp lo sợ xé vải dệt, vừa vô ý thức lẩm bẩm.
Chuyện này, là lần khiêu chiến lớn nhất từ lúc hắn sinh ra đến giờ.
Xiêm y, với hắn mà nói cũng không khó xé mở, nhưng là… Mỗi một lần xé mở một chút, đầu quả tim hắn sẽ không kiềm được mà vì thế tê rần.
Đây là một lần khiêu chiến với trái tim hắn.
Hắn không biết vì sao lại như vậy, hiện tại cũng không rảnh để suy nghĩ vì sao lại như vậy. Hắn chỉ cảm thấy, lúc xé mở vải, sẽ làm nàng đau, cho nên, hắn cẩn thận, cẩn thận càng cẩn thận, dịu dàng dịu dàng thật dịu dàng.
Nhưng là mặc kệ hắn cẩn thận như thế nào, dịu dàng như thế nào, cũng không ngăn được cảm giác đau lòng thật sâu trong lòng hắn.
Cho đến khi Đông Phương Dật Hàm mang một chậu nước ấm đến, đặt lên ghế ở bên cạnh giường, Thượng Quan Tuyệt Trần mới hoàn thành công tác gian nan này.
Đông Phương Dật Hàm nhìn cái lưng không chút mảnh vải mảnh mai kia, đồng tử co rụt lại.
Lưng nàng bị vết máu bao trùm không nhìn rõ tình trạng, chỉ có chút chỗ không dính vết máu mới có thể thấy được da thịt trơn bóng vốn có.
Máu đỏ tươi ở trên nền da thịt trắng nõn làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thật sinh đẹp.
Đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc run rẩy, cũng làm cho người ta đau lòng đến sợ mất mật.
Tuấn mi của Đông Phương Dật Hàm nhíu chặt, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Hắn biết, hiện tại hắn có thể làm, chỉ có im lặng, không cần quấy rầy Thượng Quan Tuyệt Trần.
Hốc mắt Thượng Quan Tuyệt Trần đỏ ửng, vắt khô khăn gấm trong chậu nước, nhẹ nhàng lau chùi vết thương trên lưng Nam Cung Vũ Huyên.
“Ngu ngốc… cần gì phải làm như vậy.”
Vô ý thức khẽ lẩm bẩm, tay Thượng Quan Tuyệt Trần có chút run rẩy, nhưng không dám chạm quá sâu vào miệng vết thương.
Sau khi hắn lau sạch vết máu, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc trắng, mở lấy bột phấn trắng rắc lên miệng vết thương.
“Dật Hàm, giúp ta tìm chút vải trắng sạch sẽ lại đây.”
Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nói, thanh âm có chút câm nín.
Hắn không ngẩng đầu, đôi mắt màu băng ngân vẫn tập trung nhìn gò má tái nhợt của Nam Cung Vũ Huyên.
“Được, ta lập tức đi.”
Đông Phương Dật Hàm đáp rồi ra ngoài.
Giờ phút này trong lòng hắn cũng đang bị một khối đã lớn đè nén, bí bức đến khó chịu.
Sau khi Đông Phương Dật Hàm đi, Thượng Quan Tuyệt Trần cố chấp nắm lấy bàn tay mềm của Nam Cung Vũ Huyên, dịu dàng nâng trong bàn tay, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Cho dù mặt tái nhợt không còn chút máu, nàng vẫn xinh đẹp đến chấn động lòng người như trước.
Khác so với vẻ đẹp linh động thường ngày, giờ phút này lại có một loại như liễu theo gió, làm cho người ta không nhịn được sinh ra một loại thương tiếc cùng ý muốn bảo vệ.
Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn đến tập trung.
Hàng lông mi dài dài cong cong, lông mày thon dài xinh đẹp tuyệt trần như vẽ, mũi ngọc tinh xảo khéo léo, còn có môi anh đào căng mọng có chút xám trắng kia.
“Huyên Nhi, huynh biết muội mệt chết đi được, nhưng muội phải tỉnh lại một lát, được không?”
Tiếng nói như câm nín, lại mang theo chút cầu xin.
Mệt mỏi.
Đúng, nàng mệt mỏi.
Không biết vì sao, trước mặt Thượng Quan Tuyệt Trần lại hiện ra một màn kia.
Khoảnh khắc kia thật ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt đó đã đánh nát trái tim lạnh lùng của hắn.
Hắn ôm nàng lo lắng vội trở về.
Nàng ở trong lòng hắn suy yếu không chịu nổi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn lộ ra ý cười ngọt ngào, hạt gạo mờ nhợt làm cho hắn tự dưng đau lòng.
Nàng dùng thanh âm mỏng manh giống như có thể bị một trận gió nhẹ thổi bay đi nói:
“Tuyệt Trần ca ca, muội quá mệt mỏi, muội muốn ngủ một chút.”
Trong giọng nói, có chút cảm giác làm nũng.
Đôi mắt ngày xưa sáng lấp lánh bây giờ lại có chút mù mịt, như là bị một tầng sa mòng che lên.
Hắn nhìn về phía nàng, thân mình nhất thời liền cứng đờ, suýt chút nữa liền từ không trung rơi xuống.
Nàng gầy yếu như vậy là từ trước tới nay hắn chưa từng thấy.
Nàng ngày thường luôn tỏa ra tinh thần phấn chấn bừng bừng sức sống, cả người như là khí lực xài hoài không hết, tản mát ra hương vị như ánh mặt trời.
Nhưng là, giờ khắc này, nàng thật sự làm cho hắn đau lòng.
“Đừng! Huyên Nhi, đừng ngủ.”
Hắn tuy rằng không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhưng lại càng sợ hãi nàng ngủ xong liền…
Như là nhìn ra tâm tư của hắn, nàng lộ ra một ý cười an ủi:
“Tuyệt Trần ca ca, đừng lo lắng, muội thật sự không có việc gì, chỉ là mệt chết đi được, ngủ một chút liền tỉnh lại có được không?”
Tuy rằng suy yếu, nhưng nàng lại vẫn muốn cho hắn một nụ cười an tâm.
Nàng vĩnh viễn cũng không biết, thời khắc đó nụ cười của nàng, vô lực đến cỡ nào.
Nàng vĩnh viễn cũng không biết, thời khắc đó ánh mắt của nàng, khiến hắn đau lòng đến mức nào.
Hắn không chịu được khống chế mà gật đầu.
Nàng lại lộ ra một nụ cười suy yếu nhưng lại buông lỏng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay lúc nàng nhắm mắt, hắn hối hận.
Hắn muốn đánh thức nàng, nói với nàng, hắn không cho nàng ngủ.
Nhưng là, khi hắn vừa muốn nói chuyện, tiểu nhân nhi trong lòng dùng thanh âm mềm nhẹ như cây bồ công anh nói:
“Tuyệt Trần ca ca… Đừng lo lắng… Đừng lo lắng… Thật sự chỉ là ngủ ngủ mà thôi… Đừng lo lắng…”
Vô ý thức lẩm bẩm, tiếng nói mông lung mang theo sự tinh xảo, nói ra lời với ý muốn để cho hắn yên tâm.
Thời khắc đó, trái tim hắn, giống như bị đại chuỳ ngàn cân đánh một phát, tất cả hàng rào, đều ầm ầm sụp đổ.
Lời đã lên tới miệng, cuối cùng không phun ra.
Chỉ có thể thật cẩn thận né động chạm vào vết thương trên lưng nàng, ôm nàng thật chặt, điên cuồng mà huy động nội lực, như phát điên mà bay trở về.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Thượng Quan Tuyệt Trần nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé đang được hắn nâng trong tay, đặt lên bờ môi:
“Huyên Nhi, chính muội nói, huynh vừa gọi, muội liền tỉnh. Nhưng là vì sao hiện tại lại không tỉnh nha? Muội như vậy, muốn huynh phải làm sao mới được?”
Tiếng nói trong sáng, giờ phút này đâu còn hương vị lạnh lùng, toàn bộ là mất kiểm soát cùng lo lắng.
Khi loại cảm giác bối rối này như bóng đêm, xâm nhập và bao phủ Thượng Quan Tuyệt Trần, làm cho đôi mắt hắn ướt dần. Lòng hắn ngày càng bối rối hơn, cảm giác sắp không khống chế được chất lỏng trong hốc mắt thì tay nhỏ bé mỏng manh trong tay hắn giật giật.
Loại cảm giác ngứa cực mỏng manh này lại làm cho cả người Thượng Quan Tuyệt Trần cứng ngắc.
Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì bên tai truyền đến thanh âm suy yếu lại mang theo nét buồn ngủ.
“Tuyệt Trần ca ca thật đáng ghét… Người ta ngủ ngon như vậy, huynh lại đánh thức người ta.”
Nam Cung Vũ Huyên thầm oán.
Chỉ là, ngoài miệng nói lời thầm oán, nhưng tươi cười lại trên mặt.
Vốn nàng là mệt muốn chết, tính ngủ thật lâu thật lâu, nhưng thanh âm của hắn đột nhiên truyền vào trong giấc mơ của nàng, thanh âm kia như mất không chế, làm cho nàng căn bản không có cách nào mặc kệ. Cho nên, giãy dụa tới giãy dụa lui, cuối cùng cũng tỉnh.
“Huyên Nhi! Huyên Nhi… Huyên Nhi, Huyên Nhi, ha ha ha ha, Huyên Nhi…”
Thượng Quan Tuyệt Trần mừng rỡ, trong đầu nhất thời không nghĩ được gì, hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại tên của nàng.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn hắn chật vật không chịu nổi, mặt nhỏ xụ xuống, đôi mi thanh tú nhíu nhẹ:
“A, người ta không phải là ngủ một giấc thôi sao? Tuyệt Trần ca ca liền từ trích tiên biến thành khất cái, từ anh tài biến thành ngu ngốc?”
Chùm sáng giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng:
“Đây khẳng định không phải thật sự, nhất định là còn đang nằm mơ.”
Nói tới đây, Nam Cung Vũ Huyên tạm dừng một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành trái khổ qua:
“Giấc mơ thật đáng sợ a!”
“Ha ha, không phải, không có nằm mơ không có nằm mơ.”
Thượng Quan Tuyệt Trần vội vàng nói, gương mặt anh tuấn đắp đầy ý cười:
“Huynh thật sự biến thành khất cái, biến thành ngu ngốc.”
Hiện tại, cho dù nàng nói hắn biến con rùa biến thành con heo, hắn cũng không chút do dự đồng ý, hơn nữa còn cật lực phối hợp.
Bởi vì, nàng còn có thể đùa giỡn như vậy, đã nói lên nàng thật sự không có việc gì.
“Ha ha a… Hí ——”
Nam Cung Vũ Huyên vừa mới cười đến cười run rẩy hết cả người, lưng liền truyền đến một trận cảm nhận sâu sắc đau đến xé rách, làm cho nàng hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt tươi cười nhất thời biến thành mặt khổ qua.
“Huyên Nhi!”
Tâm tình Thượng Quan Tuyệt Trần vừa thả lỏng, lập tức lại buộc chặt lên, lo lắng gọi, buông tay nàng ra, muốn kiểm tra miệng vết thương của nàng.
“Muội không sao nha!”
Nam Cung Vũ Huyên thấy hắn nóng vội, vội bỏ qua cảm nhận đau đớn kia, cất cao giọng nói:
“Muội là lão nương đỉnh thiên lập địa, chút thương da thịt này, không có việc gì!”
Giọng điệu tiêu sái hào khí này nhất thời làm cho Thượng Quan Tuyệt Trần dở khóc dở cười:
“Muội a, đã như vậy, còn không quên nghịch ngợm.”
Vừa nói, vừa chậm rãi giúp nàng kiểm tra miệng vết thương có bị nứt hay không.
Chính hắn cũng chưa phát hiện, chỉ vì câu nói khiến hắn dở khóc dở cười kia của nàng đã khiến tâm tình lúc này của hắn thả lòng hơn rất nhiều. Hoàn toàn không còn cả kinh cùng bất an lúc trước.
Ở nơi mà hắn không nhìn thấy, khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên giương lên một độ cong nhợt nhạt.
A, nàng thật sự là thiên tài, một câu vô cùng đơn giản, khiến cho hắn thả lỏng.
Giỏi quá!
Nam Cung Vũ Huyên cảm giác hắn không còn như chim sợ cành cong nữa, ở trong lòng âm thầm ngợi khen bản thân một trận.
Nhưng là, chợt giận tái mặt.
Mẹ nó!
Cái thể loại gì mà đau dữ vậy!