Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 18: Dùng thân chắn kiếm

Khi giọt máu còn chưa rơi xuống đất, ngọn lửa trong biển lửa như là có mắt, điên cuồng hướng về nơi giọt máu tuôn ra.

Trong phút chốc, biển lửa giống như gặp được gió lốc, tạo nên từng cơn sóng lớn.

Chẳng qua, cơn sóng lớn này là do lửa hình thành mà thôi.

Giọt máu kia cũng giống như là sống, chẳng những không rơi xuống, ngược lại chậm rãi lên cao dần.

Khi giọt máu leen tới ngang bằng với bả vai của Tư Không Huyền Dịch thì liền bình tĩnh lơ lửng giữa khoảng không.

Giọt máu đỏ tươi, phát ra một vệt đỏ xinh đẹp đến yêu dã, khiến biển lửa bên cạnh như làm nền cho nó.

Những ngọn lửa kia vốn đang xao động không ngừng lại như bóng cao xu bị xì hơi, ngoan ngoãn im lặng hẳn.

Tư Không Huyền Dịch há hốc miệng nhìn giọt máu giữa khoảng không. Không biết vì sao, hắn lại có thể cảm thấy giọt máu kia có thể khiến những ngọn lửa xung quanh cúi đầu xưng thần.

Nhưng là chợt, Tư Không Huyền Dịch lắc đầu, trong lòng khinh bỉ suy nghĩ lung tung có chút bay cao bay xa của hắn.

Ngưng thần quan sát giọt máu giữa khoảng không đang nhẹ nhàng xoay.

Đột nhiên, giọt máu giống như một mặt trời nhỏ, tản ra chùm sáng chói mắt, chẳng qua là ánh sáng một thoáng liền biến mất.

Nhưng là sau khi ánh sáng biến mất, những ngọn lửa ở bốn phía như hồng thủy tràn ra, mạnh mẽ nhào vào trong giọt máu.

Tư Không Huyền Dịch trừng mắt sáng thật lớn, chớp cũng không chớp, nhìn giọt máu kia như nhìn thấy quỷ.

Giọt máu kia giống như một cái động không đáy, nhè nhẹ mà hút lấy tất cả những ngọn lửa đang vọt tới kia.

Hút lửa càng nhiều thì tốc độ xoay tròn của giọt máu cũng càng nhanh. Thể tích của giọt máu cũng chậm rãi phình lên.

Giọt máu vốn chỉ cỡ hạt đậu xanh, lớn hơn thành hạt đậu nành và vẫn còn đang lớn lên nữa. Khi đã ngừng phình lên thì cũng đã thu nạp toàn bộ lửa xung quanh, giọt máu cũng đã lớn cỡ ngón tay cái.

Không! Hiện tại đã không thể gọi đơn giản là giọt máu.

Hẳn là một ngọn lửa có hình giọt máu!

Giống như một đóa hoa lửa hừng hực bốc cháy, xinh đẹp mà sôi động.

Tốc độ xoay tròn của giọt máu cũng chậm dần.

Cuối cùng, lơ lửng giữa khoảng không, không còn chuyển động.

“Mời chủ nhân đặt tên cho ta.”

Lúc Tư Không Huyền Dịch còn chưa kịp phản ứng, thanh âm viễn cổ truyền đến.

Tư Không Huyền Dịch giật mình một cái, nhìn biển lửa hình giọt máu trước mặt.

Nếu như hắn không có nghe sai mà nói, thanh âm vừa rồi, là từ trong giọt máu này truyền đến, giống như thanh âm mang theo nét trải qua tất cả sự đời lúc trước. Nhưng là có thể tìm ra được ngọn nguồn nơi phát ra thanh âm.

Hắn hiện tại rõ ràng cảm giác được nơi thanh âm phát ra.

“…”

Tư Không Huyền Dịch cố gắng lấy lại bình tĩnh, loại bỏ cảnh tượng quỷ dị hắn thấy lúc trước.

“Vậy gọi Huyết Diễm đi.”

Tư Không Huyền Dịch thăm dò.

Hắn có thể khẳng định, thứ vừa rồi lên tiếng chắc chắn là nó.

“Tạ huyết chủ đặt tên.”

Thanh âm vang lên, chùm sáng xung quanh Huyết Diễm sáng rực, nháy mắt lại tan mất, sau đó chậm rãi bay về phía Tư Không Huyền Dịch.

Tư Không Huyền Dịch theo bản năng mở bàn tay ra.

Huyết Diễm như là có đôi mắt, vững vàng rơi vào trong tay Tư Không Huyền Dịch.

Tư Không Huyền Dịch lại trợn ngược mắt, khϊếp sợ đến nói không ra lời.

Huyết Diễm, căn bản là giọt máu lúc trước từ trên tay hắn rơi xuống!

Bởi vì, hiện tại trong tay hắn, cũng không phải là chất lỏng, mà là thật thể!

Giống như một loại huyết ngọc nguyên vẹn mượt mà không chút tỳ vết! Một miếng huyết ngọc có hình ngọn lửa.

Không đợi Tư Không Huyền Dịch lấy lại tinh thần, cảnh tượng trước mặt hắn đột nhiên biến đổi.

Hắn, lại trở về trên đàn tế!

Trên đàn tế, cột ngọc trong suốt kia, giờ phút này đã biến thành đỏ đậm, mà binh phù đặt trên cột ngọc cũng bị một tầng ánh đỏ thản nhiên bao quanh.

Ánh mắt Tư Không Huyền Dịch như có như không nhìn về phía dưới đàn tế.

Thấy vô số đôi mắt đang không chớp mắt nhìn chằm chằm trên đàn tế.

Mi tâm Tư Không Huyền Dịch nhíu lại.

Chẳng lẽ hắn biến mất lâu như vậy, bọn họ không thấy kỳ lạ chút nào sao?

Không!

Không đúng!

Không có khả năng sẽ không kỳ lạ!

Vậy, chuyện này chỉ có thể nói rõ ràng một đạo lý!

Bọn họ căn bản là không phát hiện!

Nhưng là trên đàn tế này chỉ có một mình hắn, làm sao có thể biến mất cũng không có phát hiện ra chứ?

Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?

Tư Không Huyền Dịch theo bản năng mở tay vừa rồi cầm Huyết Diễm ra, nhìn lại.

Đồng tử co rụt lại.

Huyết Diễm, khối hồng ngọc kia!

Không biết từ lúc nào đã biến mất!

Nhưng là hiện tượng quỷ dị vừa rồi, nhất định không phải là ảo giác!

Bởi vì, trong lòng tay phải của hắn, một hoa lửa yêu dã như một vết bớt, dáng vẻ y như Huyết Diễm, giống như đúc.

Ngay lúc Tư Không Huyền Dịch còn chưa rõ ràng, một chùm sáng đỏ đậm từ dưới chân hắn dần bao chùm, Tư Không Huyền Dịch chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, thân thể không tự chủ di chuyển về trước.

Như bị một cỗ lực mạnh mẽ giam cầm, Tư Không Huyền Dịch dùng sức toàn thân muốn thoát khỏi, nhưng nội lực của hắn lại như trâu đất xuống biển, không có chút tác dụng.

Mà trong mắt mọi người, lại là một tình hình khác.

Tư Không Huyền Dịch bị một chùm sáng đỏ thắm vây quanh, chậm rãi nổi giữa khoảng không.

Mọi người choáng váng hít sâu một hơi.

Võ công của hắn cuối cùng đã khủng bố đến mức nào?!

Cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh khinh công rất cao cũng không có cách nào giữ vững tư thế nhẹ nhàng đến làm cho người ta không thể tin được như thế này. Liền ngay cả những người từng chứng kiến nghi tức giao nhận binh phù trước kia cũng chưa từng thấy cảnh này.

Mà Hiên Viên Minh sớm bị khϊếp sợ đến nói không ra lời.

Hiện tượng lần này không giống như nghi thức đã được ghi lại trong mật trát trước kia do các tiền bối để lại.

Trên mật trát do các tiền bối để lại. Mỗi một lần giao nhận binh phù cũng xảy ra những hiện tượng đơn giản là cột ngọc hiến tế hút máu của người nắm giữ bình phù đời tiếp theo, khôi phục về dáng vẻ ban đầu, sau đó nghi thức hiến tế cũng tuyên bố kết thúc.

Nhưng là dị tượng lần này…

Khi thân thể Tư Không Huyền Dịch bay lên đến độ cao khoảng mười thước, cột ngọc ở giữa đàn tế xoay tròn thật mạnh.

Trong lúc xoay tròn, màu sắc của cột ngọc dần dần đậm hơn, đến khi biến thành đỏ thẫm mới dừng lại.

Xoay cực mạnh rồi lại mạnh mẽ dừng lại, chưa từng có quá trình giảm bớt.

Một màn này, thực làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Khi mọi người còn chưa kịp lấy lại hơi thở thì binh phù vốn đang nằm ở giữa cột ngọc như ngựa hoang được bỏ dây cương, bay về phía Tư Không Huyền Dịch.

Tư Không Huyền Dịch theo bản năng đưa tay tiếp lấy.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Thượng Quan Tuyệt Trần thật cẩn thận di chuyển trong mật thất tối tăm mù mịt.

Gương mặt anh tuấn tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng hắn lại cảnh giác chú ý tình huống bốn phía, chỉ cần một động tĩnh khác thường, hắn sẽ lập tức phản ứng.

Theo thời gian trôi qua, trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần không còn bình tĩnh.

Hắn không ngờ, trong hậu viện hoang vu thê lương này, lại ẩn chứa biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.

A!

Quả nhiên không hổ là Hiên Viên Kỳ lăn lộn giữa quan trường nửa đời người, tâm tư quả nhiên đủ cẩn thận.

Ai có thể ngờ, ở dưới hậu viện tưởng chừng đã bị bỏ hoang nhiều năm lại có một cái mật thất. Không, dùng từ mật thất là không chuẩn xác, phải nói là một cung điện dưới lòng đất.

Diện tích lớn như thế, từ mật thất không thể diễn tả đủ!

Bỗng nhiên, phía trước loáng thoáng truyền đến thanh âm binh khí va chạm.

Trong đôi mắt màu băng ngân của Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên sáng ngời, nhưng là trên mặt lại không có chút biểu cảm nào.

Tiếp tục giẫm bước chân nhẹ nhàng nhàn nhã, hướng nơi phát ra thanh âm mà đi.

Gió thoảng mây trôi, xuất trần như tiên, đây là từ để hình dung Thượng Quan Tuyệt Trần!

Cho dù rõ ràng là bước về nơi phát ra tiếng đánh nhau nhưng lại không giống như đang bước đi chút nào.

Hơi thở Nam Cung Vũ Huyên hơi loạn.

Nàng cùng nhóm hơn hai trăm người dây dưa hơn nửa canh giờ, tuy rằng không bị thương, tuy rằng nàng đã đánh gục mười mấy người, nhưng chiến đấu lâu như vậy, thể lực đương nhiên là chịu không nổi.

Mẹ nó! Hiên Viên Kỳ lão già này, lại nuôi được một đám tử sĩ cường đại như vậy.

Nếu không phải do nàng cố tình lưu ý, dò xét toàn bộ Nhϊếp Chính Vương phủ một lần, phát hiện nơi này mà nói. Đám tử sĩ này còn sống, chính là một mối họa cực lớn!

Nhóm tử sĩ này, võ công cá nhân tuy rằng không tính là cao, nhưng phối hợp lại ăn ý, động tác nhất trí đến mức thần kỳ, mỗi một tiết tấu đều nắm vô cùng tốt.

Tuy rằng võ công Nam Cung Vũ Huyên cực cao, toàn bộ thiên hạ này, người có thực lực để giao thủ với nàng nhưng không bại, chắc chỉ có mình Tây Môn Vân Ảnh. Ngay cả bốn lão Thượng Thiện, nếu như một đấu một cũng không phải là đối thủ của nàng.

Thánh quả Tuyết Khê không chỉ khiến nàng bách độc bất xâm, còn làm cho công lực của nàng bạo tăng hơn mười lần!

Nhưng cho dù là người mạnh như nàng, đυ.ng phải nhóm người này, dây dưa hoài như vậy nàng cũng không chết cũng tàn.

Đột nhiên, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Cung Vũ Huyên như tên rời cung, nhanh chóng bắn về phía trước.

Ngay sau khi thân mình nàng rời khỏi khoảng một giây, hơn mười thanh kiếm giao nhau ở nơi nàng vừa đứng.

Mười thanh kiếm nhỏ không cùng góc độ lao tới, càng thần kỳ hơn là giao nhau xong, mũi kiếm lại như là đường bắn tỉa, phân tán ra bốn phương tám hướng.

Nhìn từ trên xuống dưới một lượt khúc xạ của mũi kiếm tạo thành, Nam Cung Vũ Huyên hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như chậm một chút mà nói, kiếm, từ bốn phương tám hướng xuyên vào, nàng sẽ biến thành tổ ong vò vẽ!

Ha ha, chiêu công kích này, thật đúng là làm cho người ta không có chỗ trốn. A, trừ bỏ đi lên hoặc xuống, đương nhiên, xuống cũng không thể, trừ khi có thể độn thổ.

Cho nên, cách duy nhất để nàng có thể tránh khỏi vòng công kích, đó là bay lên trên.

Bàn tay vận lực, đôi tay Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên đập xuống.

Dòng khí vặn vẹo, âm thầm mang theo chưởng lực cực mạnh như một trái lựu đạn, ầm ầm đánh trúng mấy người đang ở dưới thân Nam Cung Vũ Huyên, nổ tung bay ra xa.

Năm.

Mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên nhìn thoáng qua năm người bị nổ bay, vẻ rối rắm nổi lên trong mắt sáng.

Thể lực cùng nội lực đều đã hao tổn không ít.

Ban đầu là mười người.

Nói cách khác, bây giờ nàng vẫn đang bảo tồn nội lực, chỉ xử lý một nửa.

Thân mình rơi xuống đất, trong mắt Nam Cung Vũ Huyên không có sợ hãi cùng trốn tránh chút nào.

Vô luận thế nào, đám tử sĩ này, một người cũng không thể còn sống!

Nhóm tử sĩ, ánh mắt ảm đạm, chút còn chút ánh sáng.

Bọn họ, chỉ biết chiến đấu!

Rất nhanh, lại công hướng Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên điều chỉnh hơi thở, đang định bắt đầu đợt công kích tiếp theo, một bóng tránh xuất hiện bên người nàng.

“Tuyệt Trần ca ca, sau khi mỗi người một đường…”

Lời Nam Cung Vũ Huyên còn không nói xong, Thượng Quan Tuyệt Trần cũng đã gia nhập chiến cuộc.

Thượng Quan Tuyệt Trần vung một nắm bột phấn màu trắng.

Nhuyễn cân tán.

Tuy rằng không phải độc dược trí mạng, nhưng khi đối diện với số lượng địch nhân quá đông, nhuyễn cân tán không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì nó phát tác cực nhanh.

Nhưng là…

Trong đôi mắt màu băng ngân của Thượng Quan Tuyệt Trần hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vì sao không có hiệu quả?

“Bọn họ là tử sĩ… Không có tư tưởng, không có cảm giác, độc không có tác dụng với bọn họ.”

Nam Cung Vũ Huyên vừa ứng phó công kích về phía nàng, vừa giải thích cho Thượng Quan Tuyệt Trần.

Đôi mắt màu băng ngân của Thượng Quan Tuyệt Trần hiện lên vẻ sâu sa, chuyển thân tránh thoát kiếm đâm tới, rút ra nhuyễn kiếm bên hông.

Tử sĩ, cho dù trọng thương bọn họ cũngkhông có tác dụng, trừ khi bị mất mạng.

Đối với đám rối như bọn họ, bị thương cũng như là không sao cả.

Thanh kiếm của Thượng Quan Tuyệt Trần sắc bén, nhưng đánh không bao lâu hắn liền phát hiện, trước mặt nhóm tử sĩ có thể phối hợp cực ăn ý này, thanh kiếm sắc bén của hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến họ bị thương mà thôi, căn bản không có cách nào gϊếŧ chết.

Khó gϊếŧ! Bị thương lại không có tác dụng!

Chỗ khủng bố của nhóm tử sĩ này chính là điểm này.

Đột nhiên, một tử sĩ vọt lên không trung, xuất hiện trên đỉnh đầu Thượng Quan Tuyệt Trần, phát động công kích.

Thanh kiếm Thượng Quan Tuyệt Trần vừa chuyển, chống lại sát chiêu đến từ đỉnh đầu.

Võ công cá nhân của tử sĩ kia, đối với Thượng Quan Tuyệt Trần mà nói, cũng chỉ là một bữa ăn sáng.

Ánh bạc chợt lóe, Thượng Quan Tuyệt Trần không hề trì hoãn đánh gục tử sĩ này.

“Cẩn thận!”

Khi hắn còn chưa kịp thu kiếm, thanh âm lo lắng của Nam Cung Vũ Huyên nương theo thanh âm đao kiếm va chạm không dứt bên tai truyền vào trong tai hắn.

Ngay sau đó, ở lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, phía sau lưng hắn bị một vật mềm nhũn chạm vào.

Nam Cung Vũ Huyên vọt tới sau lưng Thượng Quan Tuyệt Trần, dùng lưng của nàng chắn lấy mũi kiếm đang đâm về phía hắn.

“Ư….”

Tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ vang lên, làm cho cả người Thượng Quan Tuyệt Trần chấn động.





= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Tư Không Huyền Dịch rơi xuống đất.

Trong lúc hắn rơi xuống đất, tất cả chòm sáng đều biến mất.

Nhưng là đỏ thẫm trên cột ngọc lại không có rút lui.

Hết thảy, liền xảy ra trong nháy mắt, nhanh chóng đến làm cho những người có mặt đều không kịp phản ứng.

Cứ giống như chòm sáng chói mắt vừa rồi giống như là họ thấy ảo giác.

Tư Không Huyền Dịch quyết tâm trước mắt sẽ không quan tâm đến những thứ này.

Đi đến bên cạnh đàn tế, vươn tay, đem binh phù trong tay đưa ra trước mặt mọi người.

“Hí ——”

Trong đám người, truyền đến từng đợt tiếng hít không khí.

Binh, binh phù lại, lại biến thành màu đỏ thẫm!

Binh phù vốn có màu vàng nhạt, nhưng bây giờ lại quỷ dị biến thành màu đỏ thẫm!

Liền ngay cả Hiên Viên Minh cũng trợn ngược mắt, không thể tin nhìn binh phù màu đỏ thẫm trong tay Tư Không Huyền Dịch, vô ý thức lẩm bẩm:

“Hỏa phù, lại là hỏa phù…”

Yên tĩnh không tiếng động!

Những người có mặt đều chỉ ngây ngốc nhìn khối binh phù đỏ thẫm, dường như đều mất đi năng lực nói chuyện.

Tư Không Huyền Dịch không hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm, vẫn duy trì tư thế đưa binh phù ra.

A, bọn họ muốn nhìn, liền cho bọn họ nhìn kỹ, dù sao cũng sẽ không bị nhìn đến đánh mất.

Hiên Viên Minh hoàn hồn, vẻ mặt kích động tiêu sái lên đàn tế.

“Hoàng, vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Tư Không Huyền Dịch quỳ một gối xuống, hành lễ.

Hiên Viên Minh đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa làm cho hắn trở tay không kịp.

“Huyền Dịch không cần đa lễ.”

Hiên Viên Minh nhanh chóng nâng Tư Không Huyền Dịch lên.

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Ừ, Huyền Dịch có thể đưa binh phù trong tay cho Trẫm nhìn một chút được không?”

Hiên Viên Minh hỏi.

“Ặc…”

Tư Không Huyền Dịch sửng sốt, lập tức phản ứng lại, dùng hai tay đưa binh phù cho Hiên Viên Minh:

“Mời Hoàng Thượng nhìn.”

Hiên Viên Minh cầm lấy binh phù, quan sát kỹ càng, chậm rãi vuốt ve.

Mà mọi người dưới đàn tế cũng yên tĩnh đứng nhìn hai người trên đài, không có người nói chuyện.

Sau một lúc lâu, Hiên Viên Minh rốt cục thu hồi tầm mắt nhìn binh phù, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Đây, là hỏa phù.”

“Vi thần ngu muội, cầu Hoàng Thượng chỉ rõ ràng.”

Tư Không Huyền Dịch cũng từ trong giọng nói đầy thận trọng của Hiên Viên Minh nghe ra chút manh mối.

Nhưng là hắn cũng không biết cái gì hỏa phù với chả không hỏa phù.

Đây, không phải là binh phù ban đầu sao? Chỉ là dáng vẻ hơi khác lúc trước một chút mà thôi.

A, kỳ thật vừa rồi hắn đưa cho mọi người nhìn lâu như vậy, cũng là bởi vì hắn sợ dáng vẻ binh phù thay đổi, mọi người không nhận ra thì không xong.

“Đây là Trẫm lén nói cho con.”

Hiên Viên Minh tạm dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói:

“Huyền Dịch, con có được hỏa phù, về sau phải có gắng giúp đỡ Ngôn Nhi mới được.”

Nói xong, cũng không chờ Tư Không Huyền Dịch kịp phản ứng, lập tức đi xuống đàn tế.

Dưới đàn tế, Tiểu Thuận Tử đã trở lại.

Nhìn thấy Hiên Viên Minh sắp xuống tới, Tiểu Thuận Tử vội vàng đi lại đỡ ông.

“Hoàng Thượng, đã khống chế.”

Tiểu Thuận Tử trong quá trình đỡ Hiên Viên Minh, không dấu vết dùng thanh âm chỉ có một mình Hiên Viên Minh có thể nghe được.

“Ừ.”

Hiên Viên Minh đáp, sau đó nói với Tiểu Thuận Tử:

“Truyền ý chỉ của Trẫm, nghi thức giao nhận binh phù thuận lợi hoàn thành, để cho các đại thần cùng các Tướng quân ở đây, đều đến Hiên Viên điện, Trẫm có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”

Ngôn Nhi, chuyện đã hứa với con, Phụ hoàng nhất định làm được.

Yếu đuối lâu như vậy, Phụ hoàng xem như quyết đoán một lần.

Nay Tư Không Huyền Dịch có được hỏa phù trong truyền thuyết. Chắc chắn sẽ là tướng tài. Có nó giúp, con sẽ như hổ thêm cánh.

Hiên Viên Minh suy nghĩ rõ ràng, khóe miệng không tự giác giương lên một độ cong khó có thể phát hiện.

Ha ha, kỳ thật ông cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày ông sẽ dũng cảm đến như vậy.

Nếu như mười mấy năm qua, ông dũng cảm như vậy, vậy Quân Nhi sẽ không… Ngôn Nhi cũng sẽ không hận ông lâu như vậy.

Nhưng là, hiện tại cũng không chậm không phải sao?

Ông ít nhất vẫn là cố gắng hoàn thành việc một người cha nên làm. Tuy rằng ít, nhưng so với không có thì vẫn tốt hơn.





= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Huyên Nhi!”

Trong não Thượng Quan Tuyệt Trần trống rỗng.

Nhưng thân thể lại hành động theo quán tính, mạnh mẽ ôm lấy thân mình nhỏ nhắn mềm mại sau lưng vào lòng. Sau đó muỗi chân dẫm nhẹ, ôm chặt Nam Cung Vũ Huyên, bay ra khỏi vòng vây của tử sĩ.

Vừa rơi xuống đất, Thượng Quan Tuyệt Trần liền kiểm tra thương thế của Nam Cung Vũ Huyên.

“Tuyệt Trần ca ca, muội không sao.”

Nam Cung Vũ Huyên ngăn cản động tác của Thượng Quan Tuyệt Trần, ánh mắt chuyển hướng nhìn bọn tử sĩ đang đuổi theo bọn họ.

Tử sĩ, không chết không ngừng.

“Chúng ta giải quyết bọn họ trước.”

“…”

Đầu mi Thượng Quan Tuyệt Trần nhíu chặt.

Xác thực, lời Huyên Nhi nói là sự thật, nếu như không giải quyết bọn họ trước, cứ kéo dài như vậy, hai người bọn họ hôm nay liền cứ thế mà chết.

“Ta đi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần buông Nam Cung Vũ Huyên ra, nhẹ giọng nói.

“Không!”

Nam Cung Vũ Huyên lập tức cự tuyệt:

“Chúng ta cùng nhau.”

Tuy rằng Tuyệt Trần ca ca võ công không tệ, bản lĩnh sử dụng độc cũng đã thực xuất sắc, nhưng đối mặt đám người bách độc bất xâm không dễ gϊếŧ chết này lại không có phần thắng.

“Không thể.”

Trong đôi mắt màu băng ngân của Thượng Quan Tuyệt Trần xuất hiện vẻ kiên định trước nay chưa từng có:

“Huynh kéo bọn họ, muội mau đi ra.”

Hắn đương nhiên cũng biết hắn không có cơ hội thắng, nhưng là, hắn không muốn nàng có việc.

“Tuyệt Trần ca ca, muội có một cách, không cần đối kháng chính diện với bọn họ.”

Nam Cung Vũ Huyên nói.

“Cách gì?”

Thượng Quan Tuyệt Trần hỏi.

“Nơi này, hủy đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói.

Tiếng nói trong veo, giờ phút này làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt vô cùng, nếu như cẩn thận nghe kỹ, còn có một hương vị điên cuồng.

“Chuyện này…”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn bốn phía một chút:

“Chỉ sợ, không dễ dàng hủy diệt như vậy.”

Vách tường bốn phía đều dùng đá cẩm thạch tạo thành, cứng rắn vô cùng.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói:

“Chỉ cần Tuyệt Trần ca ca giúp muội, muội liền chắc chắn hủy diệt.”

Thượng Quan Tuyệt Trần không có phát hiện, trong đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên ẩn ẩn có một tia dứt khoát.

“Huynh nên làm như thế nào?”

Thượng Quan Tuyệt Trần hỏi.

“Chúng ta hợp lực, dùng nội lực đánh gãy tất cả trụ cột ở nơi này, để cho đỉnh sập xuống.”

Nam Cung Vũ Huyên nói.

Nàng nhìn qua, nơi này có khoảng hai mươi cây cột. Tuy rằng thể lực hiện tại của nàng có chút miễn cương, nhưng nếu thêm Thượng Quan Tuyệt Trần mà nói, hẳn là đủ.

“Ừ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần lập tức rõ ràng.

Đây, thật sự là cách duy nhất có thể làm tốt nhất hiện tại.

“Ừm, chúng ta bắt đầu từ phía tận cùng bên trái, sau khi hủy đi cái cuối cùng, liền lập tức rời khỏi.”

“Được.”

Thượng Quan Tuyệt Trần đồng ý.

Thượng Quan Tuyệt Trần chắn ở phía trước, Nam Cung Vũ Huyên đứng ở phía sau hắn, đôi tay đặt lên phía sau lưng hắn, thông qua đôi tay truyền nội lực qua cơ thể hắn.

Thượng Quan Tuyệt Trần nương nội lực của Nam Cung Vũ Huyên, dùng sức đập mạnh lên cột đá cẩm thạch.

Cây cột đá cẩm thạch có đường kính khoảng nửa thước cứ thế tách ra khe hở, ngay sau đó giống như đậu hũ mà ầm ầm sụp đổ.

Thượng Quan Tuyệt Trần khϊếp sợ.

Võ công của Huyên Nhi, rốt cuộc là khủng bố đến mức nào?

Sợ khắp thiên hạ cũng chỉ có Tây Môn Vân Ảnh mới có thể thắng được nàng.

Nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng suy nghĩ chuyện này, giải quyết xong cột đầu tiên, nhanh chóng ôm lấy vòng eo Nam Cung Vũ Huyên, bay một vòng.

Hiện tại phải giành giật từng giây mới được.

Trên thân nàng còn có thương, chỉ khi tiêu trừ đám tai họa ngầm này đi mới có thể hảo hảo kiểm tra nàng.

Mà nhóm tử sĩ kia giống như cùng bọn họ chơi trốn tìm, bọn họ vừa đến chỗ này thì hai người họ lại đến chỗ khác.

Như thế, bọn họ không ngừng truy đuổi bước chân của hai người, siêng năng đuổi theo.

Năm cột… mười cột … mười lăm cột… mười tám cột, mười chín cột!

“Cái này, không thể lập tức liền vỡ nát.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói.

Có thể là vì thể lực cạn kiệt, thanh âm của nàng mang theo chút khàn cùng mỏi mệt.

“Ừ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nghe thanh âm của nàng, trái tim không hiểu sao mà tê rần.

Nhưng là vừa nghĩ tới rất nhanh có thể đi ra ngoài, nhanh chóng chữa thương cho nàng, hắn liền tập trung tinh thần vào cây cột cuối cùng.

Chỉ dùng tám phần lực so với lúc trước. Trên cột đá cẩm thạch xuất hiện một cái khe nho nhỏ, nhưng không giống như lúc trước lập tức tan thành mảnh nhỏ.

Cung điện dưới đất vốn rung chuyển rất nhẹ thì nay rung kịch liệt hơn. Mắt Thượng Quan Tuyệt Trần sâu thẳm, sờ soạng ôm lấy Nam Cung Vũ Huyên, dùng tất cả sức lực còn thừa lại của mình chạy như bay về phía cửa ra.

“Rầm rầm ầm ầm ——”

Mũi chân Thượng Quan Tuyệt Trần vừa chạm mặt đất, dưới chân liền truyền đến tiếng đổ rầm rầm.

Sau đó mặt đất dưới chân bắt đầu run rẩy.

Đồng tử Thượng Quan Tuyệt Trần co rụt lại.

Nơi này là phía trên của địa cung, không thể ở lại chỗ này!

Ôm Nam Cung Vũ Huyên, giống như phát điên bay ra khỏi hậu viện. Mũi chân đạp lên cỏ dại không ngừng, Thượng Quan Tuyệt Trần như một tia chớp phóng đi.

Dường như cùng lúc với thân ảnh hắn bay ra khỏi hajai viên, hậu viện to như vậy ầm ầm sụp xuống.

Hậu viện hơn trăm mẫu, toàn bộ sụp.

Thượng Quan Tuyệt Trần căn bản là không có tâm trạng để quan tâm hậu viện cuối cùng thành như thế nào.

Nhìn Nam Cung Vũ Huyên hai mắt nhắm chặt, mặt trắng như tờ giấy trong lòng một lượt từ trên xuống dưới. Lòng Thượng Quan Tuyệt Trần nóng như lửa đốt.

Tốc độ dưới chân đạt đến cực hạn.

Vừa bay như muốn bỏ mạng, vừa nói khẽ với Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi, kiên trì một chút, lập tức tốt rồi, kiên trì một chút.”

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Vương gia, đã điều tra xong, một người cũng không chạy ra.”

Một hắc y nhân quỳ một gối xuống trước người Đông Phương Dật Hàm, cung kính nói.

“Ừ, tốt lắm.”

Đông Phương Dật Hàm gật gật đầu:

“Các ngươi tiếp tục canh giữ, không có mệnh lệnh, một con ruồi cũng không được phép thả.”

“Vâng, Vương gia.”

Hắc y nhân vẫn đang cung kính.

“Đi xuống đi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Hắc y nhân từ trên mặt đất đứng dậy, vừa muốn đi, trong mắt đột nhiên sinh ra cảnh giác.

Có người!

Thân ảnh di động, che ở trước người Đông Phương Dật Hàm.

Đông Phương Dật Hàm không có chút phản ứng, bình tĩnh ngồi ở trên ghế, tay trắng nõn như ngọc cầm nắp chén nhẹ nhàng đẩy, nhìn lá trà bập bềnh trong nước.

Mặt không chút thay đổi lại làm cho người ta sinh ra loại cảm giác bí hiểm.

“Đυ.ng ——!”

Cửa phòng bị người tới mạnh mẽ đạp mở, một bóng trắng như tia chớp bay vào. Khi còn chưa xác định được người tới là ai thì đã vào tới nội thất.

“Lớn mật…”

“Vệ, đi xuống.”

Hắc y nhân vừa muốn đuổi theo động thủ, lại bị Đông Phương Dật Hàm quát bảo ngưng lại.

Khi bóng trắng kia xông vào thì Đông Phương Dật Hàm cũng đã đặt chén trà trong tay xuống, hơn nữa còn đứng dậy.

“Vâng.”

Vệ cung kính nói.

Qua động tác của Vương gia nhà mình, người vừa đến hẳn là người quen của Vương gia, hắn cũng không cần lo lắng nữa.

Suy nghĩ rõ ràng, Vệ lắc mình rời khỏi.

Mi mắt Đông Phương Dật Hàm nhíu chặt, bước nhanh tới cửa, đóng chặt. Sau đó không dám dừng bước tiến vào nội thất.

Tuyệt Trần làm sao vậy?

Sao lại vội vàng xao động như thế?

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi Vệ nói Tuyệt Trần đã thu phục toàn bộ hộ viện của Nhϊếp Chính Vương phủ, hơn nữa người bên trong Nhϊếp Chính Vương phủ cũng không có người nào chạy thoát nha.

Chuyện gì có thể khiến hắn kích động như thế?

Đợi đã…

Vừa rồi trong lòng Tuyệt Trần ôm một người?

Người nọ sẽ không là…

Tiểu tử kia!

Chỉ trong thời gian bước vài bước, Đông Phương Dật Hàm đã phân tích xong tất cả mọi chuyện.

Lúc nghĩ đến khả năng Nam Cung Vũ Huyên bị thương, đôi mắt hổ phách của Đông Phương Dật Hàm đột nhiên trợn to, dưới chân như có gió, nhanh chóng nhào về nội thất.

Trong chớp mắt, Đông Phương Dật Hàm liền đến nội thất.

Trong nháy mắt hắn đến nơi, đồng tử hắn co rút, toàn bộ thân mình cứng đờ, giống như bị sét đánh.