Nam Cung Vũ Huyên đau đến chóng mặt, cảm giác được ý thức mình sắp sửa biến mất hoàn toàn.
Đột nhiên, miệng truyền đến từng dòng nước ấm, mang theo nồng hậu mùi máu tanh.
Thiên tính con người, bản năng hoặc ít hoặc nhiều đối với máu sẽ có kiêng kị cùng sợ hãi, dù là Nam Cung Vũ Huyên vốn là người có cuộc sống đẫm máu, mùi máu tươi nồng hậu như vậy cũng làm cho cô có chút khϊếp sợ.
Nhưng là, hiện tại cô không nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ biết, hiện tại, vô luận cô ăn cái gì, đều có thể sống sót.
Cùng với chấp niệm trong lòng, không biết là khí lực từ đâu đến, ra sức bắt đầu mυ'ŧ vào. Để cái dòng nước ấm mang theo mùi máu tươi kia, tan vào trong bụng cô…
Tây Môn Vân Ảnh cảm giác đầu ngón tay truyền đến lực hút, trong lòng biết phương pháp của hắn có hiệu quả. Vì thế bắt đầu âm thầm vận công, tận lực đem máu trên người bức đến ngón chỉ phải, để cho nàng có thể dễ dàng đem máu mυ'ŧ vào trong miệng.
Nhưng là, hắn đã quên, tuy rằng nàng là hài tử mới sinh, mà hắn cũng chỉ là tiểu hài đồng, có thể có bao nhiêu máu cho nàng uống đây?
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Tây Môn Vân Ảnh vốn phấn nộn từ từ chuyển thành tái nhợt.
Hiên Viên Nhược Ngôn phát hiện Tây Môn Vân Ảnh khác thường, đi đến bên người hắn:
“Ảnh, để ta tới đi!”
Tây Môn Vân Ảnh gật đầu, đem ngón chỉ phải trong miệng Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi rút ra, tránh thân mình.
Nam Cung Vũ Huyên vốn đang uống hăng say, đột nhiên nguồn nước ấm biến mất không còn tăm hơi, đang muốn cố gắng mở mắt ra để phản kháng. Nhưng là Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không cho nàng thời gian phản kháng, nhanh chóng học theo cách của Tây Môn Vân Ảnh, đem ngón chỉ tay phải cắn phá, bỏ vào miệng Nam Cung Vũ Huyên.
Nhận ra được dòng nước ấm lại trở về trong miệng, Nam Cung Vũ Huyên lại bắt đầu mυ'ŧ vào.
…
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Hiên Viên Nhược Ngôn cũng bắt đầu mất dần huyết sắc…
Lực mυ'ŧ vào của Nam Cung Vũ Huyên, rốt cục chậm rãi yếu đi… Cuối cùng, lẳng lặng ngậm lấy ngón tay Hiên Viên Nhược Ngôn ngủ…
Nam Cung Vũ Huyên trong lúc ngủ say thỉnh thoảng lại ở trong lòng Gia Cát Mặc Húc cọ tới cọ lui, Gia Cát Mặc Húc nhìn viên thịt nhỏ trong lòng như con mèo con đang làm nũng, chỗ mềm mại nhất trong lòng bỗng nhiên chấn động.
…
Không lâu sau, Quy Hải Lộng Nguyệt về tay không cùng Đông Phương Dật Hàm thắng lợi trở về đẩy cửa tiến vào phòng.
“Này, Hiên Viên Nhược Ngôn, ta đem nữ nhân trong học viện đều sờ hết, cũng không tìm được nơi này rất lớn a, đều giống chúng ta!”
Quy Hải Lộng Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực, buồn bực nói.
“Hừ, với dáng vẻ ngốc như ngươi, chúng ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể tìm được trở về.”
Công Tôn Lưu Dạ hừ lạnh nói.
“Ngươi, ngươi, có bản lĩnh ngươi tìm một cái cho Bản cung xem!”
Quy Hải Lộng Nguyệt hét lớn.
“Này! Hai người các ngươi đừng ồn, Bản thiếu gia mang trở lại nhiều vật như vậy, mau đem tiểu bảo bảo đánh thức, dùng bữa.”
Đông Phương Dật Hàm đem cơm hộp trong tay đặt lên trên bàn gỗ trong phòng, đôi mắt hổ phách hiện lên một chút kiêu ngạo.
Tư Không Huyền Dịch liếc mắt nhìn Đông Phương Dật Hàm một cái, thản nhiên mở miệng:
“Tiểu oa nhi ăn no, đang ngủ.”
Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Đông Phương Dật Hàm nghe xong lời nói của Tư Không Huyền Dịch, cùng nhau nhìn về phía hắn, trăm miệng một lời:
“Ăn no? Ăn cái gì?”
Tư Không Huyền Dịch liếc về phía Tây Môn Vân Ảnh cùng Hiên Viên Nhược Ngôn sắc mặt còn không có khôi phục.
“Máu người.”
Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Hiên Viên Nhược Ngôn theo Tư Không Huyền Dịch tầm mắt dừng lại, nhìn thấy Tây Môn Vân Ảnh cùng Hiên Viên Nhược Ngôn mặt không có chút máu, ngây ra một trận…
Máu…? Chỉ dùng máu đút cái vật nhỏ kia sao?!
Bĩu môi, lại đem ánh mắt chuyển dời.
“Đông Phương Dật Hàm, ngươi mang cái gì về?”
Gia Cát Mặc Húc quả nhiên đem Nam Cung Vũ Huyên ôm vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
“Nga, bánh trẻo, ngưng tuyết cao, còn có tiếu khẩu tô.”
Đông Phương Dật Hàm mở hộp cơm ra nói.
Mọi người vừa nghe Đông Phương Dật Hàm nói, đều lấy ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn hắn.
Hắn chẳng lẽ không biết, tiểu oa nhi không có răng sao? Những vật này làm sao ăn được a?!
“Này! Các ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn Bản thiếu gia làm gì? Các ngươi cho rằng Bản thiếu gia không biết nàng nhai không được sao? Thế nhưng chỉ có những thứ này mà thôi!”
Hừ, hắn biết trẻ con không có răng! Cũng muốn tìm chút tổ yến a, canh hạt sen a. Nhưng là cái học viện chim không thèm ị này, căn bản là không có mấy thứ này có được hay không?!
Trong lòng mọi người biết hắn nói là sự thật, học viện này đồ ăn chỉ có những thứ bình thường mà thôi, vì lẽ đó mà bắt đầu bảo trì trầm mặc.
Gia Cát Mặc Húc cúi đầu nhìn viên thịt nhỏ đang cọ xát trong ngực hắn một chút, ý thương tiếc trong lòng càng sâu.
“Về sau, ta sẽ dùng máu của ta nuôi nấng nàng.”
Không biết là vì sao, rất muốn một lần cứ như vậy làm theo cảm giác của chính mình…
“A, ta cũng đã đút một lần, tự nhiên sẽ không bỏ dở nửa chừng.”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn Gia Cát Mặc Húc, trong đôi mắt tím hiện lên vẻ thâm thúy không hợp với tuổi…
“Ta cũng vậy.”
Tây Môn Vân Ảnh lạnh nhạt nói, tốt xấu gì cũng là cách của hắn a, đương nhiên là không bỏ dở nửa chừng.
“Bản thiếu gia cũng muốn.”
Tư Không Huyền Dịch cũng vội vàng đáp.
“A, Bản cung tự nhiên là cũng muốn đút nàng.”
Quy Hải Lộng Nguyệt cũng tỏ thái độ, hắn đối với cảm giác thần bí trên người vật nhỏ này, cũng có chút tò mò nha ~.
“Chuyện vui như thế, làm sao có thể thiếu Bản vương?”
Đông Phương Dật Hàm cười như không cười nói, đôi mắt hổ phách lóe ra chùm sáng khác thường.
“Ta cũng đút.”
Công Tôn Lưu Dạ nói cực kỳ hiển nhiên.
“Ừ, ta cũng đút là được rồi.”
Thượng Quan Tuyệt Trần nói ra quyết định của hắn.
Vì thế, ngay tại giờ khắc này, tám siêu cấp “vυ' em” đúng lúc mà sinh ra!