Hồ Ly Tinh Dễ Dàng Đẩy Ngã

Chương 8: Giản Đan PK Hoắc Minh

Giản Đan chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cái trán đập vào trên kính chắn gió, theo sau thân thể ngã xuống đến ghế phụ……

“A!!”

Giản Đan hét lên một tiếng, che lại cái trán, duỗi tay mở cửa xe ra.

Cô từ trong xe gian nan bò ra tới, đập vào mắt là một đôi giày da màu đen.

Giản Đan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phía chủ nhân giày da.

Hắn tầm 30 tuổi, vóc dáng rất cao, ngũ quan rõ ràng, đơn giản góc độ từ này có thể thấy rõ ràng hầu kết hắn gợi cảm nhấp nhô lên xuống.

Ánh mắt một tấc từ trên xuống dưới đánh giá.

Dáng người cao gầy, lộ ở bên ngoài nửa cánh tay thịt cảm căng chặt, thoạt nhìn anh tuấn mười phần.

Áo sơ mi trắng, quần âu đem, bên hông đeo đai lưng giá trị xa xỉ.

Giản Đan đối với hắn ấn tượng đầu tiên là, người này một thân vương bát chi khí, từ đầu đến chân hiện lên sự cao quý ưu nhã, giấu giếm một cổ hơi thở nguy hiểm ……

Hoắc Minh chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, tiếng nói ở trên đầu cô vang lên: “Em có sao không?”

Giản Đan lấy lại tinh thần, lắc đầu, nhìn tay hắn, ngẫm lại vươn tay nắm lấy tay hắn đứng dậy.

Hắn tay rất lạnh, rõ ràng là mùa hạ, Giản Đan cảm giác tay chính mình như là cầm một khối băng.

Không khỏi lùi về sau, Giản Đan thanh thanh giọng nói nhìn về phía xe chính mình bị đâm nằm nghiêng.

Mà Hoắc Minh ánh mắt lại đánh giá cô.

Cô thân cao 1m7, eo thon nhỏ, dáng người tiêu chuẩn người mẫu, tóc dài đen nhánh đến eo, trước ngực căng phồng thật lớn hai đống thịt, thoạt nhìn nặng trĩu……

Một đôi mắt hắc bạch phân minh, mắt đen nhánh dường như sẽ câu hồn phách người, nhiều xem một cái sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác say mê.

Không trang điểm cô thoạt nhìn thanh thuần lại không phải quyến rũ, nếu trang điểm lên, Hoắc Minh cảm thấy cô chính là một hồ ly tinh không hơn không kém ……

Thân mình thoạt nhìn thập phần mềm mại, nếu là đem cô đè ở dưới thân sẽ là cảm giác gì?

Hoắc Minh nghĩ đến đây ho khan một tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi phát sinh một chút sự cố ngoài ý muốn, đâm vào xe của em……”

Giản Đan buồn bực, xoa xoa cái trán, cảm thấy hôm nay vận khí thật đen đủi.

Tới vùng ngoại thành giải tỏa tâm trạng, lại có thể phát sinh tai nạn xe cộ, thử hỏi còn có ai đen đủi hơn so với cô?

Xoa mặt, Giản Đan nói: “Không sao, anh cũng không phải cố ý, đem xe đi sửa là được……”

Người ta chân thành xin lỗi, lại không phải cố ý, Giản Đan làm người rất rộng lượng.

Hoắc Minh gật đầu, Giản Đan nhìn về phía cách đó không xa dừng lại trên chiếc xe của Hoắc Minh.

Chiếc xe quá mức trang trọng và xa xỉ, khó trách sẽ đem xe của mình đâm nát.

Lại xem vị trí mình dừng xe, âm thầm trách cứ bản thân không chú ý.

Không nên đem xe dừng ở bên đường, nếu là chạy đến phía dưới, sẽ không xảy ra trận tai nạn xe cộ này.

Giản Đan thất thần nghĩ những việc này, căn bản không chú ý đến ánh mắt Hoắc Minh nhìn cô.

Từ trong xe lấy ra túi xách cùng di động, trao đổi phương thức liên hệ, Giản Đan tiêu sái xoay người rời đi.

Hoắc Minh cầm danh thϊếp Giản Đan để lại, cong cong khóe miệng, lộ ra thần sắc nghiền ngẫm: “Lần đầu tiên gặp được nữ nhân đối với tôi không chú ý.”

Ở thành phố H, Hoắc Minh chính là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.

Từ trước đến nay thói quen được những người phụ nữ bao quanh, gặp được Giản Đan lại không giống bọn họ, ngược lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Hoắc Minh thu hồi ánh mắt, đem danh thϊếp bỏ vào trong túi: “Giản Đan? Tên có điểm ý tứ!”

Bên kia Giản Đan gọi được một chiếc xe, trở lại nội thành trực tiếp đến công ty.

Ở công ty làm việc buổi sáng, buổi chiều khảo sát thị trường, chạng vạng vừa đến thời gian tan tầm, một số điện thoại xa lạ gọi tới.

Là điện thoại của Hoắc Minh, xe sửa được rồi, cô đi cửa hàng 4S lấy xe.

Nguyên bản hẳn là tăng ca, Giản Đan tâm tình không tốt, cho nên cho mọi người tan tầm sớm.

Giản Đan đi thang máy đến lầu 20, do dự một phen không có đi xuống, lúc này Kiều Bắc tiến vào thang máy.

“Hôm nay không tăng ca?”

Kiều Bắc thấy Giản Đan nói.

Nếu không phải hắn mở miệng trước, Giản Đan cũng không biết người tiến vào thang máy là chồng mình.

“Có khách hàng muốn gặp, trở về tăng ca trễ chút.”

Như vậy không nghĩ sẽ về nhà, liền không quay về!!

Giản Đan nghĩ như vậy, tâm tình không khỏi hạ xuống vài phần.

Không phát hiện bí mật của Kiều Bắc , hắn nói như vậy Giản Đan không có đa tâm quá, hiện giờ làm cô không thể không nghĩ nhiều!

Ra khỏi thang máy, những người khác rời đi, Kiều Bắc nói: “Chú ý an toàn, anh về nhà trước.”

Giản Đan cười cười, Kiều Bắc đi trước một bước rời đi.

Nhìn thân ảnh biến mất ở trước mắt, Giản Đan lộ ra vẻ châm chọc.

Đánh xe đi vào cửa hàng 4S, Hoắc Minh khoanh tay mà đứng ở trong tiệm chờ cô.

Giản Đan tiến vào trong tiệm, từ Hoắc Minh bên người đi ngang qua.

“Ông chủ, tôi tới lấy xe……”