Thử Nghiệm Quan Hệ Thực Tế Ảo

Chương 22: Trong rạp chiếu phim

Chỗ ngồi cô chọn tương đối vắng vẻ, sở dĩ chọn nơi này là bởi vì, nếu phim không phù hợp với cô, cô còn có thể trộm đi ngủ.

Bởi vì mới vừa chiếu không bao lâu, hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ, chỗ này cũng có rất nhiều người ngồi, bên cạnh Ngu Hi Hi còn có một cái ghế phụ có vẻ vô cùng đột ngột.

Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nơi này tầm nhìn không tốt, không ai nguyện ý chọn thôi.

Ngu Hi Hi dù bận nhưng vẫn ung dung mà tháo mũ xuống, tay trái cầm bắp rang, một bộ thích ý nhìn chằm chằm trailer trên màn hình.

Tuy rằng thoạt nhìn dường như khá thả lỏng, nhưng kỳ thật cô vẫn là có rất nhiều sự hoang mang muốn làm rõ.

Như là Giản tiên sinh và tên Giản kia có vẻ ngoài vô cùng giống nhau, như là nội dung chuyện của cô……

Cô liếʍ liếʍ ngón tay dính đường, quyết định trước đem vấn đề của Giản để sau rồi nói, rốt cuộc Giản tiên sinh cũng đã nói, anh ta không chơi game thực tế ảo rồi mà, cứ truy vấn nhiều như vậy liền có chút kỳ quái.

Ánh đèn bốn phía chợt tối sầm xuống, Ngu Hi Hi bắt đầu đem lực chú ý đặt ở trên màn ảnh, ngũ quan u Mỹ thâm thúy đẹp đẽ phản chiếu trên màn hình.

Sau khi bộ phim đã phát được năm phụ , cạnh cửa đột nhiên xuất hiện một thân ảnh rất cao đài, Ngu Hi Hi phân tâm mà nhìn anh một rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, không nghĩ tới, người nọ thế mà ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong bóng tối, cô căn bản không thấy rõ diện mạo và hình dáng của người đó, chỉ biết người đàn ông đó rất cao, cô thoáng khống chế hạ tiếng ăn bắp rang của mình, liền tập trung tinh thần tiếp tục xem phim.

Hai người vui vẻ không có việc gì, người đàn ông tới muộn cũng bắt đầu tận hưởng hotdog và bắp rang của mình, ánh sáng trên màn ảnh phản xạ khuôn mặt anh, phác họa ra một đôi mắt mê người màu nâu.

Kỳ thật Mạnh Phỉ rất thích xem, hơn nữa anh không cần chọn, trên cơ bản cái gì cũng xem được.

Nhưng bởi vì công việc bận rộn, thường xuyên nghĩ về phim rất nhiều, chỉ có thể đáng thương thuê phim ở nhà xem một mình.

Lần này bởi vì công việc vừa lúc cách một đoạn, anh mới có thể trốn ra rạp chiếu phim hưởng thụ thế giới riêng của mình.

Phim chiếu đến đoạn giữa, Ngu Hi Hi bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cô không sợ quỷ, nhưng, cô, sợ, máu!

Cô chọn bộ phim này bởi vì cốt truyện đại khái là dã thú hung mãnh xâm lấn các bộ lạc nhân loại, đến đoạn giữa, cơ hồ tất cả nhân loại đều bị ăn sạch ngoại trừ nam chính.……

Vốn dĩ đang ăn bắp rang rất vui vẻ bây giờ cô đã lấy tay che ở trước mặt, trong đầu cô tràn ngập tiếng dã thú ăn thịt người, tiếng răng rắc răng rắc, bỏ qua cũng không được, gặm đến mức làm da đầu cô tê dại.

Ngay cả nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang ăn hotdog, cô đã cảm thấy cái thịt kia…… Nôn nôn nôn nôn nôn!

Rốt cuộc ai cho cô dũng khí để xem bộ phim này vậy!

Ngu Hi Hi khóc không ra nước mắt, rồi lại không nghĩ không thể lãng phí tiền của mình được, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu, mở một con mắt nhắm một con mắt xem, còn thường xuyên bị quái vật đột nhiên xuất hiện làm sợ tới mức run rẩy cả người.

Đã gần tới đoạn kết, Ngu Hi Hi gần như nằm liệt trên ghế, cô đã không thể che hai mắt của mình, rốt cuộc đã tới đoạn kết, cũng chỉ còn lại mỗi nam chính và nữ chính, bất luận hình ảnh máu me có lẽ cũng sẽ không xuất hiện……

Mới nghĩ như vậy xong, hình ảnh nhảy, đầu nam chính đột nhiên xuất hiện một con cá sấu cắn một cái, phụt một tiếng, máu tươi bắn vào vẻ mặt đang đẫn đờ của nữ chính.

Ngu Hi Hi trợn mắt há hốc mồm, hậu tri hậu giác muốn nôn, tay nhỏ liền đánh vào tay người đàn ông bên cạnh.

Tiếng đánh tương đối thanh thúy, thanh thúy đến mức Ngu Hi Hi từ ghê tởm bừng tỉnh lại, càng có xấu hổ hơn, hơn nữa, loại cảm giác này dần dần ngập đầu cô……

“Thực xin lỗi……” Cô ghé vào gương mặt hơi, thật cẩn thận xin lỗi, sau đó giấu đầu lòi đuôi cầm giấy vệ sinh nhẹ nhành xoa xoa mu bàn tay anh.

“…… Không có việc gì.” Tiếng người đàn ông nghe có chút rẩy kỳ quái, giống như là cực lực ẩn nhẫn sau đó mới truyền ra, Ngu Hi Hi hồ nghi mà nhìn chằm chằm anh một hồi, mới phát hiện anh mang khẩu trang, có một đầu tóc ngắn màu đen, cùng một đôi mắt màu nâu giống như như cô từng thấy

Mạnh Phỉ bị cô nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, lạnh lùng nhìn lại cô một cái, sau đó ngây ngẩn cả người vài giây.

Trên màn ảnh lúc sáng lúc tối mà đánh vào khuôn mặt nhỏ tinh điêu ngọc trác, một đôi tú mi hơi nhăn chặt, giống như nai con mở to mắt, một đôi mắt trong lúc mây mưa làm anh điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.

Đây…… Là Tiểu Ngư!?