Phu Quân Rồng

Chương 30: Đêm đầu tiên (Cao H)

Hai bầu ngực trắng nõn không đến vài cái đã bị anh chơi đỏ bừng, trải khắp dấu hôn, giống như đôi mắt thỏ đỏ rực, chứng kiến thân thể cô trở nên da^ʍ mỹ.

Đáng tiếc tiếng rêи ɾỉ yêu kiều như chất xúc tác trong tìиɧ ɖu͙©, dục hỏa của Lạc Bạch càng rực cháy, tay lớn tùy ý xoa nắn bầu ngực, bên kia cũng cùng tần suất, tay miệng cùng chơi hai chú thỏ.

Đầu lưỡi ngậm hạt thù du nở rộ, chậc chậc liếʍ vài cái, lại ngậm vào, cọ sát giữa môi răng, làm nó càng lớn hơn, cứng hơn, giống như quả anh đào tươi mới, còn đọng lại giọt nước khả nghi.

Bên phải năm ngón tay lớn khép lại, hung hăng nắm toàn bộ bầu ngực, xoa nắn trong lòng bàn tay, lại xấu xa thả ra, ngón cái ấn lên thù du chưa thức tỉnh đảo quanh, dùng lực đạo ôn nhu kiên định đã sớm nắm rõ đánh thức nó.

"Nhanh cứng lên nào... Ừ... Để anh ngậm nó... A ư..."

Chờ đến khi đầu ngực bên phải bị chơi đủ, bèn cúi đầu qua, ngậm lấy tiểu anh đào đã thức tỉnh, tỉ mỉ nhấm nháp, vô cùng thỏa mãn, lưỡi lớn dời trận địa, tùy ý liếʍ thịt ngực đẫy đà mềm mại, mυ'ŧ rồi lại hút, dấu hôn càng lúc càng sâu.

"Ư... Ưʍ..."

Ấu Nghi không thể kiềm chế rêи ɾỉ từng trận, Lạc Bạch nghe được trong lòng vui sướиɠ lại kích độcng ăn thỏ ngọc thơm tho lẩm bẩm nói:

"Sau này ngày nào khanh khanh cũng phải cho anh ăn ngực..."

Bỗng nhớ tới những ghi chép trong sách ở tiên phủ, Lạc Bạch ngẩng đầu giữa bầu ngực cô, từ từ dụ dỗ:

"Chỉ cần cho anh ăn mỗi ngày, ngực của khanh khanh sẽ càng ngày càng lớn, càng ngày càng ngọt."

Rốt cuộc là anh xem những kiến thức xấu hổ này ở đâu vậy? Cô là một người từng được giáo dục sinh lý một cách bài bản của xã hội hiện đại cũng chưa biết nhiều như anh. Ấu Nghi chửi thầm, lại bị đau đớn trước ngực kéo tinh thần lại.

"Bây giờ khanh khanh không được nghĩ đến chuyện khác."

Dứt lời, như là vì chứng minh lời mình nói, anh cắn thật mạnh lên ngực cô.

"Ôi... Đau mà..."

Ấu Nghi ít khi làm nũng, đôi mắt nhuộm sắc anh đào, giống như cảnh xuân đẹp nhất trên cửu trọng thiên, nhìn thấy lại khiến tiên tâm của Lạc Bạch đại động, anh hận không thể khiến cô giống như bầu ngực này, một ngụm nuốt vào.

Bàn tay lớn hơi dùng sức, nắm gần hết bầu ngực, cầm trong tay theo kiểu uống rượu, thịt ngực đầy đặn tràn qua kẽ tay, ở dưới ánh trăng mông lung lộ ra sự da^ʍ mỹ.

Bàn tay lớn thon dài đẹp đẽ của chàng trai là bầu rượu, bầu ngực mềm mại mượt mà của cô gái là rượu trong bầu, đang lung lay tiến đến môi mỏng.

Tư thế này của anh thật sự là phong lưu phóng đãng, Ấu Nghi nhìn lướt qua đã không dám nhìn tiếp, hai mắt hơi khép lại nhìn anh.

Chỉ còn lại một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe mắt Lạc Bạch có thể thấy được, tiểu mỹ nhân mặt ngọc sinh xuân, hai mắt ẩn tìиɧ ɖu͙©, trông vô cùng đẹp mắt.

Nếm loại rượu ngon nhất thế gian, Lạc Bạch lại liếʍ trái liếʍ phải lên ngực thơm, lúc này mới buông hai con bồ câu trắng ra, môi lưỡi nóng bỏng chậm rãi dời xuống dưới.

Lướt tới eo thon, trằn trọc lưu luyến vòng cung quyến rũ, tựa như cực kỳ quyến luyến eo nhỏ của cô gái.

"Eo của khanh khanh thật đẹp thật nhỏ, một tay anh là có thể cắt đứt."

"Ưm ưʍ... Lạc Lạc... Anh... Đừng nói bậy... Ưm ưʍ..."

Ấu Nghi thấy anh thật sự dễ dàng nắm lấy eo cô, ngón tay ngọc đo đạc mấy tấc, tay nhỏ với tới muốn chụp lấy bàn tay đang làm loạn, lại bị nắm trong lòng bàn tay hôn hôn, mắt phượng đầy ý cười.

"Khanh khanh sao lại dễ gạt như vậy? Sao anh lại bỏ được..."

Dứt lời, lại vùi khuôn mặt tuấn tú vào từng tấc da thịt kia, môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ mỗi tấc da thịt mềm mại, khiến eo bụng cô gái nhỏ đầy dấu hôn, như hoa đào rơi xuống, đẹp đến cực điểm.

"Khanh khanh, anh muốn đi xuống."

Tựa như tuyên cáo dịu dàng trước khi xâm lược, nhưng sự dịu dàng kia cũng chỉ là bên ngoài, bên trong là nước ngầm mãnh liệt, thông qua côn ŧᏂịŧ đang dựng thẳng kia là có thể cảm nhận được một cách trực quan.

Tay lớn quen thuộc tách hai chân cô gái nhỏ ra, giống như trộm hương hằng đêm trước đây vậy, để ngọc môn quan ngượng ngùng kia hoàn toàn lộ ra dưới tầm mắt mình.

"Khanh khanh, ở đây vẫn đẹp như vậy..."

Giọng của anh vùi trong bắp đùi cô, Ấu Nghi nghe không rõ lắm, tinh thần sớm đã bị lửa nóng ở nửa người dưới cuốn lên chín tầng mây, nào còn cẩn thẩn nghĩ tới ý tứ trong lời anh.

Môi lưỡi của anh linh hoạt đảo quanh bên ngoài cửa thành đóng chặt, khi thì mềm nhẹ liếʍ láp âm khâu trên tiểu hoa châu, liếʍ một lát, nghỉ một lát, lại muốn đi tới trọng địa, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát, rất nhanh đã trêu đùa khiến tiểu trân châu ngượng ngùng kia ngẩng đầu lên, e thẹn nghênh đón môi lưỡi của anh.

Dường như anh rất hiểu nơi tư mật của cô, cũng rất hiểu điểm mẫn cảm và sự yêu thích của tiểu đậu đậu trên âm huyệt của cô, chỉ vài cái đã khiến tiểu hoa châu vứt đi sự ngượng ngùng, cùng đầu lưỡi triền miên nhảy múa.

Chẳng lẽ đây cũng là tiên pháp của anh?

Ấu Nghi mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhưng không biết đây là thành quả của chàng trai sau nhiều ngày thấm nhuần trong động hương.

"Muốn liếʍ ở đây nữa..."

Lạc Bạch than nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vui thích rõ ràng, đầu lưỡi tùy theo dao động đi đến hoa phùng khép chặt, quét trên dưới, môi lớn âm huyệt đầy đặn bị đầu lưỡi liếʍ đến run rẩy, qua mười mấy lần, đã có xuân thủy róc rách tiết ra.

"Ô Ô... Ư a..."

Ấu Nghi vô thức kẹp chặt hai chân, lại bị Lạc Bạch dịu dàng kiên định đỡ lại, không để cô xấu hổ lùi bước.

Nhân lúc này, đầu lưỡi liếʍ âm huyệt âm thầm tách hai cánh hoa môi non mềm, thăm dò tiến vào bên trong động dâʍ đãиɠ đóng chặt kia.

"A a a a a ...."

Thân thể lần đầu tiên bị vật lạ tiến vào, kỳ quái nhưng không có cảm giác khó chịu, tựa như đã sớm thành thói quen, thậm chí trong khoảnh khắc lưỡi lớn chui vào còn tự động tiết ra nhiều xuân thủy thơm ngọt hơn, làm trơn để đầu lưỡi ra vào.

Đầu lưỡi kia đấu tranh anh dũng trong dâʍ ŧᏂủy̠, tùy ý tấn công chiếm đóng, liếʍ lên thớ thịt thẹn thùng co rút trên vách động, dường như rất có kỹ xảo, thậm chí còn biết điểm mẫn cảm của cô, đặc biệt va chạm liếʍ mυ'ŧ chỗ đó.

Xuân thủy trong nháy mắt tiết ra, chảy đầy miệng Lạc Bạch.

Đến lúc rồi.

Lạc Bạch rút đầu lưỡi ra, vô cùng lưu luyến liếʍ mấy vòng trên âm huyệt, ngay sau đó dùng côn ŧᏂịŧ cực lớn của mình chống lên hoa môi non mềm đã bị liếʍ mở ra.

"Khanh khanh..."

Nhớ tới lần đầu của con gái đều sẽ đau đớn, anh cúi người, hôn lên môi mềm đang không ngừng rêи ɾỉ, trằn trọc mυ'ŧ vào, dịu dàng hôn, trấn an cô:

"Nếu như đau thì nói với anh."

"... Ừm."

Ấu Nghi giữa lúc răng môi cọ xát mà vô lực lên tiếng, côn ŧᏂịŧ ở thân dưới đang vận sức chờ phát động giống như nghe được kèn lệnh, thắt lưng dựng thẳng, phá vỡ âm huyệt non mềm mà tiến vào.

"Ư!"

Đầu tiên là một tiếng hừ khẽ khó nhịn, sau đó lập tức truyền đến tiếng rêи ɾỉ thống khổ của cô gái.

"A a a a!"

Giống như có cây chày sắt nóng bỏng cứng rắn cọ xát nửa người dưới của mình, tàn nhẫn mà nóng bỏng đâm vào mỗi tấc thịt ngượng ngùng mềm mại trong hoa huyệt, lại rất không biết đủ, vẫn cứ hướng đến phía trong mà cắm vào, tựa như muốn chém thân thể cô thành hai nửa.

Bàn tay nhỏ ôm chặt bả vai nắm thành một đoàn, mười đầu ngón được cắt tỉa gọn gàng lưu lại vết cào trên bờ vai rộng của chàng trai, không ngờ lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

Bụng dưới của Lạc Bạch nhất thời không khống chế được lực đạo, nặng nề mà đυ.c hơn nửa cây vào trong.

"A..."

Đôi mắt Ấu Nghi ngấn lệ, hàm răng cắn chặt môi dưới, hoàn toàn không có chút huyết sắc, thân thể mềm mại bị côn ŧᏂịŧ lớn dài nóng bỏng làm cho run rẩy, chỉ hô một tiếng, tiếp theo ngay cả sức lực để hét lên cũng không có.