Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 51: Muốn ôm em

Vì tránh cho trở về sẽ phải đối mặt với Nhạc Cẩm, Khâu Chấn Dương quyết định buổi chiều sẽ đưa Lăng Mộc đến nơi nào đó chơi.

“Anh không đùa em đấy chứ?”

Nhìn tòa nhà cao nhất trước mặt này, Lăng Mộc cảm thấy mặt trời trên đầu thật sự có chút chói mắt.

“Đùa làm gì, không phải em rất thích cơ giáp sao, nên anh đưa em đến đây xem một chút. Hơn nữa để có thể đảm bảo tiến độ học tập của tất cả mọi người, cho nên trường học dạy thật sự rất chậm, sân cũng không đủ lớn để anh có thể dạy em nhiều thao tác hơn, bây giờ có sẵn nơi để luyện tập, em không muốn thử sao?”

Lăng Mộc quái dị nhìn hắn, muốn thì tất nhiên là muốn, nhưng vấn đề là…

Muốn tiến vào đây thì cần phải có sự phê duyệt, cho dù là toàn bộ Thủ Đô Tinh, cũng chỉ có không đến 1% người có thể đi vào a!

Muốn nói đến quyền hạn được vào hay không, Khâu Chấn Dương chắc chắn có, nhưng vấn đề là Lăng Mộc không có a.

Khâu Chấn Dương nhìn biểu tình của y liền biết y đang nghĩ gì, cười click mở đầu cuối trên cổ tay, mở chứng thực thân phận của mình ra: “Đi thôi, anh mang em vào.”

“Anh có chắc không vậy?” Lăng Mộc không cho chút mặt mũi nào mà nghi ngờ, cho dù có Khâu Chấn Dương ở đây, dù mình không được phê duyệt vẫn có thể vào chứ?

Nhưng Khâu Chấn Dương đã đến cổng an ninh, Lăng Mộc khẽ cắn môi, chỉ có thể đi theo trước, dù sao nếu lát nữa không vào được thì sẽ trở ra.

Bầu không khí cổng an ninh thật sự rất trang nghiêm, thậm chí còn có lực lượng vũ trang cường hãn ở một bên như hổ rình mồi. Khâu Chấn Dương đi trước quét thiết bị đầu cuối của mình, thông qua chứng thực, lập tức liền nhân viên an ninh nhiệt tình tiến lên muốn dẫn đường. Khâu Chấn Dương lễ phép cự tuyệt, đứng sau cổng an ninh chờ Lăng Mộc.

Lăng Mộc căng da đầu đưa chứng thực thân phận của mình ra, không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi, đưa cho nhân viên an ninh.

“Khâu Chương nguyên soái đã đích thân phê duyệt, thông qua, Lăng Mộc tiên sinh mời vào.” Trên mặt nhân viên an ninh nở nụ cười.

Sau khi đi theo Khâu Chấn Dương vào toà nhà cơ giáp, Lăng Mộc vẫn còn cảm thấy không chân thật.

Y vậy mà, thật sự có thể tiến vào tòa nhà cơ giáp!

Đây chính là nơi mà từ nhỏ y đã rất khát vọng được đến!

“May mà người kiểm tra cho em là Beta, nếu không anh nhất định sẽ ngăn cản, sau đó đổi một Beta đến.” Khâu Chấn Dương nhìn khắp nơi, đề phòng có Alpha hoặc là Omega tới gần Lăng Mộc, sợ khiến cho y cảm thấy khó chịu. Chỉ có điều người trong tòa nhà cơ giáp không nhiều, dù sao thì người có quyền hạn được đến đây rất ít, mà vừa có quyền hạn vừa có hứng thứ đến đây lại càng ít hơn, cho nên Khâu Chấn Dương mới mang Lăng Mộc đến đây.

Lăng Mộc đi theo Khâu Chấn Dương vào trong, nghe vậy quay đầu nhìn hắn: “Nguyên soái đích thân trao quyền hạn phê duyện là chuyện như thế nào vậy?”

Y căn bản chưa từng nghe Khâu Chấn Dương đề cập qua chuyện này, hơn nữa hình như cái loại chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể thực hiện được?

Khâu Chấn Dương không để ý lắm nhún vai: “Nga, trước đó lúc còn ở bệnh viện anh đã gọi điện thoại nhờ cha làm.”

“Anh đã sớm chuẩn bị muốn đưa em đến đây sao?”

Thiếu niên cười khẽ, chớp chớp mắt nhìn Lăng Mộc: “Là đã sớm chuẩn bị đưa em về nhà.”

Ngay từ đầu hắn đã muốn đưa Lăng Mộc về Khâu gia điều dưỡng thân thể, cho nên tất cả những chuyện sau đó hắn đã lên kế hoạch cả rồi. Nghĩ là Lăng Mộc mới đến, chắc là sẽ có chút không quen, Khâu Chấn Dương mới quyết định đưa y đến nơi mà y thích.

“Tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp.” Đang nói, từ trước mặt có một nam nhân trung niên mang giày da bước đến.

Hắn là Beta nhã nhặn thích cười, từ ánh mắt đầu tiên luôn có thể khiến người khác có hảo cảm.

“Chào Minh thúc.” Khâu Chấn Dương giơ tay chào hỏi với hắn, giới thiệu nói, “Đây là Lăng Mộc mà trước đó con có nhắc tới.”

“Xin chào, ta tên là Thiệu Minh, cậu cứ gọi ta là Minh thúc như tiểu thiếu gia đi.” Thiệu Minh đi qua bắt tay Lăng Mộc, người sau gật gật đầu, cũng gọi một tiếng Minh thúc, sau đó mím môi nhìn Khâu Chấn Dương.

“Minh thúc chính là người hướng dẫn ở đây, vừa rồi trước khi đến đây anh đã gọi cho ông ấy trước. Ông ấy hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay, không có nơi nào là không quen thuộc, muốn luyện tập cơ giáp, tìm ông ấy chắc chắn không sai được.”

Thiệu Minh Giáo chính là người dạy cơ giáp cho nguyên thân, là một chiến sĩ đã xuất ngũ, Thiệu Minh không chỉ có kỹ năng điều khiển cơ giáp xuất sắc, ông ấy đã từng là thân vệ thân cận nhất của Khâu Chương, bởi vậy đối với chuyện dạy dỗ Khâu Chấn Dương đều luôn tận tâm tận lực.

Nghe xong lời giới thiệu của Khâu Chấn Dương, biểu tình của Lăng Mộc càng thêm nghiêm túc, trịnh trọng gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng của y không khác gì như đang chuẩn bị chiến đấu, Khâu Chấn Dương dở khóc dở cười, quay lại nói với Thiệu Minh: “Minh thúc, xếp cho chúng con một phòng chiến đấu đi, cái loại hai cơ giáp ý, cho chúng com cảm thụ một chút mị lực của tinh tế chiến đấu.”

Thiệu Minh vừa dẫn hai người đi, vừa cười nói: “Trước kia lúc luyện tập cơ giáp đều là để cho ta dùng vô vàn cách thúc giục con đến đây học, có đôi khi còn phải cần đích thân thượng tướng đưa đến. Sao vừa qua không lâu, con liền cảm thấy hứng thứ với cơ giáp vậy, còn chủ động muốn tới nữa?”

Lăng Mộc cũng nhìn Khâu Chấn Dương.

Khâu Chấn Dương vẻ mặt thản nhiên, cười đến tùy ý: “Cái này sao, không phải là vì con đã trưởng thành, cảm nhận được một mảnh khổ tâm của mọi ngươi, cho nên bắt đầu tự giác sao.”

Thiệu Minh bị chọc cười, lắc đầu: “Lời này ai nói ta cũng tinh, nhưng con thì không! Tiểu tử con trước kia là cái dạng gì ta còn không biết sao, muốn để cho con nhận ra khổ tâm của người khác, còn khó hơn cả để mặt trời mọc hướng tây nữa!”

Lăng Mộc khóe miệng cong lên một chút, chế nhạo mà liếc mắt nhìn Khâu Chấn Dương một cái.

Bị chính tức phụ nhi dùng loại ánh mắt ấy nhìn mình, Khâu Chấn Dương nhăn nhó: “Minh thúc a, thúc đừng hại cháu được không, hôn thê của cháu còn đang ở đây, chừa cho cháu chút mặt mũi đi a!”

“Hôn thê của con?” Thiệu Minh giật mình nhìn qua, rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, nhưng tinh thần bái quái lại rất cao a, “Được lắm nha tiểu thiếu gia, lau mắt mà nhìn a! Nhanh nói có ta biết, hai người các ngươi quen nhau bao lâu rồi, tiến hành đến nào bước? Có cái kia không? Một đêm bảy lần?”

“Khụ khụ khụ!” Lăng Mộc thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Khâu Chấn Dương nhanh chóng đẩy Thiệu Minh một phen: “Minh thúc có thể khóa miệng lại được không? Cái kia là cái gì a! Chúng con còn chưa có, chưa có cái kia đâu…”

Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Lăng Mộc một cái, đùng, mặt càng đỏ hơn.

“Ha ha ha!” Thiệu Minh nhất thời không ngừng được, tiếng cười hào sảng vang vọng khắp đại sảnh.

Cho đến khi đến phòng chiến đấu, sắc mặt Lăng Mộc cuối cùng cũng khôi phục bình thường. Chỉ là Khâu Chấn Dương mỗi lần nhìn qua đều bị Lăng Mộc trừng, tạo một loại cảm giác quen thuộc muốn lột da ăn thịt hắn mà hắn từng trải qua.

Khâu Chấn Dương ủy khuất, hắn đâu có nói gì đâu, oan uổng muốn chết.

“Đây là phòng mô phỏng cấp độ cơ bản, tuy rằng với thực lực của tiểu thiếu gia hoàn toàn có thể đến phòng mô phỏng cao cấp, nhưng dù sao Lăng Mộc cũng là lần đầu tiên đến đây, cứ bắt đầu từ cơ bản trước là được rồi.” Thiệu Minh giới thiệu cho hai người biết về tinh huống của phòng mô phỏng, còn có thuộc tính của cơ giáp chiến đấu. Kỳ thật chủ yếu là để nói cho Lăng Mộc nghe, Khâu Chấn Dương đã sớm quen rồi.

Chờ đến khi giới thiệu xong, Thiệu Minh liền đi ra ngoài, chỉ để lại hai người họ ở trong phòng.

“Đến đây đi, tiên tiến cơ giáp.” Khâu Chấn Dương đem chìa khóa ném cho Lăng Mộc, còn mình thì bước lên một đài cơ giáp trước.

Chờ đến khi mỗi người đã lên cơ giáp của mình rồi, Khâu Chấn Dương liền mở hệ thống mô phỏng ra. Gần như ngay lập tức, vỗn dĩ căn phòng đang trống trải đã biến thành vũ trụ cuồn cuộn đầy sao. Khung cảnh đen kịch, hành tinh lơ lửng trong vũ trụ xa xôi, còn phía đối diện chính là những sinh vật ngoài hành tinh hình trùng.

“Chúng ta bắt đầu từ cấp bật đơn giản nhất đi, Lăng Mộc, em có thấy một cái cần khác bên cạnh cần điều khiển không? Đó chính là cần điều khiển cho cơ giáp bay lên đấy. Chú ý không chế dao động cho tốt, không cần quá lớn, cẩn thận kẻo đυ.ng vào trần nhà.” Khâu Chấn Dương giảng giải đồng thời bắt đầu bay lên, hai chân cơ giáp đã rời khỏi mặt đất, lúc này càng giống như đang ở ngoài vũ trụ hơn nữa.

Lăng Mộc làm theo lời hắn, cẩn thận điều khiển cơ giáp bay lên, rất nhanh đã có thể cảm nhận được cơ giáp cách mặt đất một độ cao nhất định.

Trên màn ảnh có hiển thị độ cao cách mặt đất của mình, Lăng Mộc cố định lại cần điều khiển phi hành, tay phải trở về cần điều khiển hoạt động, thở phào nhẹ nhõm một hơn.

Cảm giác bay lên, thật sự qua mức kích động!

“Chiến đấu cơ giáp chủ yếu cần con người điều khiển, cho dù là hỏa lực mạnh mẽ hay công kích dễ phát nổ, cũng phần phải phán đoán chính xác để điều khiển không có sự sai lầm nào, nếu không cho dù có vũ khi lợi hại đến đâu cũng thành lãng phí. Em xem anh làm trước một lần, rồi lát nữa tới thử xem.”

Khâu Chấn Dương nhấn nút thu phát hình ảnh, Lăng Mộc cũng đã nhận được hình ảnh, bắt đầu xem hắn làm mẫu.

Nhìn Khâu Chấn Dương trên màn hình đang ngồi trong cơ giáp thuần thục điều khiến, Lăng Mộc cảm thấy cả cơ thể mình như đang nóng dần lên.

Đó được gọi là nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt, khát vọng, gấp không chờ nổi, đại não hoàn toàn hưng phấn.

Từ bên ngoài nhìn vào, cơ giáp của Khâu Chấn Dương đang nhanh chống tiến vào khu vực của quân địch, bắt đầu chiến đấu với dị trùng, Lăng Mộc gắt gao nhìn chằm chằm, mắt cũng không chớp lấy một cái.

“Loại dị trùng này có cơ thể không lớn, cũng tầm tầm cơ giáp thôi, công kích thấp, nhưng tốc độ nhanh, phòng ngự cao, rất thích hợp cho người mới tập luyện.” Vừa nói, Khâu Chấn Dương đã giải quyết xong dị trùng, “Được rồi, con còn lại để cho em đấy.”

Giải quyết xong gần như tất cả dị trùng, Khâu Chấn Dương giữ lại một con cuối cùng, dụ dỗ cho nói bay đến chỗ Lăng Mộc.

Hít sâu một hơn, Lăng Mộc xoa lòng bàn nay đều là mồ hôi, nín thở điều khiến cơ giáp tiến lên!

Điều khiến co giáp chiến đấu, lúc ở trường Khâu Chấn Dương cũng đã dạy cho y rồi, bây giờ toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc sủ dụng vũ khí.

“Đốc đốc đốc đốc đốc!” Khẩu súng có sức công phá mạnh mẽ bắn qua, lại chỉ có một phần mười viên đạn có thể bắn trúng dị thú, còn lại đều trượt ra ngoài.

“Em ngắm không chuẩn!” Lăng Mộc cắn răng, mày nhíu chặt.

“Đừng loạn, điều khiển công kích cần người người điều khiển phải bình tĩnh, một khi em quá mức khẩn trương, tinh thần lực không đủ tập trung, sẽ xuất hiện tình huống điều khiển không chuẩn.” Khâu Chấn Dương ngồi trong cơ giáp nhìn Lăng Mộc luống cuống tay chân điều khiến cơ giáp, ngữ khí cũng nghiêm khắc hẳn lên, “Dừng công kích trước đi, ra khỏi mười mét phạm vi công kích của dị trùng.”

Khâu Chấn Dương nghiêm khắc ngược lại khiến cho tâm tình Lăng Mộc trấn định không ít, trong quá trình rời khỏi phạm vi công kích y gần như nín thở, trái tim đang đập nhanh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

“Được, bây giờ xoay người, nhắm chuẩn, khai hỏa!”

Dưới sự chỉ huy của Khâu Chấn Dương, Lăng Mộc tập trung chú ý, cắn chặt răng, nhắm chuẩn vào bóng dáng của dị trùng rồi khai hỏa.

Lần này, viên đạn thật sự nhắm trúng mục tiêu, chỉ một lát sau thanh máu cạn kiệt, hình ảnh lóe hai cái rồi “Bang” một tiếng vỡ vụn.

“Tuyệt lắm!” Khâu Chấn Dương hoan hô một tiếng, cười nhe hàm răng trắng hướng về Lăng Mộc trong màn hình giơ ngón tay cái, “Mới lần đầu tiên mà trong thời gian ngắn như vậy đã có thể gϊếŧ được dị trùng rồi, Mộc Mộc, trên phương diện chiến đấu cơ giáp em rất có thiên phú đấy!”

Khâu Chấn Dương khen khiến trong lòng Lăng Mộc sôi sục lên, y nhìn chằm chằm người trên màn hình kia, cảm nhận lời chúc mừng chân thành của hắn, cảm xúc như vỡ òa, hóa thành nụ cười sáng lạn mà từ khi phụ thân qua đời đã rất lâu rồi không thấy.

“Cảm ơn.”

Nụ cười của thiếu niên trong màn hình còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, Khâu Chấn Dương ngơ ngác nhìn, hầu kết lăn lộn lên xuống, cảm thấy như mọi thứ xung quay đều tỏa sáng, lóng lánh đến đến mức hắn không dám thở lạnh, sợ những gì trước mắt này sẽ biến mất .

Tay hắn đặt lên cần điều khiển, đột nhiên bay về phía Lăng Mộc, người sau thấy cơ giáp bay tới, kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Khâu Chấn Dương đυ.ng vào mình.

“Anh làm gì vậy?”

Hai đài cơ giáp chạm vào nhau, tư thế ôm. Tuy rằng Khâu Chấn Dương khống chế lực đạo rất tốt, nhưng vẫn khiến cho Lăng Mộc ngồi trong khoang điều khiển bị chấn động một chút, không khỏi vô ngữ mà nhìn màn hình.

“Muốn ôm em một cái, nhưng không ôm người thật được, chỉ có thể dùng cơ giáp ôm em một cái ~”

Khâu Chấn Dương đôi tay chống cằm ghé sát mặt vào màn hình, cười đến mức mắt cũng không mở nổi.

Lăng Mộc cười ra tiếng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhưng tay đặt trên cần điều khiển lại không làm cả.

Hai đài cơ giáp vui vẻ ôm nhau trong phông nền vũ trụ bao la, hình ảnh quỷ dị, nhưng cũng tràn đầy ấm áp.