Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 40: Hôn em quan trọng hơn

“Mọi người tránh qua một bên!”

Trong lúc hỗn loại, lão sư giám sát cuối cùng cũng đuổi tới.

Sắc mặt hắn cực kém, dùng đầu cuối đưa đến phần cảm biến trên tay nắm cửa. “Tích” một tiếng, cửa liền mở ra.

Một lượng lớn bụi bay ra, cùng với mùi khét sinh ra từ vụ nổ. Lão sư giám sát cùng một ít đồng hộc đứng gần đều giơ tay che mặt, bước chân hơi trì hoãn, chỉ có một người hoàn toàn không màng đến, trực tiếp vọt vào.

“Khâu Chấn Dương!” Lăng Mộc vẫy vẫy cánh tay muốn làm thoáng tầm nhìn, chạy về vị trí mà y nhớ được, rất nhanh liền đυ.ng phải vỏ cơ giáp.

Hai đài cơ giáp có ngoại hình giống nhau, Lăng Mộc chỉ nhớ rõ lúc ấy Lâm Vũ Hàm đứng ở trong góc công kích, Khâu Chấn Dương chắc là ở bên ngoài. Đẩy chút sương khói ra nhìn lại, mặt Lăng Mộc lập tức trắng bệch.

Ở phía kia có một chiếc cơ giáp nằm đó, vị trí khoang điều khiển đã hoàn toàn cháy đen, tia điện tràn ra bốn phía. Vị trí hai tay hoàn toàn bị chặt đứt, như là bị pháo laser bắn trúng từ chính diện, dẫn tới nửa người trên bị hủy thảm đến mức không nỡ nhìn.

Lăng Mộc chỉ cảm thấy hô hấp của mình như sắp ngừng lại, lỗ tai y bắt đầu xuất hiện những thanh âm ong ong bén nhọn, đâm vào đầu phát đau. Thân thể như chết lặng theo bản năng đi qua mở khoang điều khiển, nhưng cơ giáp bị hỏng quá nặng, nút trên cửa khoang điều khiển cũng đã ngừng hoạt động.

“Khâu Chấn Dương ngươi lăn ra đây cho ta!” Y hét lên một tiếng trầm khàn, khiến cho lão sư cùng đồng học bước vào từ phía sau giật nảy mình.

Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng nhanh chóng tiến lên, cùng nhau giúp Lăng Mộc thử dùng tay mở khoang điều khiển. Không ít đồng học đứng xung quanh lo lắng nhìn, không một ai đi qua xem Lâm Vũ Hàm bên kia, ngay cả mấy tuỳ tùng của hắn lúc này cũng không mặt mũi nào mà tiến lên, chỉ tránh ở một bên nhìn trộm.

Lão sư than nhẹ một tiếng, nhờ một bạn học nào đó liên hệ với phòng y tế, mình thì đi đến chỗ của một cơ giáp khác.

Chiếc cơ giáp này bị hao tổn cũng không nhiều lắm, mặc dù nhìn thì có vẻ như hư hại rất nhiều, nhưng đều không nghiêm trọng như đài cơ giáo bên kia. Lão sư giám sát đi đến khoang điều khiển, đang muốn ấn nút, khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy hai cánh tay vẫn còn hoàn hảo của cơ giáp, miệng nhẹ ‘di’ một tiếng.

Bên kia, đám người Lăng Mộc cố gắng nửa ngày cũng chỉ có thể cạy mở ra một chút cửa khoáng điều khiển. Loại trình độ tổn hại này, chỉ sợ cần người chuyên nghiệp tới nghĩ cách cứu viện, chứ bọn họ căn bản không có biện pháp.

“Được rồi, Lăng Mộc, ngươi đừng khóc a, Chấn Dương nhất định sẽ không sao đâu. Hắn rất lợi hại, chắc hắn vẫn đang còn đợi bên trong, chỉ có điều cơ giáp hỏng rồi nên không ra được mà thôi.” Viên Thần Vũ nhìn biểu tình tuyệt vọng của Lăng Mộc, tay vẫn nắm chặt cửa khoang điều khiển, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Trác Hàng vỗ vỗ bả vai Lăng Mộc, không tiếng động an ủi. Hắn có thể nhìn ra được, tuy rằng hai người vẫn luôn không xác nhận quan hệ, nhưng với phản ứng này của Lăng Mộc, phỏng chừng cách ngày xác nhận quan hệ cũng không còn xa. Trong lòng đang vì bạn tốt mà cao hứng, như đồng thời, ánh mắt nhìn về phía cơ giáp vẫn nôn nóng như cũ.

Lăng Mộc giơ tay hung hăng lau đi vệt nước trên mặt, không nói một lời mà tiếp tục dùng tay muốn mở khoang điều khiển. Tay y đã bị cơ giáp biến dạng rạch ra cả máu, vì y dùng sức mà miệng vết thương không ngừng mở rộng, nhưng bản thân y lại không bất kỳ phải ứng gì.

Người trong khoang điều khiển là tên quỷ đáng ghét, lúc nào cũng muốn trêu đùa y, thường thường chiếm tiện nghi của y, tính cách ác liệt đến lợi hại. Nhưng cho dù là như vậy, y cũng không thể nhìn Khâu Chấn Dương vì mình là dính vào vũng nước đυ.c này, lại còn lấy phương thức thê thảm như vậy mà xuống sân khấu.

“Ngươi nếu là dám xảy ra chuyện, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Miệng thì hưng tợn hói, biểu tình lại thống khổ đến đau lòng.

“Đừng a Tiểu Mộc Mộc, đừng giận ta, ta vẫn không sao mà ~”

Lăng Mộc vừa dứt lời, liền có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc. Đám người Trác Hàng đột nhiên quay đầu lại, lão sư giám sát mở ra khoang điều khiển của đài cơ giáp bị mọi người bỏ qua, Khâu Chấn Dương chậm rì rì mà bò ra từ bên trong.

“Đệt, Khâu Chấn Dương cậu sao lại bước ra từ kia?” Viên Thần Vũ trực tiếp chạy tới, nhanh chóng giúp hắn một tay.

“Tay cơ giáp của tớ vẫn còn còn nguyên mà, không phải pháo ống laser, các cậu nhận không ra hả?” Khâu Chấn Dương mượn lực đi ra, vẻ mặt không nói nên lời. Tình hình của hắn nhìn qua không tệ, chỉ là tóc cùng quần áo có chút hỗn loạn, nhưng không có chỗ nào bị thương.

Viên Thần Vũ chớp chớp mắt, không mặt mũi thừa nhận mình căn bản không có liếc mắt nhìn cái cơ giáp kia một cái, chỉ căm giận mà nhìn về phía lão sư giám sát: “Lão sư thật quá đáng, nhìn thấy cánh tay như thế sao không nói cho chúng ta biết? Hại chúng ta đứng đây nghiên cứu cái cơ giáp ngu ngốc kia cả nửa ngày!”

Biểu tình của lão sư cũng có chút xấu hổ: “Chẳng phải là do ta cũng không chắc chắn sao, nói không chừng cái tên đồng học kia đem pháo ống laser thu hồi rồi thì sao. Lại nói, chuyện này là như thế nào?”

Khâu Chấn Dương không bị thương, mà cơ giáp của Lâm Vũ Hàm lại thành sắt vụn, khiến người khác có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

“Tớ tính khoảng cách giữa các đợt công kích của hắn, trước khi laser lại bắn thì tiếp cận, trực tiếp đem cách tay có nồng pháo của hắn gập lại đối diện với chính hắn.” Khâu Chấn Dương miêu tả đơn giản, mọi người lại bị kinh dọa.

Ngay cả lão sư giám sát có đầy đủ hiểu biết về cơ giáp nghe xong cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, cái tên này rốt cuộc có bao nhiêu dũng khí cùng tính toán chuẩn cỡ nào, mới có thể làm được đến loại trình độ này a?

Tất cả mọi người nhất thời không biết nói gì, Lăng Mộc đứng tại chỗ mím môi, “Loảng xoảng” một tiếng hung hăng đá vào khoang điều khiển của Lâm Vũ Hàm một cái.

Cơ giáp rách nát vang lên thanh âm chói tai, đồng học bên cạnh tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng không có người chỉ trích Lăng Mộc. Dù sao thì tên gia hỏa Lâm Vũ Hàm này bị vậy hoàn toàn là trừng phạt đúng tội, đừng nói Lăng Mộc, ngay cả bọn họ cũng muốn chạy tới đá mấy cái. Đang so đấu êm đẹp vậy là lại đi phạm quy, còn sử dụng loại vũ khí có lực sát thương lớn như vậy nữa, đây hoàn toàn là muốn đem người ta hại chết a!

“Được rồi, các ngươi về trước đi, chút nữa người phòng y tế tới, đừng cản trở bọn họ.” Lão sư giám sát sơ tán mọi người xong, trong lòng kêu khổ. Tên Lâm Vũ Hàm này đúng là có bệnh, tùy ý làm trái với quy tắc của trường học, chuyện phát sinh lần này lớn như vậy, mình cũng không thoát khỏi một phần trách nhiệm.

Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn cơ giáp của Lâm Vũ Hàm, thần sắc có chút lạnh, nhưng rất nhanh lại nhìn về phía Lăng Mộc bên kia, đi qua cầm tay đối phương: “Đi thôi, có chuyện gì thì về nhà nói sau.”

Lăng Mộc chíu chặt mày, cúi đầu bị Khâu Chấn Dương dắt ra ngoài.

Trác Hàng nhờ một vị đồng học đứng bên ngoài giúp trông chừng Lăng Đang, bé con giờ đang nôn nóng nhìn vào bên trong, thấy Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đi ra, lập tức chạy lên đón.

“Khâu ca ca, anh không sao chứ?” Thời gian dài ở chung, Lăng Đang đã đem đại ca ca này trở thành người nhà của mình, vừa rồi nhìn thấy hắn xảy ra chuyện, trong lòng cũng cũng cực kỳ lo lắng.

“Không sao, Khâu ca ca của em rất mạnh đấy, sao có thể có chuyện gì được?” Khâu Chấn Dương vỗ vỗ đầu nhỏ của Lăng Đang, tay trái nắm Lăng Mộc, tay phải lại kéo Lăng Đang, ba người cùng nhau trở về ký túc xá.

Một đường trở lại ký túc xá, Lăng Đang liền bị Khâu Chấn Dương dụ dỗ đi về phòng làm bài tập, sau đó hắn đem Lăng Mộc dắt về phòng mình, để người ngồi trên ghế trước thư án, còn mình thì tay chống đầu gối ngồi xổm xuống nhìn y.

“Lúc nãy em khóc đấy à?”

“Không.” Lăng Mộc thần sắc lạnh lùng, trực tiếp phủ nhận.

Ngón tay thon dài đυ.ng vào hốc mắt đỏ bừng của Lăng Mộc một chút, Khâu Chấn Dương gật gật đầu “Nga” một tiếng, trong miệng lại hỏi: “Vậy sao mắt lại đỏ như vậy?”

“Bụi bay vào.”

Khâu Chấn Dương lại lần nữa gật gật đầu, khóe miệng hơi cong lên.

Hắn lấy khăn ướt trên bàn, nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên mặt Lăng Mộc. Lau xong mặt, lại nâng hai tay của y lên nhìn. Thời điểm hắn nắm tay Lăng Mộc trở về, thật sự sự đè lên những miệng vết thương đó.

Lấy dụng cụ y tế trong phòng ra, Khâu Chấn Dương thật cẩn thận giúp Lăng Mộc xử lý thương, trong lòng chua chua ngọt ngọt. Hôm nay lúc cơ giáp ngã xuống đất, hắn vẫn có thể đem tình trạng của Lăng Mộc khi vào cửa nhìn rõ ràng. Tuy rằng Lăng Mộc để ý mình như vậy hắn thật sự rất vui, nhưng nhìn thấy nước mắt cùng biểu tình tuyệt vọng của y, vẫn khiến cho Khâu Chấn Dương đau lòng muốn hỏng.

Trái tim Lăng Mộc rất cứng, nhưng một khi đã có người tiến vào, sẽ lập tức mở ra phần mềm mại nhất bên trong, rất dễ dàng bị tổn thương.

Trong lòng Khâu Chấn Dương âm thầm quyết định, sau này, không chỉ phải bảo vệ thật tốt cho y cùng Lăng Đang, còn phải bảo vệ tốt chính mình, không thể lại khiến cho Lăng Mộc khổ sở như thế nữa.

Chờ xử lý xong miệng vết thương, Khâu Chấn Dương nhìn kiệt tác của mình vừa lòng gật gật đầu, ngẩng đầu bộ dạng an an tĩnh tĩnh của Lăng Mộc thực ngoan ngoãn, nhịn không được liền muốn tiến lên ôm y một cái. Nhưng thấy trên người mình toàn là tro bụi, nên dừng lại động tác.

“Hầy, thôi quên đi, lần này không ôm, tha cho em đấy.”

Khâu Chấn Dương tiếc nuối mà bĩu môi, chỉ là không chờ hắn lùi lại, thân thể mại trực tiếp nhào vào trong lòng hắn. Khâu Chấn Dương có chút sững sờ, đồng tử rụt một chút, tim đập nhanh hơn. Chỉ kinh ngạc trong chốc lát, hai tay của hắn lập tức theo bản năng ôm chặt.

Ngửi mùi hương thanh nhẹ trên cơ thể Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương than một tiếng, cảm thấy chính mình hết thuốc chữa rồi.

“Ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao?”

Còn chưa đắm chìm được bao lâu, bên tai truyền đến tiếng nói giận dữ nghiến răng nghiến lợi khiến Khâu Chấn Dương chấn động.

“Đã bảo ngươi đừng so đấu với Lâm Vũ Hàm rồi, tại sao ngươi không nghe ta?” Phẫn nộ trong giọng nói mang theo chút đè nén run rẩy.

Khâu Chấn Dương ngượng ngùng trả lời: “Cái này, tên tiểu tử kia quá đáng ghét, chẳng phải cũng chỉ muốn giáo huấn hắn một trận thôi sao… Ai, ta thề, sau này ra sẽ nghe lời em? Đừng khó chịu.”

Vỗ vỗ lưng Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương kiên nhẫn mà dỗ dánh.

“Ai cần ngươi nghe ta, ngươi là cái rắm!”

Trong lúc nhất thời, Khâu Chấn Dương dở khóc dở cười, không nghĩ tới thời điểm tức giận Lăng Mộc lại không nói đạo lý như vậy, trong chốc lát trách hắn không nghe lời, trong chốc lát lại nói không cần hắn nghe lời, quả thực chính là không nói đạo lý a. Nhưng không nói đạo lý như thế này trong mắt Khâu Chấn Dương lại càng thêm đáng yêu, hận không thể hung hắng đem y tiến nhập vào trong cơ thể mình, khiến cho y không thể rời khỏi mình ~

“Được được được, ta chính là cái rắm, được chưa? Em nói cái gì thì chính là cái đó. Nhưng mà, ta ngoan ngoãn như vậy, cũng nên cho ta chút phúc lời đúng không?” Khâu Chấn Dương cười gian, đẩy người trong lòng ra một chút, thừa dịp Lăng Mộc chưa kịp phải ứng, chu môi hôn lên.

Cánh môi ấm nóng chạm vào nhau, Lăng Mộc hơi co lại về phía sau một chút, lại lập tức bị Khâu Chấn Dương kéo vào trong lòng ngực gắt gao ôm chặt.

Môi răng dễ dàng bị xâm lấn, mặt Lăng Mộc đỏ ửng, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận Khâu Chấn Dương. Gia hỏa này ngoài miệng miệng đầy hứa hẹn, nhìn như cái gì cũng đều đồng ý với mình, nhưng trên phương diện nào đó lại cường thế không chịu được, căn bản không cho Lăng Mộc bất kỳ đường sống nào.

Bọn họ rõ ràng cái gì cũng không nói rõ ràng, nhưng hình thức ở chung lại tương đối rõ ràng. Lăng Mộc xấu hổ không dám mở miệng, Khâu Chấn Dương liền cho y thời gian, nhưng thân là Alpha, hắn dù sao cũng không thể chịu nổi bao lâu, chỉ có thể thu trước một ít lợi tức trấn an dã thú trong nội tâm của mình.

Thật vất vả tách ra, Lăng Mộc trừng Khâu Chấn Dương: “Ngươi nói những lời đó, chính là vì muốn đánh lén ta?”

“Sao lại có thể gọi là đánh lén, đây là đang xin phần thưởng từ em mà, em đúng là không có tố chất có thể chăm sóc trẻ con được a.” Khâu Chấn Dương lại hôn một cái, dường như trong mắt hắn đang tràn ngập bong bóng màu hồng.

“Ngươi là trẻ con đấy à?”

“Ta là đại bảo bảo.”

“…Không thấy mất mặt sao?”

“Không, vẫn là hôn em quan trọng hơn ~”