Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

CHương 25: Da mặt Tiểu Mộc Mộc rất mỏng

Khí tràng của Khâu Chấn Dương thật sự quá mạnh, Vương Thạc há miệng thở dốc, ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh: “Thấy rõ, rõ ràng là do y…”

Lăng Mộc lần này không kìm được, tóm lấy cánh tay của Khâu Chấn Dương muốn đen hắn kéo ra: “Ngươi tránh ra, để ta tới, ta muốn đập chết cái tên ngu ngốc này!”

Khâu Chấn Dương mới vừa rồi đang bốc hỏa lại bị Lăng Mộc lôi kéo như vậy mà vơi đi, hơi thở trên người nháy mắt trở nên nhẹ nhàng, bất đắc dĩ mà xoay đầu nhìn Lăng Mộc đang tức giận không nhẹ đang tóm lấy tay mình, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan, cái loại ngu ngốc ngày không đáng cho em động thủ, để ta là được rồi.”

Ngữ khí sủng nịnh này so với nãy như hai người khác nhau, đừng nói Lăng Mộc, ngay cả Vương Thạc cũng sợ đến ngây người, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau.

“Mẹ nó, chuyện này gọi là gì đây a…”

Vương Thạc cảm thấy cực kỳ mất mặt, bị Lăng Mộc mắng một hồi cũng không nói gì, bản thân còn không phải là đối thủ của Khâu Chấn Dương, thật sự nghẹn khuất cực kỳ.

Beta tên Hạ Văn vừa rồi còn oán giận về Trình An An, lo lắng mà nhìn Khâu Chấn Dương nói: “Được rồi được rồi, nhanh buông tay đi, đợi lát nữa giáo viên nhìn thấy thì không hay đâu.”

Một Beta khác vẫn luôn im lặng cũng đứng lên khuyên bảo, dù sao cũng là người trong nhóm, mới buổi học đều tiên đã cãi nhau như vậy rồi, thật sự không tốt.

Trình An An vội vã xin lỗi: “Đều là ta sai, ta không động vào cơ giáp nữa là được, lát nữa ta chỉ đứng bên cạnh mọi người nhìn thôi, được không?”

Khâu Chấn Dương liếc mắt cũng không thèm nhìn Trình An An, trực tiếp làm lơ cậu ta. Trình An An không được đáp lại khuôn mặt liền cứng lại một chút, xấu hổ cắn môi.

Trong khoảnh khắc bầu không khí xung quanh có chút kỳ lạ, Khâu Chấn Dương vốn dĩ không muốn buông tha cho tên Vương Thạc này, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ Lăng Mộc lên tiếng, tóm lấy bả vai Khâu Chấn Dương: “Được rồi, buông tay ra đi.”

Cơ giáp là chương trình học mà y thích nhất, y cũng không muốn vì chuyện này mà khiến cho giáo viên có ấn tượng không tốt với y. Nhưng nếu tên ngu ngốc này còn kiếm chuyện với y nữa, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lăng Mộc đã lên tiếng, Khâu Chấn Dương lập tức buông tay ra, cảnh cáo nhìn Vương Thạc một cái. Người sau lúc này cũng không dám lại chọc Khâu Chấn Dương, xám xịt trở về vị trí của mình.

Thời điểm giáo viên đến chỗ họ kiểm tra tình hình, ngoài mặt mọi người đã khôi phục nét bình tĩnh vốn có.

Đợi khi giáo viên rời đi, Trình An An rối rắm một lát, vẫn kề sát vào Khâu Chấn Dương, thân mật hỏi hắn: “Khâu Chấn Dương, ta nhớ hình như trước đây ngươi không thích cơ giáp, vậy tại sao lại chọn khóa học này?”

Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn cậu ta: “Trước đây không thích, bây giờ thích, không được sao?”

“Đương nhiên là có thể.” Trình An An cười một chút, trong mắt lại có chút cô đơn, “Ta hiểu, con người sẽ thay đổi, dù là sở thích hay về tình cảm, dù sao vẫn còn có quá nhiều yếu tố không xác định tồn lại.”

Ý nghĩa của những lời nói này rất rõ ràng, biểu tình của mọi người đều có chút vi diệu.

Vương Thạc còn không sợ chết mà nói một câu: “Cái gì mà yếu tố không xác định, dù sao cũng chỉ do những kẻ không biết xấu hổ tạo ra mà thôi! Luôn có những người như vậy a, nịnh nọt, vì tiền mà sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì!”

Lăng Mộc không có phản ứng y, y không thẹn với lương tâm, không cần thiết để ý tới những thủ đoạn thấp hèn kia.

Nhưng Khâu Chấn Dương lại cười lạnh một tiếng, nháy mắt nhìn qua, Vương Thạc túng túng mà cúi đầu.

“Ngươi nói đúng, là người mà, ai cũng có khuyết điểm. Lúc trước do ta không hiểu chuyện, còn nghĩ rằng chỉ cần có khuôn mặt là có tất cả, nhưng hiện tại ta đã biết, chọn người yêu thì không thể cứ chọn vẻ bề ngoài, có một số người được trời cao ưu ái cho một khuôn mặt đẹp, trên thực tế cả người tanh tưởi, lợi dụng người khác để đạt được lợi ích cho mình, những người đó, là thứ không biết xấu hổ nhất.”

Dứt lời, Khâu Chấn Dương còn sâu xa mà liếc mắt nhìn Trình An An một cái.

Trình An An cả người cứng đờ, không thể cười nổi, hít sâu một hơi nhìn vào mắt Khâu Chấn Dương: “Không ngời trong mắt ngươi ta là người như vậy.”

Tất cả mọi người trong nhóm không dám có động tĩnh gì, chỉ có thể xấu hổ mà nhìn Khâu Chấn Dương cùng Trình An An.

Động tác trên tay Lăng Mộc cũng ngừng lại, y vẫn luôn không biết Khâu Chấn Dương vì sao lại thay đổi, lại trở nên ân cần với mình như vậy, nên từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ hắn đang đùa giỡn mình. Nhưng tất cả những gì đã xảy ra, khiến cho Lăng Mộc lại một lần nữa phải nhìn Khâu Chấn Dương bằng một đôi mắt khác.

Người này, dường dư thật sự không nói dối mình.

“Ta cảm thấy ngươi như thế nào không quan trọng, quan trọng là, ngươi có phải như vậy hay không, có phải không thẹn với lương tâm hay không.”

Khâu Chấn Dương khuôn mặt không có ý cười, ánh mắt hắn Trình An An đầy xa cách mà chán ghét. Thời điểm Lăng Mộc bị từ hôn đã từng phải trải qua ánh mắt này, lạnh đến tận cùng, khiến cho tâm người khác không kiềm chế được mà cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng từ sau khảo nghiệm của học viện, y chưa từng nhìn y bằng loại ánh mắt này, vì để cho y có thể cười mà không ngừng chơi xấu, luôn nhìn y bằng ánh mắt đầy quan tâm cùng thương tiếc.

Cùng với ánh mắt Khâu Chấn Dương nhìn Trình An An bây giờ, hoàn toàn không giống nhau.

Trình An An không nói nữa, chỉ là vẫn luôn nhìn Khâu Chấn Dương, đôi mắt dần dâng lên ánh nước, lại quật cường mà không chịu rơi xuống, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy thất vọng.

Tiếng chuông tan học vang lên, đánh tan yên tĩnh của mọi người.

“Lăng Mộc à, đi thôi.” Khâu Chấn Dương đeo ba lô của mình lên vai, không để ý tới Trình An An nữa, kéo tay Lăng Mộc đi ra cửa.

“Thao, Khâu Chấn Dương ngươi buông tay ra cho ta!” Lăng Mộc vừa đi vừa giãy giụa, nhưng vẫn như mọi khi, vẫn không thể giãy ra, lại bị kéo đi rồi.

Khu dạy học thật sự quá nhiều người, bởi vì Khâu Chấn Dương mà Lăng Mộc bị đủ loại ánh mắt nhìn chăm chú, tính khí sắp không ngăn được mà tràn ra ngoài rồi.

“Ngươi mẹ nó nếu không buông ra ta sẽ đánh ngươi ngay bây giờ!”

Biết Lăng Mộc da mặt mỏng, Khâu Chấn Dương chỉ có thể buông tay ra trước, nhưng vẫn lợi dụng ưu thế về thể trạng mà gắt gao dính bên cạnh Lăng Mộc, thậm chí duỗi tay ôm hờ y để tránh cho Lăng Mộc bị người khác đυ.ng phải.

“Trưa nay em muốn ăn gì?”

Bây giờ không cần phải đi căn tin ăn cơm, cho nên Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đều chuẩn bị trở về ký túc xá.

“Gì cũng được.”

Yêu cầu của Lăng Mộc đối với ăn uống không cao, dù sao thì trước đó y vẫn luôn uống dịch dinh dưỡng.

Nhưng Khâu Chấn Dương nhất định vẫn sẽ để ý một chút, đêm đó, lúc ôm Lăng Mộc ngủ, hắn liền cảm nhận được Lăng Mộc thật sự rất gầy, ôm vào có chút cộm tay, cho nên hiện tại nấu những bữa ăn tràn đầy dinh dưỡng là điều cần thiết, nhất định phải đem Lăng Mộc nuôi béo lên mới được!

Theo dòng người xuống lầu, Khâu Chấn Dương vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Lăng Mộc, chẳng qua mới ra khỏi khu dạy học không bao lâu, liền có hai người chắn trước mặt Khâu Chấn Dương.

“Khâu, Khâu đồng học, ta có vài lời muốn nói với ngươi!”

Cản đường Khâu Chấn Dương chính là hai Omega, người lên tiếng là một nữ sinh để tóc mái ngang, nhìn qua có vẻ ôn nhu ngoan ngoãn, khuôn mặt đỏ lên có chút đáng yêu.

Lăng Mộc liếc mắt nhìn Khâu Chấn Dương một cái, trực tiếp hất bàn tay đang ôm eo của y ra.

“Ai Lăng Mộc, em đợi…” Khâu Chấn Dương lập tức muốn đuổi theo, đồng thời che tay lại hút không khí.

Đánh đau quá đi! Chắc chắn là đang không vui rồi! Ha ha!

“Khâu đồng học!” Người bạn đi cùng với nữ sinh tóc mái ngang kia tiến lên đứng chắn trước người Khâu Chấn Dương, chặn đường hắn, còn làm ra động tác cầu xin, “Ngươi từ từ, trước tiên nghe tiểu Trương nói xong đã rồi hẵng đi có được không?”

Khâu Chấn Dương vươn tay muốn kéo tay Lăng Mộc nhưng lại không nắm được, liền quay lại nhìn nữ sinh gọi là tiểu Tương kia: “Ngươi nói đi.”

“Khâu đồng học, ta tên là Lâm Tương, là học viên ban Omega2. Ta… từ lúc quân huấn đã bắt đầu thích ngươi, tuy không có ước mong xa vời sẽ được ở bên ngươi, nhưng có thể có được phương thích liên lạc không, thỉnh thoảng muốn hẹn ngươi ra ngoài dùng bữa có được không?”

Khâu Chấn Dương nhìn nữ sinh trước mặt, rõ ràng nàng là một người dễ thẹn thùng, đoán rằng có thể là do bạn bè cổ vũ nên mới có dũng khí đi thổ lộ với mình.

Vừa mới khai giảng đã có tận hai người tỏ tình với mình, Khâu Chấn Dương cảm thấy vô cùng bất lực.

Hắn kéo quai ba lô trên vai, lắc đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta đã có người mà mình thích rồi, cũng không muốn có quan hệ mập mờ với người khác, sẽ khiến cho quan hệ giữa ta và y có xa cách.”

Dứt lời, Khâu Chấn Dương cũng không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Hắn đã nói rất rõ ràng, cho dù có ngốc đến đâu vẫn có thể hiểu được, cho nên cũng không cần thiết nói thêm bất cứ điều gì.

Nếu hắn đã nhận định Lăng Mộc, vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình có bất kỳ mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với người khác.

Thời điểm trở về ký túc xá, Lăng Mộc đang ở phòng bếp xắt thứ gì đó.

Khâu Chấn Dương đi vào nhìn thấy, hảo gia hỏa, y vậy mà lại nấu ăn a!

“Em biết nấu ăn sao?” Khâu Chấn Dương từ phía sau Lăng Mộc thò đầu lại gần, nhiệt khí phả vào vành tai nhỏ xinh của y, tiếng nói trầm thấp truyền vào trong tai, vừa ngứa lại vừa thẹn.

“Ngươi là quỷ sao, sao đi đường không phát ra tiếng động gì vậy?” Lăng Mộc quá mức chăm chú, đến mức không nghe thấy bất cứ thanh âm gì, bên tai đột nhiên nghe được tiếng nói khiến cho y giật mình.

Khâu Chấn Dương ngượng ngùng cười hai tiếng, đẩy đẩy eo Lăng Mộc.

“Được rồi, em đi ta ngoài đi, để ta làm là được rồi.” Nhìn thủ pháp xắt rau của Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương thực lo lắng a!

Rõ ràng Lăng Mộc đây là đang chiến đấu với cây đao đang cầm trên tay, cau mày đá đá chân Khâu Chấn Dương, xoay người lại chuyên chú xắt rau.

Thấy y như thế, Khâu Chấn Dương cũng không quá cương quyết đuổi người, chỉ có thể đến trước tủ lạnh nhìn xem, đem những nguyên liệu nấu ăn khác đem ra trước.

Ngay lúc Khâu Chấn Dương lấy giò heo từ trong tủ ra, Lăng Mộc đang xắt rau ở phía sau đột nhiên hét lên, đao trong tay loảng xoảng rơi lên thớt.

“Làm sao vậy?” Khâu Chấn Dương trong lòng nhảy dựng, giò heo trong tay không cầm chắc bị rơi xuống đất, vội vàng xoay người xem Lăng Mộc xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy tình hình, Khâu Chấn Dương trực tiếp đen mặt, không nói hai lời liền cầm ngón tay bị đao cắt của Lăng Mộc ngậm vào trong miệng.

“Ngọa tào, Khâu biếи ŧɦái ngươi đang làm gì!” Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mềm ẩm ướt khiến cho Lăng Mộc lập tức tạc mao, muốn đem ngón tay từ trong miệng Khâu Chấn Dương rút ra. Nhưng chỉ cần Khâu Chấn Dương không muốn thả, thì y chưa một lần thật sự thoát ra được, lúc này cũng như vậy.

Lăng Mộc nhìn ngón tay bị giữ chặt, lại nhìn Khâu Chấn Dương đang giương đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào mắt mình, hoàn toàn không phục… nghiến răng nghiến lợi!

Mãi cho đến khi Khâu Chấn Dương cảm thấy đã được rồi, hắn mới chịu buông tay Lăng Mộc ra.

Liếʍ khóe môi, Khâu Chấn Dương có chút thỏa mãn nhớ lại hương vị còn lưu lại trong miệng, tuy nói là phương pháp này không khoa học, nhưng rất hữu ích trong việc thúc đẩy tình cảm!

“Lại đây, ta khử trùng rồi băng bó cho em.” Khâu Chấn Dương kéo Lăng Mộc đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, sau đó tìm thùng thuốc trong ngăn tủ trong phòng khách.

Lăng Mộc khuôn mặt vặn veo nhìn bóng lưng của Khâu Chấn Dương: “Nếu cần khử trùng rồi băng nó, vậy ngươi vừa rồi làm cái quỷ gì vậy? Muốn làm quỷ hút máu à?”

Khâu Chấn Dương không quay đầu lại hừ hừ hai tiếng: “Nếu ta là quỷ hút máu, tuyệt đối sẽ đem máu của em hút sạch, sau đó lại để em uống máu ta, để máu toàn thân từ trên xuống của em đều thuộc về ta.”

Thật vất vả cuối cùng cũng tìm được thùng thuốc, thời điểm Khâu Chấn Dương đóng lại ngăn kéo còn rất nghi hoặc tại sao Lăng Mộc vẫn không phản bác, kết quả vừa quay đầu nhiều nhìn thấy thiếu niên đang đỏ mặt ngồi trên ghế số pha, cắn môi siết chặt tay, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa không biết phải phản ứng như thế nào.

“Em…” Tim Khâu Chấn Dương đập nhanh hơn, tay mềm nhũn thiếu chút nữa không cầm chắc được thùng thuốc trong tay.

“A, em thật là…” Hắn bất đắc dĩ vuốt mặt, hút sâu một hơn đến bên cạnh Lăng Mộc ngồi xuống. Thiếu niên giống như bị ong mật đốt đột nhiên nhảy bật ra xa, lại bị Khâu Chấn Dương vươn tay giữ chặt eo.

“Đây là đang, thẹn thùng sao?”

Giọng Khâu Chấn Dương nói rất nhẹ, ghé vào bên tai Lăng Mộc, hắn không nhịn được cười, nói: “Không ngờ da mặt Tiểu Mộc Mộc của chúng ta lại mỏng như vậy a.”

“Thao, ngươi cút đi cho ta…”

“…Được rồi được rồi, không trêu em nữa, đừng nhúc nhích, để ta khử trùng cho em.”

Khâu Chấn Dương rút tay ra, lấy thuốc sát trùng cùng bông gòn từ trong thùng thuốc ra, kéo ngón tay của Lăng Mộc qua giúp y khử trùng. Khử trùng xong lại lấy thuốc giúp lành vết thương ra, dùng bông gòn đắp lên cho Lăng Mộc, cuối cùng đem băng y tế dán cẩn thận, đại công cáo thành.

Dọn xong đồ đạc, Khâu Chấn Dương nhắc nhở nói: “Đây là loại thuốc giúp lành vết thương tốt nhất đấy, sau vài ngày chắc vết thương sẽ có thể lành lại rồi tiêu sẹo, nhưng mà hai ngày nay sẽ hơi đau một chút.”

Ở tinh tế này có rất nhiều thứ công nghệ cao, về phương diện chữa bệnh đều rất tốt, nhưng cũng có những khuyết điểm khá cực đoan.

Lăng Mộc nhìn ngón tay của mình, cảm thấy miếng băng y tế này thật sự rất chướng mắt, ghét bỏ mà nói: “Xấu muốn chết đi được.”

Khâu Chấn Dương nhân lúc y chưa có phản ứng gì, trực tiếp hôn lên ngón tay vừa băng bó xong đang dựng lên trước mắt mình.

“Moa~ xấu ở đâu a, ngón tay Tiểu Mộc Mộc của chúng ta là đẹp nhất ~”

“Thao, Khâu Chấn Dương ngươi mẹ nó muốn bị đánh đấy à? Ngươi lại đây cho ta, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!”

Dịch giả Tomato có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ!