Trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, sắc hồng thuộc về hoàng hôn đang tràn ngập trong không gian.
Khâu Chấn Dương đang đi bộ trên con đường rợp bóng xanh mát, mãi cho đến khi đi đến trung tâm hồ nước lớn của ký túc xá mới dừng lại, ngồi xuống ghế công cộng được đặt ở gần đó.
Thời tiết vẫn nóng một cách kinh khủng, nhưng đôi khi vẫn có những cơn gió mát thổi qua, vẫn còn tương đối thoải mái.
Người bên cạnh hồ không ít, có những cặp tình nhân đang dắt tay nhau đi dạo, có những đàn anh đàn chị đang ngồi ở trên bãi cỏ học bài, dọc hai bên bờ có rất nhiều học viên đang chạy bộ rèn luyện sức khỏe. Mọi người đều cách nhau một khoảng cách nhất định, âm thanh trò chuyện không lớn, vì vậy rất yên tĩnh và nhàn nhã.
Sau khi ngồi xuống tâm trạng của Khâu Chấn Dương tốt hơn không ít.
Nếu muốn thay đổi cách nhìn của Lăng Mộc đối với mình, nói cách khác nếu muốn thay đổi tính cách của y, chỉ có thể thay đổi dần dần theo thời gian. Hoàn cảnh sinh hoạt ác liệt khiến cho y vừa tự ti vừa kiêu ngạo, y không thể mở lòng một cách dễ dàng, càng không muốn thiếu của người khác bất cứ thứ gì, thậm chí thiện ý của người khác dành cho Lăng Mộc sẽ gây ra gánh nặng rất lớn đối với tâm lý của y, bởi vì y cảm thấy mình không xứng đáng với những điều đó…
Nghĩ về nó một lúc, Khâu Chấn Dương càng nghĩ càng cảm thấy hối hận. Hắn không nên nổi giận với Lăng Mộc, chỉ có một Omega được yêu thương mà lớn mới có thể cư xử một cách hồn nhiên được, Lăng Mộc của hắn tràn đầy vết thương lòng, làm sao có thể ép y chấp nhận những điều hắn mang đến được, sao hắn lại có thể nổi giận trước mặt y chứ?
Trong lòng Khâu Chấn Dương thật sự rất hối hận, lập tức đứng dậy chuẩn bị trở về ký túc xá.
Nhưng hắn vừa đi được hai bước, liền xuất hiện một người đứng trước mặt hắn.
Lê Chân thở hồng hộc mà đứng trước mặt Khâu Chấn Dương, vỗ vỗ ngực mỉm cười nói: “Ta không nhìn lầm, thật sự là Khâu học đệ a, cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Khâu Chấn Dương cúi đầu nhìn, không trả lời, chỉ nói: “Học trưởng tìm ta có việc gì vậy?”
“Ta…” Lê Chân đột nhiên ngượng ngùng.
Vị học trưởng kia giơ tay gãi má, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng lên, như hoa hồng diễm lệ đang nở rộ, được bao bọc trong một mùi hương trái cây thơm ngọt.
Khâu Chấn Dương môi mỏng khẽ mím lại, không dấu vết mà lui về phía sau một chút. Omega chủ động phóng thích tin tức tố của mình đối với Alpha, là phương thức thổ lộ tình yêu.
Quả nhiên, Lê Chân sau đó đã giúp Khâu Chấn Dương kiểm chứng suy nghĩ của hắn là chính xác.
“Khâu học đệ, ta biết ta nói như vậy cậu căn bản không thể tưởng tượng được, nhưng mà… kể từ sau khi nhìn thấy cậu ngày hôm qua, ta vẫn luôn mất hồn mất vía, giống như là ta đã nhất kiến chung tình với cậu mất rồi.” Âm thanh của Lê Chân nhẹ nhàng mềm mại, biểu tình thẹn thùng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp ấy càng đẹp hơn, “Đây là lần đầu tiên ta tỏ tình với người khác, Khâu học đệ, cậu có thể cho ta một cơ hội không?”
Lê Chân rất đẹp, từng cử chỉ đều đẹp như trong tranh vẽ, một nụ cười một ánh mắt đều có thể câu hồn người khác. Giờ phút này Lê Chân biểu tình nghiêm túc ngượng ngùng và mong chờ, đôi mắt nhìn Khâu Chấn Dương sáng ngời như ánh sao.
Cho dù là bất cứ Alpha hoặc Beta nào đang đứng ở đây, chỉ sợ đều không thể chống cự được với mị lực của Lê Chân.
Chỉ là, trong đầu Khâu Chấn Dương lại bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt ửng đỏ của Lăng Mộc thời điểm đang gặp rắc rối với kỳ động dục… Không chỉ có khi đó, còn có lúc y biệt nữu ngượng ngùng cảm ơn hắn vì chuyện của tinh hạch, cùng với biểu tình ôn nhu của y khi đối diện với em gái, hay lúc thẹn quá hóa giận khi bị mình liếʍ vào tay…
Cho dù là Omega này đẹp đến thế nào, cũng không thể che mờ hình ảnh đó trong ký ức của Khâu Chấn Dương.
“Học đệ?”
Thấy Khâu Chấn Dương chậm chạp không trả lời, tim Lê Chân dần trầm xuống.
“Xin lỗi học trưởng,” Khâu Chấn Dương cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, “Anh rất đẹp, cũng rất được người khác yêu thích, nhưng, anh không phải gu của ta.”
Lê Chân sắc mặt lập tức trắng bệch.
Khâu Chấn Dương giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay của Lê Chân: “Đừng buồn, học trưởng xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có không ít người theo đuổi.”
Nhưng lời an ủi của hắn không có tác dụng gì, vành mắt Lê Chân đỏ lên, trong mắt có chút ánh nước, nhíu mày nói: “Nhưng những người đó, đều không phải là cậu… Học đệ, chẳng lẽ cậu thật sự có người mà mình thích rồi sao?”
Khâu Chấn Dương rất nổi tiếng, trong học viện có rất nhiều lời đồn, chỉ cần hỏi thăm một chút tin tức từ tân sinh sẽ biết được chuyện trước kia Khâu Chấn Dương theo đuổi Trình An An.
“Cũng có thể.”
Khâu Chấn Dương nhún vai hàm hồ cho qua.
“So với y, có phải ta không bằng y hay không…” Lê Chân lau nước mắt, khuôn mặt không trang điểm vì khóc lóc thút thít mà đỏ lên, “Ta biết ta lớn tuổi hơn cậu, có thể cũng không xinh đẹp gì mấy, người mà cậu thích có phải rất dịu dàng rất xinh đẹp đúng không?”
Thay vì nói là xinh đẹp, phải nói là đẹp trai thì đúng hơn? Khâu Chấn Dương cong môi, còn nói đến dịu dàng, chặc, quăng tám sào cũng không đến được hai từ đấy.
Nhìn thấy nụ cười của Khâu Chấn Dương, hai tay Lê Chân nắm chặt lấy góc áo, cắn chặt môi đến mức bật máu.
“Vậy…Sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?” Lê Chân thật sự không cam lòng, lại không thể để lộ ra nửa phần trước mặt Khâu Chấn Dương, chỉ có thể cố nén sự đố kỵ, đáng thương hề hề mà nhìn về phía Khâu Chấn Dương.
“Dù sao thì, anh là học trưởng của ta đúng không?” Khâu Chấn Dương thu liễm ý cười, nhìn xuống đầu cuối trên cổ tay, ngay sau đó vẫy tay với Lê Chân, “Ta còn có chuyện cần phải làm, tạm biệt học trưởng.”
Trơ mắt nhìn nam sinh đầu tiên mình tỏ tình cự tuyệt mình rồi tiêu soái rời đi, khiến cho Lê Chân tức giận đến mức hung hăng giậm chân.
Sau khi rời khỏi hồ, Khâu Chấn Dương trầm mặt trở về ký túc xá.
Vừa rồi khi Lê Chân tỏ tình với hắn xung quanh có rất nhiều người qua lại, thậm chí còn có người núp ở xa mà nhìn lén. Chuyện này sẽ sớm truyền đến tai của không ít người, dù sao thì Lê Chân cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng trong học viện, giáo hoa của học viện Tinh Tế tỏ tình với người khác, đã vậy còn thất bại, tuyệt đối sẽ một tin tức rất hot.
Nghĩ vậy, trong lòng Khâu Chấn Dương càng cảm thấy bực bội hơn, nhanh chóng chạy về ký túc xá.
Thời điểm đến trước cửa ký túc xá, hắn đột nhiên ngửi thấy một trận mùi hoa, lạnh lẽo thanh ngọt, như có như không tràn ra từ khe cửa. Bước chân Khâu Chấn Dương hơi dừng lại, chóp mũi cao nhẹ giật, ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng như biển.
Hắn lập tức giơ tay sử dụng đầu cuối mở cửa, quả nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên đang nửa nằm trên ghế sô pha trong phòng khách.
Lăng Mộc nâng một cánh tay che mắt lại, toàn bộ thân thể ngã trên sô pha, khẽ nhếch môi thở dồn dập. Cánh môi khép mở, màu đỏ tươi lấp ló giữa răng môi, như bàn chải gãi nhẹ lên trái tim của Khâu Chấn Dương, kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô số tế bào đang sôi trào.
“Lăng Mộc, em…” Khâu Chấn Dương vừa mở miệng vừa không dám nói chuyện, giọng hắn quá mức trầm khàn, mang theo tình yêu và du͙© vọиɠ, vừa nghe liền biết có gì đó không ổn.
Hắn không dám tới gần Lăng Mộc, đôi mắt cũng đau đến lợi lại, chỉ có thể điều khiển tứ chi đang cứng đờ trước tiên đem cửa đóng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, tiếng hít thở nặng nề của Lăng Mộc trong hoàn cảnh này càng được phóng đại.
Tai hắn bằng mắt thường có thể nhìn thấy càng lúc càng đỏ, Khâu Chấn Dương vẫn không nhịn được mà đến gần hơn một chút: “Em không dùng thuốc ức chế sao?”
Cánh tay Lăng Mộc cử động một chút, lộ ra tròng mắt màu hạt dẻ đang hỗn loạn: “Đã dùng, nhưng vô dụng.”
Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn bên chân Lăng Mộc, xác thật có ba lọ thuốc rỗng.
Omega đang trong thời kỳ động dục mỗi người mỗi khác, có người một tháng một lần, có người mấy tháng một lần, còn có người thậm chí mấy năm một lần. Mà đối với Omega đã được đánh dấu qua, nếu không đánh dấu hoàn toàn, tần suất động dục sẽ cao hơn, cứ mỗi lần động dục sẽ càng khó chịu hơn, ngay cả thuốc ức chế cũng sẽ dần mất đi tác dụng của nó.
Dù sao thì, đánh dấu tạm thời chỉ giúp giải khát nhất thời, chỉ có đánh dấu hoàn toàn mới có thể thật sự giải quyết được vấn đề.
Lăng Mộc cũng không biết có phải là do thể chất của mình có vấn đề hay không, từ khi bị Khâu Chấn Dương đánh dấu tạm thời, gần như mỗi ngày y đều phải sử dụng thuốc ức chế. Với cả lúc đầu một trong những nguyên nhân y đồng ý với yêu cầu sống chung của Khâu Chấn Dương, là bởi vì y cần tin tức tố của Khâu Chấn Dương! Quỷ mới biết mấy ngày trước lúc ở nhà y đã khó chịu đến mức nào, không có tin tức tố của Alpha trấn an, khiến cho y mỗi ngày đều sống trong lo lắng bất an!
“Phải làm sao mới có thể giúp em đây?” Khâu Chấn Dương véo cánh tay mình vài cái, để giọng nói của mình có thể trở nên bình thường một chút.
Mặc dù phía sau cổ của Lăng Mộc có dán miếng dán tin tức tố, nhưng trong thời kỳ động dục của Omega sẽ phân bố ra nhiều tin tức tố hơn bình thường, ngay cả miếng dán tin tức tố cũng không ngăn lại được. Cho nên hiện tại gần như toàn bộ ngôi nhà đều tràn ngập mùi hương hoa thanh ngọt của Lăng Mộc, giống như đang đặt mình trong một vườn hoa vậy, khiến cho người khác say mê, càng khiến cho người khác thấy phấn khích hơn.
Lăng Mộc ngửa đầu nửa nhắm mắt lại, tầm mắt gần như không thể ngưng tụ được. Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo hắt qua từ ô cửa sổ, Lăng Mộc chỉ có thể ngây người mà nhìn bóng dáng của Khâu Chấn Dương, cao thẳng, mạnh mẽ, tỏa sáng trong ánh mắt của tất cả mọi người, là đối tượng mà vô số Omega muốn có được.
“Ngươi, lại đây…”
Thanh âm mềm nhẹ lọt vào lỗ tai, Khâu Chấn Dương gần như bước tới ngay lập tức, quỳ một gối bên cạnh sô pha gắt gao nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của y.
“Muốn ta làm gì?” Hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lăng Mộc, nắm lấy bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của y, dẫn đường cho mười ngón tay thong thả đan vào nhau. Một tay khác lau đi mồ hôi trên trán Lăng Mộc, ôn nhu đến cực điểm.
Khâu Chấn Dương tới gần và đυ.ng chạm khiến cho Lăng Mộc thoải mái mà nheo mắt lại, thân thể y ở trên sô pha vặn vẹo một chút, một tay khó khăn chống nửa người ngồi dậy, quỳ gối đối diện với Khâu Chấn Dương.
Y há miệng thở dốc, trên mặt đột nhiên hiện ra một tia yếu ớt, xin lỗi.
“Thật xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi nhẹ nhàng vang lên, Khâu Chấn Dương gần như ngay lập tức hiểu y đang muốn nói gì.
Sau khi Khâu Chấn Dương rời đi, Lăng Mộc vẫn luôn nghĩ đến điều này. Y không biết cuối cùng mình có đang làm đúng hay không, chỉ là khoảnh khắc Khâu Chấn Dương cười khổ rời đi khiến cho y không cách nào quên được, y vẫn ngồi trên ghế sô pha như vậy, thẳng cho đến khi thân thể bắt đầu nóng lên mới phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Không phải do em sai, là do ta quá bốc đồng nên không suy xét cẩn thận, sau này ta sẽ chú ý.” Khâu Chấn Dương trấn an Lăng Mộc, Omega đang trong thời kỳ động dục thì phương diện cảm tình sẽ tương đối yếu ớt, không thể chịu được dù chỉ là một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào, ngay cả ngữ khí của hắn cũng phải khống chế thật cẩn thận.
Hai người đều nhìn thấy rõ ràng khát vọng cùng sự kiềm chế trong mắt nhau, sự dụ dỗ của tin tức tố khiến cho bọn họ hận không thể không quan tâm gì cả mà giao triền với nhau!
Khâu Chấn Dương nghiến chặt răng, quai hàm căng chặt.
Ánh mắt Lăng Mộc mê loạn, bàn tay không bị Khâu Chấn Dương nắm lấy đưa ra câu lấy cổ của hắn, cả người đều hướng về phía trước, mũi cao thẳng đè lên khối tuyến thể đang nóng dần lên kia, mê muội ngửi. Tin tức tố của Khâu Chấn Dương dưới sự câu dẫn bởi tin tức tố của y mà tỏa ra mạnh mẽ, hương vị ấm áp và mạnh mẽ dường như đang thâm nhập khắp cơ thể Lăng Mộc, khiến y thoải mái đến mức run rẩy.
“Ngươi, thật dễ ngửi a…” Ý thức của Lăng Mộc đã rất mơ hồ, dưới cơn đói khát tột độ thậm chí còn vươn lưỡi ra, khối da thịt kia khiến cho y càng điên cuồng hơn, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại mang nhiệt độ nóng rực, khiến cho hô hấp của Khâu Chấn Dương dần trở nên thô nặng, đáy mắt đen láy cũng có chút đỏ lên.
“Đừng lộn xộn.”
Hắn nắm lấy tay của Lăng Mộc hướng y ngồi trên sô pha, một tay khác ôm lấy vòng eo thon gầy của Lăng Mộc, giữ chặt lại. Cảm giác khi tiếp xúc thật tuyệt, nơi nào đó trên thân thể của Khâu Chấn Dương gần như ngay lập tức có phản ứng, gân xanh trên trán dần hiện ra.
Thật vất vả mới có thể ổn định được, đầu Lăng Mộc dựa vào lưng ghế số pha, không lộn xộn nữa.
Khâu Chấn Dương nhất thời thở ra nhẹ nhõm, một tay nắm cằm Lăng Mộc, đem vấn đề vừa rồi lặp lại một lần nữa: “Muốn ta làm như thế nào, ân?”
Giọng nói trầm thấp từ tính lọt vào trong tai khiến cho Lăng Mộc run lên, y thở dốc mạnh hơn, cảm thấy trong cơ thể như đang có mãnh thú sắp phá ngực chui ra. Cái loại cảm giác thèm muốn điên cuồng này khiến cho Lăng Mộc sợ hãi, nước mắt như sắp chảy ra, vành mắt phiếm hồng quật cường nhìn có vẻ đáng thương, ánh mắt cầu xin mà nhìn Khâu Chấn Dương, cơ hồ nức nở mà lẩm bẩm: “Cắn, cắn ta một cái…”
Khâu Chấn Dương trong lòng nhảy dựng, tại một khắc này, hắn không biết vì sao lại nhớ đến câu nói trước đó mà Lê Chân hỏi hắn.
Hắn, dường như có người mà hắn thực thích.