Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

Chương 33.2: Độ tinh khiết của máu

Lộ Viễn không biết rằng mẫu máu của mình đã được gửi đi kiểm tra. Rạng sáng hắn trở về phòng ký túc xá rồi ngủ một giấc say sưa, hôm sau thức dậy đi học, luyện tập như bình thường. Sau khi được cấp thẻ sinh viên tạm thời, buổi chiều hắn trực tiếp đến thư viện.

“Lộ Viễn, chúng ta nhất định phải ở thư viện sao?”

Cậu mập Reid ngồi đối diện Lộ Viễn, nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy mọi người đều im lặng đọc sách học bài, tự dưng cậu ta cảm thấy mình hoàn toàn không hợp với nơi này, cậu ta nhỏ giọng cầu xin: "Chúng ta đi nhà ăn được không? Bây giờ tôi đói lắm rồi."

“Tự cậu đi ăn đi, tôi không đói bụng.”

Lộ Viễn không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật nhanh cuốn sách trong tay, bên cạnh còn chất đống các tài liệu về lịch sử Trùng tinh. Đương nhiên không phải là vì hắn thích học, mà vì hắn muốn biết tại sao chữ của Trùng tộc lại giống như chữ trên Trái Đất đến vậy, có phải giữa hai bên có liên hệ gì không?

Reid nằm bò ra bàn, trông có vẻ mệt mỏi: "Thôi, tôi vẫn nên giảm cân vậy, có lẽ ở thư viện cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao còn tốt hơn là đi đến căng tin."

Gần đây, cậu ta điên cuồng tập yoga giảm cân, cuối cùng cũng đạt được chút kết quả, không muốn phá hỏng mọi công sức.

Lộ Viễn cũng không đuổi Reid đi, dù sao cậu ta cũng biết nhiều chữ hơn hắn, gặp phải từ nào không hiểu còn có thể hỏi. Tinh Võng của Trùng tộc tuy rất phát triển, nhưng vẫn có nhiều sách cổ không được thu thập lại thành bản trực tuyến. Muốn tra cứu tài liệu, chỉ có thể đến thư viện này, nơi được cho là lưu giữ lịch sử hàng triệu năm của Sallyland.

"Khởi nguyên của văn minh và phát triển", "Sallyland", "Lịch sử tiến hóa của Trùng tộc", "Heremis"...

Lộ Viễn gần như đã lật xem hết tất cả các cuốn sách liên quan đến nền văn minh cổ đại của Trùng tộc, thậm chí cả các câu chuyện thần thoại cũng không bỏ qua. Cuối cùng, hắn tìm thấy vài manh mối trong một số cuốn sách, nhưng vì thất học nên không hiểu rõ lắm.

Trong thư viện có phòng cách âm riêng, Lộ Viễn đánh thức Reid, người đang gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, rồi chỉ vào một trong những phòng cách âm đó, ra hiệu cho cậu ta đi vào cùng hắn

“?”

Reid không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy và đi theo Lộ Viễn vào bên trong. Khi đến nơi, cậu ta mới thắc mắc gãi đầu hỏi: "Anh vào phòng cách âm làm gì? Đừng nói là định ngủ ở đây cả đêm nhé?"

Dù có muốn ngủ trong phòng cách âm, thì cũng không nên gọi cậu ta đi cùng? Nếu tin đồn đồng tính truyền ra ngoài thì thật là xấu hổ.

Lộ Viễn không biết Reid đang nghĩ gì, nếu không thì chắc chắn sẽ cho cậu ta một cái tát. Dù có muốn làm đồng tính, thì Lộ Viễn cũng phải tìm một người đẹp trai, dáng chuẩn như Justus mới được, chứ kiểu ngốc nghếch, khờ khạo như Reid chỉ khiến hắn không kiểm soát được nắm đấm của mình.

“Rầm”

Lộ Viễn trực tiếp vỗ cuốn sách "Lịch sử tiến hóa của Trùng tộc" dày cộm xuống trước mặt Reid. Dù đang thảo luận về việc học tập, nhưng nét mặt cau mày của hắn lại khiến người ta tưởng rằng hắn đang thảo luận về bí mật quốc gia: "Tôi vào đây để ngủ làm gì, chỉ là muốn hỏi cậu vài câu thôi."

Reid ngồi thẳng dậy theo bản năng: “Anh muốn hỏi cái gì?”

Lúc nãy khi lật sách, Lộ Viễn đã ghi chép lại. Hắn vừa cúi đầu tra cứu, vừa chỉ vào dòng chữ trên đó, hỏi: "Đoạn này có nghĩa là gì?"

Reid tưởng là câu hỏi khó gì, cúi đầu nhìn một cái, phát hiện ra đó là "Lịch sử tiến hóa của Trùng tộc", cậu ta gãi đầu nói: "Đoạn này có nghĩa là, hàng tỷ năm trước, tổ tiên của chúng ta vẫn còn là loài bò sát. Sau đó, qua nhiều thế hệ tiến hóa, gen thay đổi, dần mất đi lớp vỏ ngoài và trở thành hình dạng như bây giờ."

Dù Lộ Viễn có là cá lọt lưới của chín năm giáo dục bắt buộc thì cũng thấy giải thích này thật hoang đường, hắn thậm chí còn nghi ngờ liệu Reid có phải là một con trùng lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc không: "Cậu chắc chứ? Nhưng tổ tiên của các cậu..."

Reid nghiêm túc sửa lại cho hắn: “Là tổ tiên của chúng ta.”

Lộ Viễn: “...Được rồi, tổ tiên của chúng ta.”

Lộ Viễn cân nhắc lại từ ngữ: "Cậu không cảm thấy hình dạng côn trùng của tổ tiên và hình dạng của chúng ta hiện tại khác biệt quá lớn sao? Theo lý mà nói, dù có tiến hóa thì cũng nên giữ lại vài nét tương đồng chứ."

Con người và vượn người ít nhất còn có nét giống nhau, nhưng người và côn trùng thì thực sự không hề liên quan đến nhau. Lộ Viễn cho rằng đây không phải là tiến hóa, mà giống như Ultraman biến hình hơn.

Reid chỉ nhún vai, không để ý lắm: "Hàng tỷ năm trước, vũ trụ hỗn loạn, trên mỗi hành tinh đều chứa nguồn năng lượng cực kỳ phong phú. Khi đó, nhiều loài sinh vật sống lâu dài dưới bức xạ của nguồn năng lượng ấy, dẫn đến đột biến gen và tiến hóa thành nhiều hình thái khác nhau, điều đó rất bình thường."

Cho nên...

"Thực ra chúng ta là một loài sau khi gen đã bị biến dị, không thể suy nghĩ theo lẽ thường được."

Lộ Viễn: “...”

Được rồi, miễn cưỡng coi như một lời giải thích.