Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

Chương 23.1: Thứ anh muốn nhất định sẽ có được

Chương trình học năm 2 luôn chia làm hai cực. Lúc rảnh thì mấy ngày liên tiếp đều không có tiết nào, khi bận thì ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Khi tiết vận lộn tự do cuối cùng, đã là 9 giờ tối.

Lúc đó Justus đang đối chiến với Yoriga, nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, anh trực tiếp dùng một cú đá mạnh mẽ kết thúc trận đấu. Yoriga bị anh đá lui về sau vài bước, mãi mới đứng vững được. Cậu ôm bả vai đau nhức, bất mãn lên tiếng: “Hừ, chúng ta là chiến hữu thân thiết nhất cơ mà, cậu xuống tay nặng thế!”

Justus mặc một bộ đồ huấn luyện màu đen, sau lưng đã bị mồ hôi tẩm ướt. Anh giơ tay vuốt mái tóc bạc mướt mát mồ hôi ra sau, đường nét khuôn mặt sắc sảo ở dưới ánh đèn có vẻ mờ tối không rõ. Anh liếc nhìn Yoriga, dùng giọng điệu đều đều, nói: “Nếu tôi xuống tay nặng hơn thì từ nửa tiếng trước đã kết thúc trận đấu rồi, chứ không phải chọn ở chỗ này cùng cậu lãng phí thời gian đâu.”

Yoriga vô cùng đau đớn: “Justus, chẳng lẽ tình hữu nghị của chúng ta cũng chỉ đáng giá bằng nửa tiếng cỏn con sao?”

Justus tiện tay kéo áo khoác quân phục vắt trên ghế, mặc vào, sau đó cài lại từng cúc. Thực ra anh chẳng muốn mặc cái áo chết tiệt này chút nào, nhưng cứ như vậy đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị trùng đực qua đường vây xem: “Hiện tại thì như vậy, nhưng rất khó bảo đảm lần tiếp theo có thể ngắn lại còn hai mươi phút hay không. Cho nên tốt nhất là cậu nên gia tăng thành tích vận lộn tệ hại của mình.”

Anh nói xong, xoay người rời khỏi phòng học, Yoriga thấy thế thì hô một tiếng ở đằng sau: “Này, chúng ta không đến căng tin ăn cơm à?”

Justus không quay đầu lại, nói: “Tự cậu đi đi, tôi còn có việc.”

500 câu kiểm điểm của Lộ Viễn anh còn chưa chép nữa.

Justus là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn toàn được nhận giáo dục tinh anh, việc bị phạt chép chữ này từ khi sinh ra anh chưa từng gặp phải, không ngờ rằng nhờ “phúc” Lộ Viễn, mà anh lại được cảm nhận sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi múa bút thành văn giữa đêm khuya.

3 giờ sáng, mọi âm thanh đều im lặng.

Justus ngồi trên bàn, vùi đầu chép khoảng năm tiếng, mãi đến khi bút hết mực mới viết xong 500 câu. Anh lắc cổ tay tê mỏi, vừa nghĩ đến việc lúc này Lộ Viễn đang nằm trên giường ngủ ngon, còn anh lại ở chỗ này chép phạt thay hắn thì anh không khỏi ném bút thật mạnh sang bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết, vì sao mình lại đi giúp anh ta chép cái thứ quỷ quái này chứ!”

Đây là một câu hỏi không có câu trả lời, phức tạp đến mức chính anh cũng không rõ.

Justus thấy đã quá nửa đêm, cuối cùng cũng đứng dậy, đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Anh mở vòi nước trong bồn tắm, vừa chuẩn bị nước, vừa nhíu mày tự hỏi vấn đề này, biểu cảm của anh có vẻ hơi tối tăm.

Anh không thích loại cảm giác khó kiểm soát này.

Dòng nước chảy thong thả, để đầy bồn tắm thì còn cần vài phút, tiếng rào rào ở trong phòng tắm yên tĩnh có vẻ rõ ràng hơn bình thường.

Justus dựa lưng vào bồn rửa tay, cởi từng cúc áo sơ mi quân trang trên người, hàng năm chiến đấu khiến cho đường cong cơ thể anh vừa mượt mà, vừa căng chặt, cơ bụng tinh tráng có cơ bắp rõ ràng, không khó để cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Trong sương mù mờ mịt, anh xoay người nhìn về phía gương, thấy một đôi mắt màu đỏ tươi trong gương. Màu mắt này ở Sallyland đại diện cho tham vọng, cũng đại diện cho du͙© vọиɠ, càng là đại diện cho vương quyền chí cao vô thượng, bởi vì chỉ thành viên hoàng thất mới có được màu mắt này. Còn bọn họ, vì để giữ gìn dòng máu thuần khiết, nên thường sẽ chọn liên hôn với họ hàng gần.

Chẳng hạn như thư phụ và hùng phụ của anh.

Nếu Justus muốn kế thừa địa vị của Trùng đế, thì trong tương lai, anh cần phải chọn một người bạn đời trong đám trùng đực hiếm có mà lại ngu xuẩn trong hoàng thất. Trước yêu cầu này, anh thậm chí đã từng cảm thấy khát cầu của anh đối với vị trí Hoàng đế yếu hơn hẳn.

Chậc, ai bảo đám trùng đực đều là lũ vô dụng, nhưng lực ảnh hưởng của bọn chúng vẫn rất lớn...

Kỳ động dục còn chưa hoàn toàn kết thúc, Justus vô thức giơ tay sờ sau cổ. Khi nhắm mắt, anh lại như quay về đêm qua, anh thậm chí có thể nhớ rõ ràng cảm giác trống trải đến tận cùng và khô nóng sâu trong cơ thể, còn cả mùi pheromone thoang thoảng. Anh mất kiểm soát, kêu lên một tiếng, đuôi mắt dần phủ màu đỏ ửng tìиɧ ɖu͙©.

Justus không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể anh lại cực kỳ thành thật, thay anh nhớ kỹ mùi pheromone trên người trùng đực, cộng thêm sự quấy rối của gien nguyên thủy, anh sinh ra du͙© vọиɠ giao phối cùng đối phương.

“Rầm ——!”

Xoạc