Ngày đầu tiên xuyên vào, hắn liền kết hôn cùng vai chính thụ, tuy không có hôn thú, nhưng cũng là bày ra một bữa tiệc rượu giản đơn rước sự chứng kiến của cả thôn.
Tửu lượng của Tần Mục tuy không đến nỗi nào, nhưng đầu óc cũng không khỏi choáng váng, hắn lắc lắc đầu, nương theo ánh đèn dây tóc mờ tối, bất chợt nhìn thấy một chiếc bóng đen ghé vào trên giường đang lén lút làm gì đó.
Trong không khí mơ hồ vang lên tiếng thở dốc ái muội.
Thiếu niên bị đè ở trên giường dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, hơi nghiêng mặt đi, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt, hồng nhuận mê người, cánh môi hé mở, tràn ra những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, một đôi mắt phượng hẹp dài mị sắc hỗn loạn, xuyên qua tên đàn ông mà nhìn Tần Mục, trong mắt không hề chứa một chút tìиɧ ɖu͙© nào, ngược lại dường như là ẩn chứa châm độc, mà nhìn Tần Mục, cũng lại tựa như không hề nhìn hắn.
Tần Mục vẻ mặt nghiêm lại, đầu óc mụ mị tức khắc trở nên tỉnh táo.
“Chú Hai, chú đang làm gì vậy?”
Không ngờ tên ngốc này thế mà tỉnh lại, Tần Vinh Quý đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tần Mục, đối diện với đôi mắt đen láy thắc mắc của Tần Mục, Tần Vinh Quý hàm hồ nói:
“À, vợ của cháu thân thể không được khoẻ, ta là đang giúp hắn khám bệnh, đi chơi đi.”
Thật sự là không thể buông ra miếng thịt mỡ đã sắp dâng đến tận miệng, hắn ỷ vào chuyện cháu trai chỉ là một tên ngốc vẫn còn muốn tiếp tục, lại nghe đối phương ngây thơ mờ mịt nói: “Vậy con đi tìm mợ Hai chơi, con muốn ăn bánh hoa quế mợ hai làm.”
“Ấy, đợi đã.”
Tần Vinh Quý bò dậy khỏi người thiếu niên, vuốt vuốt quần áo, hậm hực: “Mày ở đây bồi vợ của mày đi, muộn rồi, tao về trước.”
Trước khi rời đi, Tần Vinh Quý vẫn còn lưu luyến mà nhìn thiếu niên xinh đẹp trên giường, lại nhớ đến con cọp cái vẫn đang ở nhà, thân thể bất giác khẽ run lên.
———
Vì mỗi chương dài 2-3k từ nên mình xin phép được tách nhỏ thành 2-3 chương nhỏ. Mong mọi người thông cảm
Nhìn Tần Vinh Quý đi rồi, đôi mắt vốn ngây thơ vô tội của Tần Mục hiện lên một tia lạnh lùng, khi xoay người, ánh mắt lại trở nên trong trẻo như hồ nước. Cũng hết cách, hệ thống đã đưa ra quy định rạch ròi, khoảng thời gian trước khi tên ngốc bị chết đuối, hắn phải dung hoà với hình tượng của nhân vật, nếu không sẽ OCC.
Tần Mục chậm rãi tới gần thiếu niên đang im lặng ngồi đó, khoảng cách được kéo lại, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ gương mặt phía sau mái tóc hỗn độn ấy.
Không biết có phải là con lai hay không, ngũ quan thiếu niên xinh đẹp riêng biệt, mi cốt (xương chân mày) ưu việt, làn da trắng tuyết thanh lãnh không tỳ vết, một đôi mắt phượng cực kỳ đặc biệt, đuôi mắt hơi xếch lên, cái mũi cao thẳng lại không mất đi vẻ mềm mại, bờ môi diễm sắc tựa như cánh hoa, tổ hợp như vậy đặt cạnh nhau có cảm giác xinh đẹp không phân được là nam hay nữ.
Lại một chút cũng không ăn khớp.
Đôi mắt này……
Tần Mục gần như không thể nhớ nổi mà nhíu nhíu mày, chung quy chỉ cảm thấy đã từng bắt gặp ở đâu.
Trước ngực thiếu niên lỏa lồ một tảng lớn, làn da trắng đến lóa mắt, ở gần xương quai xanh in lên một dấu đỏ nhàn nhạt, đầṳ ѵú hồng hồng như ẩn như hiện, vân da mỏng manh bao trọn khung xương mảnh khảnh, trong nét ngây ngô lại hé lộ một vẻ mị hoặc thiên thành.
Thiếu niên dường như không chút để ý đến ánh mắt của Tần Mục đang chăm chú nhìn mình, ngược lại nhướng mày, môi đỏ hơi câu lên mỉm cười nhợt nhạt mà nhìn Tần Mục, hỏi: “Sao, ngươi cũng muốn chữa bệnh cho ta sao?”
Đây là một đóa anh túc kịch độc.